Hoắc Tây ngồi trong xe, Trương Sùng Quang đứng ngoài cửa xe.
ở giữa cách một chiếc cửa sổ của xe.
Trong không khí có mùi của cô, nó vừa làm Trương Sùng Quang mê đắm lại khiến anh phẫn hận.
Mê đắm cô, nhưng hận cô ở bên cạnh Bạch Khởi.
Trương Sùng Quang cố hết sức bỏ qua sự tồn tại của Bạch Khởi, ánh mắt anh như điện nhìn chằm chằm Hoắc Tây: “Cô ở đây sao?”
“Sao vậy? Khu biệt thự này bị Tống Giám đốc Trương mua rồi sao?”
“Đúng là không có! Chỉ là tôi thấy thật trùng hợp!”
Hoắc Tây cười nhạt nhẽo: “Đúng là trùng hợp thật! Bây giờ Tống Giám đốc Trương có thể nhường đường không? Chúng tôi phải về nhà.”
“Về nhà!”
Trương Sùng Quang nhấm nuốt nhắc lại hai từ này.
Anh bỗng dưng bật cười, nghiêng người đi đến, gần như ghé sát vào tai Hoắc Táy: “Chúng ta
cũng đã từng có nhà! Chúng ta thậm chí còn có hôn ước.”
“Đã không còn từ lâu rồi!”
Hoắc Tây lạnh lùng, cô dặn tài xế: “Đi vòng sang bên cạnh đi!”
Nhưng Trương Sùng Quang lại trở lại xe, lái xe tránh sang, dáng vẻ rất nhẹ nhàng phong độ.
Chỉ là mắt của anh cực kỳ u ám.
Anh ngồi trong xe nhìn xe Hoắc Tây rời đi, lặng lẽ nhìn một lúc lâu rồi mới để điếu thuốc lên môi.
Một lúc sau, anh lại không nhớ nữa.
Người anh nặng nề ngã trên ghế dựa, anh nghĩ, đây chính là sự gặp lại của bọn họ.
Ngoài xe, vang lên tiếng leo trèo.
Trương Sùng Quang mở cửa xe, thấy một con chó đốm nhỏ ở chỗ thư ký.
Thư ký ngại ngùng nói: “Hình như nó ngửi được mùi của ngài rồi!”
Trương Sùng Quay quay người ôm lấy con chó nhỏ hai tháng tuổi ấy, chó con tựa vào ngực anh, liếm láp tay anh, nhìn dễ thương đáng yêu.
Trương Sùng Quang nhớ đến Hoắc Miên Miên.
Con gái của anh và Hoắc Tây.
Hòm nay anh gần như dồn hết sự chú ý lên người Hoắc Tây, bé con ấy anh còn chưa thấy rõ ràng, chỉ biết là da rất trắng, tóc màu nâu như anh thích… Mặc một chiếc váy hoa nhí xinh đẹp, thoáng chốc, anh cứ tưởng nhìn thấy Hoắc Tây khi còn bé.
Trương Sùng Quang rất muốn ôm cô bé một lần, nhưng bây giờ anh chỉ có thế ôm một con chó nhỏ!
Anh đế con chó lên đầu gối, một tay lái xe về nhà.
Xe dừng lại, lại nhận ra nhà của Hoắc Tây và anh ở trước sau, dù cách mấy chục mét nhưng chỉ cần muốn thì vẫn có thể thấy được tình hình của bên đổi diện.
Trùng hợp thật đấy!
Trương Sùng Quang cười lạnh, anh ôm chó xuống xe đế con chó nhỏ chơi trên bãi cỏ.
ở sân sau biệt thự đối diện.
Cô gái nhỏ được người giúp việc dắt tay đứng phía sau lan can ngóng trông nhìn chú chó nhỏ.
Tiếu Quang chạy về phía cô bé đong đưa cái đuôi nhỏ.
Hoắc Miên Miên đi về phía trước hai bước, nhìn hơn nửa ngày, sau đó ngước mắt nhìn về
phía người đàn ông đối diện.
Cách nhau không đến hai mươi mét, Trương Sùng Quang chỉ nhìn máu mủ của mình.
Cô bé rất đáng yêu, giống như con búp bê vải vậy, mắt cô bé rất to;
Trương Sùng Quang chỉ Tiếu Quang: “Cháu thích không?”
Hoắc Miên Miên gật đầu, sau đó nghĩ lại, lại lắc đầu.
Cuối cùng bóng dáng bé nhỏ chạy vào trong nhà, đúng lúc va vào ngực Hoắc Tây, nhỏ giọng nói: “Mẹ.”
Người giúp việc trở về cùng, mỉm cười nói: “Cô bé trông thấy một con chó nhỏ ở biệt thự đối diện, có vẻ rất thích? Chủ nhân bên kia nhìn cũng rất danh giá, là một người đàn ông anh tuấn.”
Hoắc Tây cười nhạt, cô dịu dàng hỏi Miên Miên: “Là con chó nhỏ như thế nào, chúng ta cũng nuôi một con có được không?”
Hoắc Miên Miên lắc đầu.
Cô bé không muốn nuôi, cô bé chỉ thích con ở nhà đối diện thôi.
Hoắc Tây hiểu được suy nghĩ của cô bé nhưng không đâm thủng, cô chỉ hôn bé con rồi bảo người giúp việc đưa cô bé đi chơi.
Cô tự lên tầng sắp xếp đồ đạc.
Bây giờ đang là đầu hè, không cần mặc nhiều, đồ đạc hầu hết cũng là quần áo của mùa này.
Tròn bốn cái vali to, Hoắc Tây sắp xếp từng cái vào trong phòng đế đồ.
Dù Miên Miên đã ba tuổi nhưng vẫn ngủ với cô.
Váy nhỏ của cô bé được treo đầy một ngăn tủ.
Cửa phòng ngủ bị gõ mấy lần, Bạch Khởi đi vào, cậu ta dựa ở cửa phòng đế đồ nhìn một lúc, nhạt nhẽo nói: “Chị chỉ mang theo quần áo mùa hè à! Sao vậy… chuẩn bị đi trước mùa thu sao?”
Hành động sắp xếp của Hoắc Tây dừng lại, sau đó gật đầu: “Đúng là có quyết định này! Nếu thuận lợi thì xong chuyện ở đây rồi đi luôn! Cậu và Miên Miên ở nước Anh khá tốt.”
Bạch Khởi đột ngột lại gần.
Cậu ta kề sát sau lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Thật ra chị không cần quan tâm đến tôi! Người thân của chị ở đây, chị và Miên Miên ở lại đáy cũng tốt! về những người khác… Tôi nghĩ anh ta cũng không thể ép buộc chị được.”
Đã qua ba năm, Bạch Khởi trưởng thành hơn không ít.
Cậu ta cũng là một người thanh niên ít nói, ít giao du với bên ngoài, rất thích ở nhà.
Cậu ta không hề xuất hiện trước truyền thông, cậu ta không còn là ngôi sao mà chính là người thân của Hoắc Tây.
Cậu ta gần cô như vậy, thật ra là rất gần, gần đến mức có thể ngửi được mùi thơm trên người cô, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của cô, những thứ này làm cậu ta khát vọng.
Nhưng dù có khát vọng, cậu ta cũng không dám chạm vào.
Làm bạn là điều duy nhất cậu ta có thể làm!
Hoắc Tây quay đầu nhìn cậu ta chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Tôi cũng muốn sống ở nước Anh! Tôi thấy rất tốt.”
Ánh mắt Bạch Khởi nóng lên một chút.
Nhưng ngọn lửa nhỏ ấy chỉ sáng lên trong phút chốc rồi lại tắt ngấm đi, cuối cùng, không còn lại gì ngoài một nụ cười đắng chát.
Hoắc Tây mở cửa sổ sán thượng ra.
Cô muốn đi ra ngoài để hít một chút không khí của thành phố B.
Đã ba năm rồi, ba năm cô chưa trở về, ngày mai cô muốn đưa Miên Miên về nhà gặp bố mẹ.
Bỗng dưng, ánh mắt cô ngừng lại.
Cô thấy Trương Sùng Quang, anh đứng ở sân thượng đối diện, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, con mắt nhìn cô chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì…
Đến một nụ cười Hoắc Tây cũng không muốn thưởng cho anh.
Cô chuẩn bị quay về.
Đúng lúc này, Bạch Khởi đi ra từ bên trong, cậu ta cũng thấy Trương Sùng Quang ở đối diện, cậu ta vỗ nhẹ Hoắc Tây.
Hoắc Tây trở về phòng ngủ với cậu ta.
Cửa số bị đóng lại, cách một tấm kính mờ, hình ảnh đan nhau.
Hoắc Tây tựa vào cửa sổ, lưng chống đỡ, khàn giọng: “Cậu làm gì thế?”
Bạch Khởi sát lại: “Cho anh ta một chút cảm giác chân thực! Tôi nghĩ mọi người đàn ông đều không thể chịu được, đừng nói đến Trương Sùng Quang bây giờ.”
vẫn là đàn ông hiếu rõ đàn ông.
Ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây vẫn cuồng nhiệt, thật ra Hoắc Tây không cần dùng thủ đoạn gì cũng có thể đạt được mục đích, nhưng vì cô không muốn tiếp tục sinh hoạt với anh, nên…
Quan hệ của bọn họ không thế kéo dài được.
Hoắc Tây cụp mắt cười tự giễu một tiếng: “Cũng đúng! Đế anh ta hận tôi cũng được.”
Như vậy thì có thế hoàn toàn chấm dứt rồi.
Buổi chiều, trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh mắt chiếu lên cơ thể hai người khiến tất cả đều đẹp đẽ.
Bạch Khởi rất muốn cất giấu đi.
Cậu ta không nói gì, chỉ nghiêng người sát vào một bên mặt của Hoắc Tây, cậu ta lẩm bấm: “Nếu như tôi có thể sống thêm hai mươi năm, tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho chị.”
Nói xong, môi cậu ta hơi cọ vào tai cô.
Hoắc Tây không nói gì cũng không tránh đi. Cô nghĩ nếu như thật sự như thế, có lẽ cô sẽ thật sự sống chung với Bạch Khởi, nhưng cuộc đời này làm gì có nếu như, bây giờ cô chỉ mong cậu ta có thể sống lâu thêm mấy năm nữa thôi.
Cô thấp giọng dịu dàng nói: “Không được nói như thế nữa.”
Giọng Bạch Khởi rất đau đớn: “Chị hiểu rõ mà.
Bọn họ cứ lặng lẽ dựa vào nhau như vậy rất lâu, cái loại nương tựa lẫn nhau này, trong mắt
Trương Sùng Quang qua một lớp kính lại thành một câu chuyện khác.
Giống như nam nữ dây dưa, đang hòn, hoặc là sắp không nhịn được mà làm chuyện nam nữ.
Trương Sùng Quang đứng dưới ánh nắng nhưng không hề cảm nhận được sự ấm áp.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mảng kính kia, trái tim cứ như mạnh mẽ bị đào ra một khối.
Hoắc Tây và Bạch Khởi…
Bọn họ thường xuyên hòn môi như thế này sao, có phải bọn họ cũng giống như hai người trong quá khứ, đêm nào cũng làm không?
Trương Sùng Quang đưa tay lên hút thuốc.
Nhưng thuốc lá đã bị gió làm tắt mất từ lâu, anh lấy ra bật lửa, ngón tay lại run rấy đến không tưởng tượng được!
Cuối cùng, cây thuốc lá kia bị anh bẻ gãy!
Rõ ràng sổng ở đây là một sự tra tấn với anh, nhưng anh không muốn chuyến đi, dù chỉ cần ngước mắt thôi là có thể nhìn thấy những hình ảnh làm trái tim anh tan nát.
Chưa đến 12 giờ, anh đã nhìn nhiều không kế được.
Buồn bực mất tập trung.
Tiếng kêu của Tiểu Quang ở trên tầng cũng
làm anh thấy buồn phiền, anh thậm chí còn muốn đế người giúp việc trực tiếp đưa Tiếu Quang sang bên đối diện.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không làm!
Chạng vạng tối, Trương Sùng Quang đi tắm rồi thay quần áo ra ngoài đi dạo.
Trên tay anh dắt theo con chó đốm nhỏ.
Tiểu Quang rất thích sủa, nhìn thấy hoa cỏ yêu thích đều sẽ kêu gâu gâu, rất đáng yêu.
Đin hai vòng, anh gặp được cô gái nhỏ trước cửa biệt thự.
Hoắc Miên Miên ôm một quả bóng cao su nhỏ.
Đôi mắt mong đợi nhìn Tiểu Quang.
Trương Sùng Quang ngồi xuống, chỉ vào con chó nhỏ, hỏi cô bé: “Cháu thích không?”
Hoắc Miên Miên rất thích, cô bé đẩy quả bóng cao su ra, nóng bỏng nhìn chú chó nhỏ: “Cái này… Đổi với chú!”
Trương Sùng Quang tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Một lúc sau anh cười: “Chú không đối đâu!”
Anh không những không đổi, còn cầm đi quả bóng cao su của cô bé làm cô bé rất tức giận.
Đúng lúc này người giúp việc đi đến, vội
vàng mở cửa, hơi bối rối nói: “ông này! Quả bóng này…”
Hình như lúc này Trương Sùng Quang mới phản ứng được: “À! Tôi nhặt giúp cô bé!”
Người giúp việc ngại ngùng đứng lên.
Cô ta lại hiểu lầm người đàn ông sang trọng này, vì vậy, cô ta tiến lại gần: “Hình như ngài rất thích Miên Miên nhà chúng tôi.’
“Cô bé tên là Miên Miên à?”
Trương Sùng Quang mở xích cho chú chó nhỏ để nó vui chơi ở bãi cỏ, sau đó ôm lấy bé con trắng trẻo non nớt kia.
Trên người cô gái nhỏ ba tuổi còn vương vấn mùi sữa.
Thơm mát mềm mại.
Trương Sùng Quang đưa tay chạm vào, khuôn mặt nhỏ của Miên Miên nhăn như cái bánh bao, cô bé vẫn chưa quên vừa rồi chú hư vừa bắt nạt cô bé, nhưng cô bé lại càng thích chó nhỏ hơn.
Trương Sùng Quang thả cô bé xuống, vỗ mông cô bé: “Đi chơi đi!”
Cô gái nhỏ lập tức vui vẻ trở lại, chơi đùa với chú chó nhỏ.
Cô bé đã quên anh là chú đáng ghét từ lâu
rồi.
Mắt của Trương Sùng Quang không nỡ rời đỉ, anh nhìn Miên Miên chằm chằm, người giúp việc cười nói: “ông và cô chủ có duyên thật đấy! Nếu nhìn cấn thận thì mặt còn hơi giống nhau nữa.”
Trương Sùng Quang thu lại ánh mắt, sâu kín nói: “Thật ra tôi là cậu của con bé!”
Người giúp việc hoảng hốt nhận ra.
Thảo nào!
Trương Sùng Quang không ở lại nữa, dù anh rất muốn lên tầng xem người trên tầng đang làm gì nhưng anh vẫn nhịn được… Anh còn chưa phát điên!
Anh chạy đến dắt Tiểu Quang.
Miên Miên rất tiếc nuối, Trương Sùng Quang nói với cô bé: “Chú ở ngay sau, nếu cháu muổn chơi với chó nhỏ thì bảo dì dẫn cháu sang nhé.”
Anh nhìn đẹp trai lại sang trọng, lại ở biệt thự giá cao như thế, người giúp việc không hề nghi ngờ chút nào.
Trương Sùng Quang dắt chó rời đi.
Anh vừa đi thì Hoắc Tây từ trên tầng đi xuống, cô gọi Miên Miên.
Bé con nhảy vào lòng mẹ, nói con chó kia tên là Tiểu Quang, còn chú kia nữa, trước khi đi
ngủ cô bé lại nói, không nỡ quên.
Đêm khuya, Hoắc Tây nhìn bé con trong lòng mà giật mình lo lắng.
Hai ba năm nay, thật ra Miên Miên cũng cô đơn nhỉ!
Nên cô bé mới có thế thích một con chó nhỏ đến như vậy.
Cô vổ về Miên Miên muốn ngủ cùng cô bé, nhưng dù làm thế nào cũng không thế ngủ được, cô cứ nhắm mắt lại là nhớ đến ánh mắt Trương Sùng Quang nhìn cô.
Sự nhớ nhung đan xen với hận thù.
Hoắc Tây không dám nghĩ nữa, với những chuyện cô sắp làm tiếp theo, liệu Trương Sùng Quang có hận đến mức muốn làm thịt cô không.
Rõ ràng là lỗi của anh, nhưng không hiểu vì sao cô lại thấy chột dạ.
Nhưng cô không có đường lùi nữa.
Coi như là hai bên tình nguyện đi.
Đêm nay Hoắc Tây ngủ không ngon giấc, sáng sớm hôm sau thức dậy, con mắt sưng lên phải dùng không ít phấn mới che lấp được.
Cô nhìn người trong gương mà hoảng hốt.
Thật sự đã già hơn lúc trước rồi.
Không chỉ vì đã từng sinh con, mà còn vì tâm
trạng, đôi mất của người trong gương không hề có ánh sáng, rất khác với Hoắc Tây trước đây.
Cô nhớ đến sau lần đầu tiên mất đi Trương Sùng Quang, cô cũng không như thế này.
Thì ra, từng có được vẫn rất khác.
Dưới tầng có tiếng của Miên Miên, Hoắc Táy chuấn bị cho bản thân nhanh hơn, sau đó đi xuống tầng.
Bạch Khởi và Miên Miên đã ngồi trước bàn ăn.
Miên Miên rất ngoan, cô bé tự mình ăn cơm, chỉ thỉnh thoảng Bạch Khởi chăm sóc thôi.
Hoắc Tây đi đến ngồi, thấp giọng nói: “Lát nữa tôi đưa Miên Miên về! Cậu ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Cô cũng không muốn Bạch Khởi tham gia quá nhiều, sức khỏe cậu ấy không tốt, mà Trương Sùng Quang gặp cậu ấy chắc chắn nói chuyện không dề nghe, Bạch Khởi lại cười nhạt một tiếng: “Tôi về với chị đi!”
Nói xong, cậu chạm vào tóc của cô: “Sao chị lại quên rồi, bây giờ chúng ta đang là một đôi vợ chồng ân ái đây.”
Hoắc Tây cười nhạt một tiếng.
Miên Miên ăn sáng xong thì leo lên ngực Bạch Khởi, nhỏ giọng kể với bố nhỏ của mình là
hôm qua cô bé đã nhìn thấy chó chó đốm nhỏ, cô bé dùng tất cả những từ tốt đẹp nhất để miêu tả Tiểu Quang kia.
Bạch Khởi ung dung cười một tiếng: “Dì cho cậu ta đi vào sao?”
Câu này là nói với Hoắc Tây.
Hoắc Tây gật đầu: “Tôi sẽ nói với dì! Dù vậy tôi nghĩ anh ta sẽ không đến thường xuyên đâu.”
Lòng tự trọng của đàn ông không cho phép anh ta đến liên tục.
Có lẽ anh ta chỉ muốn gặp Miên Miên một chút thôi.
Bạch Khởi không hỏi nữa, cậu ta ăn sáng xong thì đế ít quà lên xe.
Hoắc Tây ôm Miên Miên lên xe, cô nói nhẹ: “Để tôi lái!”
Bạch Khởi lại rất kiên trì, cuối cùng vẫn là cậu ta lái.
Nửa tiếng sau, chiếc xe chậm rãi đi vào nhà họ Hoắc. Không chỉ Hoắc Minh, ôn Noãn và các anh chị em ở đây, ngay cả Hoắc Chấn Đông và bà Hoắc cũng có mặt.
Có Hoắc Chấn Đông ở đây thì chưa đến lượt Hoắc Minh nói chuyện.
Vừa thấy mặt, Hoắc Chấn Đông đã ôm Miên
Miên và khóc, rồi quở trách đứa con trai Hoắc Minh vô dụng, cuối cùng mắng tên nhóc Trương Sùng Quang.
Hoắc Chấn Đông mắng xong rồi nhìn một vòng: “Tên nhóc Sùng Quang kia đâu? Con của nó, nó bỏ rồi sao?”
Bà Hoắc ho nhẹ một tiếng.
Lúc này Hoắc Chấn Đông mới thấy Bạch Khởi, hừ lạnh: “Tiểu Bạch là Tiểu Bạch, Sùng Quang là Sùng Quang! Không thế vì Tiếu Bạch chăm sóc Hoắc Tây hai đứa nó thì tha cho tên nhóc Sùng Quang kia được! Sao vậy, nuôi con dê thế sao, chỉ cần gieo mạ rồi chuyện sau đó không liên quan đến nó nữa à?”
Vừa nói xong, trong sân lại vang lên tiếng xe ô tò.
Xe của Trương Sùng Quang dừng lại, anh xuốnq xe đónq cửa xe, rất lễ phép nói: “ônq nội!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK