Ngày hôm sau, Ôn Noãn tan làm từ sớm.
Tối nay có bữa tiệc trong giới văn nghệ, cô và Cảnh Từ đều nhận được thiệp mời, hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Nhân viên lễ tân khẽ mỉm cười: “Cô giáo Ôn hôm nay thật xinh đẹp!”
Tâm trạng của Ôn Noãn rất tốt.
Cô nhấn nút thang máy và bước vào, nhưng vừa vào đã lập tức sững sờ.
Hoắc Minh đang ở bên trong.
Anh dựa vào vách thang máy với vẻ mặt thờ ơ, hình như đã ở đó rất lâu.
Ôn Noãn vô thức muốn rút lui, nhưng Hoắc Minh còn hành động nhanh hơn.
Cạch...
Cả người cô bị ép vào vách thang máy.
Ôn Noãn hoàn toàn không dám cử động, bởi vì cánh tay của Hoắc Minh đang chặn trước ngực cô, nếu cô cử động, chẳng khác nào tự dâng mình cho anh chơi đùa.
Cô chỉ có thể ngước mắt trừng anh: "Luật sư Hoắc, đây là ý gì?"
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
"Ăn mặc như vậy là đi dự tiệc sao? Cùng với Cảnh Từ?"
Ôn Noãn cố gắng hết sức kiềm chế cơn tức giận: “Luật sư Hoắc, chúng ta đã chia tay, tôi đi dự tiệc với ai, hẹn hò với ai là quyền tự do của tôi.”
Hoắc Minh buông Ôn Noãn ra, lùi về sau một bước.
"Em thích anh ta sao?"
"Ở bên anh ta, em có hạnh phúc như chúng mình đã từng hay không?"
"Ôn Noãn, tôi không tin em có thể quên được tôi!"
……
Mắt Ôn Noãn đỏ lên.
Quả thật cô đã từng trải qua một quãng thời gian rất ngọt ngào với Hoắc Minh, những ngày tháng đó cô đắm chìm trong sức hút của người đàn ông trưởng thành là anh.
Danh lợi và dục vọng đã mang đến cho cô sự kích thích quá lớn.
Ôn Noãn cảm thấy không có cô gái nào có thể chống lại sự tấn công dịu dàng như vậy, đem lòng yêu Hoắc Minh là điều rất dễ dàng.
Anh cứ luôn dây dưa không rõ, không gì khác chỉ vì muốn cơ thể của cô.
Khi cô hỏi anh có yêu cô không.
Anh nói: "Ôn Noãn, xin lỗi, tôi không thể cho em điều em muốn!"
...
Thực ra không phải anh không thể cho.
Chỉ là anh không muốn cho!
...
Ôn Noãn cực kỳ khó chịu: “Hoắc Minh, là anh không cần tôi, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì sao?”
Thang máy đi xuống phát ra tiếng vang trầm nhẹ...
Thời gian dài đằng đẵng, gian nan.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Minh mới mở miệng, giọng khàn đặc đến nỗi không nhận ra.
"Ôn Noãn, tôi cần!"
...
Ôn Noãn lập tức ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh.
...
Hoắc Minh lặp lại lần nữa.
"Tôi cần!"