Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Lan Thính nghe vậy thì trong lòng trở nên ấm áp, nhưng Tiểu Hoắc Tinh lại nói thêm: “Dì nói sợ chú chết, danh tiếng của dì còn chưa lấy lại được và cổ phần công ty cũng chưa nằm trong tay!”

Khương Lan Thính:...

Tiểu Hoắc Tinh nằm sấp xuống và nhìn kỹ anh, còn sờ mặt và chiếc mũi cao thẳng của anh, cuối cùng còn lộ ra vẻ mặt đồng ý như người lớn nói: “Dáng vẻ thật đẹp! Cháu đại diện cho mặt trăng đồng ý chú và dì ở bên nhau!”

Khương Lan Thính:...

Tiểu Hoắc Tinh nhảy xuống ghế sô pha và bỏ chạy!

Khương Lan Thính nghĩ đến bữa tối thì da đầu tê dại, nằm đó không muốn cử động.

Một lúc sau, tầng dưới vang lên âm thanh ô tô khởi động, sau đó cửa phòng ngủ mở ra.

Hoắc Kiều bước vào.

Khương Lan Thính nghiêng đầu nhìn cô, cô đã thay váy và mái tóc dài tết thành bím tóc xương cá, che đi vẻ kiều diễm, làm cho cô trông trong sáng hơn rất nhiều... Nhưng dù thế nào đi nữa thì cô cũng rất đẹp.

Khương Lan Thính đưa tay gọi cô tới, đợi đến khi cô ngồi cạnh anh thì anh lại thấy không hài lòng mà kéo cô lại gần, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: “Mấy người anh tốt của em đi mua rượu à?”

Hoắc Kiều lẩm bẩm: “Họ về nhà! Bỏ qua cho anh!”

Khương Lan Thính mở mắt: “Chúng ta thì sao?”

Hoắc Kiều cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Trong lúc họ rời đi, anh nên thu dọn đồ đạc và rời đi thật nhanh đi! Nếu tiếp tục ở lại ăn cơm thì có vẻ như rất thân thiết!”

Khương Lan Thính nghĩ, đúng là như vậy thật.

Con trai lớn, con rể cháu trai của nhà họ Hoắc đều không ở lại ăn cơm, nếu anh ở lại sẽ không hay lắm, cũng không hợp lý... Hơn nữa, anh vẫn chưa cầu hôn thành công.

Nhưng bây giờ, anh lại có hơi không muốn rời đi.

Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, đặt vào lòng bàn tay và nhẹ nhàng ngắm nghía... Dường như họ chưa bao giờ thân mật và im lặng như vậy.

Trước kia họ thân thiết thì chỉ có tình cảm mãnh liệt.

Sau đó, khi đủ yên tĩnh lại không còn sự thân mật nữa.

Bây giờ vừa đúng lúc!

Anh thích cô, thực ra anh có thể cảm nhận được cô cũng thích anh, chỉ là con gái lại dè dặt, không chịu nói ra...

Khương Lan Thính lại nhỏ giọng nói: “Anh muốn cưới em, không phải vì giải quyết khủng hoảng, mà là vì anh rất muốn cưới em!”

Hoắc Kiều nhìn anh...

Dáng vẻ của cô thực sự rất dịu dàng, một khía cạnh mà trước đây anh chưa từng khám phá ra.

Anh kéo cô xuống và chạm vào cô bằng đôi môi mềm mại của mình nhưng không hôn sâu.

Mũi nhẹ nhàng cọ.

Thân mật khó tả.

Sau giây phút thân mật đó, anh nói với giọng khàn khàn: “Anh phải đi rồi, trời tối thì không hay! Hôm khác anh sẽ cùng bố mẹ lại đến thăm. Ngoài ra, ngày mai em có rảnh không?”

Anh muốn hẹn hò với cô...

Hoắc Kiều rảnh nhưng cô không muốn buồn chán như vậy.

Họ cũng không phải là kiểu quan hệ yêu đương bình thường, chẳng qua là thuận theo kết hôn mà thôi. Hơn nữa cô thật sự không quên được chuyện đã qua, cô không thể đối xử với Khương Lan Thính giống như trước, cũng không thể ngọt ngào nổi.

Cô im lặng một lúc, Khương Lan Thính biết cô đang nghĩ gì.

Anh không ép buộc mà rất nhẹ nhàng nói: “Vậy em đi ngủ sớm đi.”

Hoắc Kiều gật đầu.

Cô tiễn anh xuống tầng rời đi, lúc này Khương Lan Thính đã tỉnh rượu không ít, khi vừa đi xuống lầu thì tình cờ gặp Hoắc Minh, Hoắc Minh đang đọc báo thì ngẩng đầu nhìn anh, thản nhiên nói: “Đi về à?”


Khương Lan Thính không dám lỗ mãng, trả lời quy củ: “Hôm khác cháu và bố mẹ sẽ đến thăm bác trai.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK