Tiếu Hoắc Tây rất uể oải.
Nhưng có bố mẹ cùng đưa cõ bé đi nhà trê, cô bé bắt đầu vui vẻ lên.
Hoẩc Minh tự mình lái xe.
Ngồi sau xe, ôn Noãn dịu dàng thắt dây an toàn cho Tiếu Hoắc Tây, lại kìm lòng khòng đậu mà sờ cái đầu nhỏ của cỏ bé, ánh mắt quả thực không nỡ dời đi.
Tiểu Hoắc Tây cực kỳ kiêu ngạo.
Cô bé đã nói rồi mà, một đứa bé như mình, ai gặp cũng thích.
Trên đường đi, cò bé vươn ngón tay nhỏ trắng nõn, nói với ôn Noãn về các bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Người cỏ bé nhắc đến nhiều nhất là Trương Sùng Quang!
ôn Noãn rất chăm chú lằng nghe, lần đau tiên cỏ làm mẹ đã trải qua cảm giác mất rồi lại được như vậy, cả trái tim đều bị Hoắc Tây lấp đầy, nên không tránh khỏi lạnh nhạt với… chồng trước!
Vợ con đều ở trên xe, Hoắc Minh chuyên chú lái xe.
Chỉ khi có đèn đỏ, anh sẽ nhìn ôn Noãn qua gương chiếu hặu.
Hòm nay cò buộc tóc lên, mái tóc lỏng léo, rũ mằt nhìn xuống thì góc nghiêng của khuôn mặt cô đay sự dịu dàng, cộng thêm chiếc cổ thon thả non mịn kia, rất thu hút người khác.
Hoắc Minh nhìn chàm chàm.
Lúc Ôn Noãn lơ dãng ngước mẩt lên, vừa lúc đối diện với ánh mât của anh trong gương chiếu hậu, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.
Mặt cõ hơi nóng lên, đồng thời hơi ảo não.
Hoắc Minh nở nụ cười rất khẽ, có chút mập mờ.
Đèn xanh sáng lên, anh nhẹ nhàng đạp chân ga. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một nhà trẻ tư nhân cao cấp.
Hoắc Minh xuống xe, vòng ra sau mở cửa.
Anh nhìn ỏn Noãn với ánh mắt vò cùng dịu dàng.
Ôn Noãn phớt lờ sự tồn tại của anh, nới lỏng dây an toàn cho Tiếu Hoắc Tây, ôm có bé ra khỏi xe.
Hôm nay, Tiếu Hoăc Tây cực kỳ oai phong lầm liệt.
Cò bé kéo tay mẹ, đi đến lớp của mình xếp hàng, ôn Noãn nhìn cò bé nhỏ nhỏ vẫy tay với cô!
Tiếu Hoắc Tây ngấng khuôn mặt nhỏ: “Đây là mẹ tớ!”
Cò không sợ người khác không tin, mẹ cũng có mái tóc màu trà, cũng trắng nõn.
Các cậu cứ hâm mộ đi!
Các bạn nhỏ xung quanh quả thực rất hâm mộ: Mẹ của Hoắc Tây thật đẹp!
Cô chú nhiệm lớp đi đến, dằt Tiếu Hoằc Tây, Tiểu Hoẳc Tây lại nhịn không được nói lần nữa: “Cỏ Lâm ơi, đây là mẹ của em!”
Cò Lâm chưa đến bốn mươi, rất hiền từ.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ, sao cỏ ấy không biết được chứ, vì thế cò ấy sờ đầu bé con dịu dàng nói: “Mẹ em rất đẹp!”
Lòng hư vinh của Tiếu Hoắc Tây đã được thỏa mãn.
Cò bé quyết định hòm nay sẽ ăn hai bát cơm!
Ôn Noãn Tân đau tiên làm phụ huynh nên rất nghiêm túc!
Cò nói chuyện rất khách sáo với cô Lâm, nói về tình huống của Tiểu Hoắc Tây, ngay cả Hoắc Minh đi tới bên cạnh lúc nào cò cũng không hay, huống chi tay anh còn không thành thật khoác trên lưng cô!
Cô Lâm rất bất ngờ.
Trong tài liệu cho thấy, bố mẹ Hoẩc Tây đã ly hòn, nhưng hiện tại nhìn họ có vẻ rất mặn nồng!
Hoắc Minh cười nói: “Lúc trước mẹ Hoắc Tây ra nước ngoài làm việc, sau này tình hình của Hoắc Tây cò Lâm có thể nói với cò ấy, điện thoại của cô ấy là xxxxx.”
Ôn Noãn giật mình.
Cò Lâm đã nhanh trí ghi lại số điện thoại.
Tổng Giám đốc Hoẳc là đại gia của nhà trẻ tư nhân này, anh nói ra nước ngoài cóng tác thì là ra nước ngoài còng tác, dù sao anh nói gì cũng đúng!
Tiểu Hoắc Tây kéo tay cò Lâm, kiêu ngạo
nói: “Mẹ em tên là ôn Noãn!”
Cô Lâm yêu thương sờ cái đầu nhỏ của cò bé.
Ôn Noãn sợ ảnh hưởng trật tự, nên nhanh chóng vầy tay tạm biệt Tiếu Hoắc Tây, Tiếu Hoắc Tây đeo cặp sách nhỏ nhảy chân sáo, hòm nay là ngày vui vẻ nhất từ khi cò bé đi nhà trẻ tới nay.
Ôn Noãn đứng rất lâu.
Hoầc Minh cười: “Lèn xe, đế anh chở em đi!”
õn Noãn cũng muốn nói chuyện với anh, ừ một tiếng rồi mở cửa xe.
Cửa xe bị đóng lại.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Ngồi phía trước đi, cho tiện nói chuyện!” Anh nói xong lập tức mờ cửa ghê’ phụ.
Chút chuyện nhỏ này, ôn Noãn không muốn xung đột với anh, cò lén xe ngồi xuống.
Không bao lâu, bên cạnh có thêm người!
Hoắc Minh nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng liếc đôi chân trâng nõn của cò, giọng hơi khàn: “Đi đâu?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đến bệnh viện số 1!”
Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga, lái một đoạn rồi khe khẽ hỏi: “Anh với em cùng đi thăm mẹ nhé?”
ón Noãn đã quen với da mặt dày của anh.
Cò ho nhẹ: “Là mẹ tòi, không phải mẹ anh!”
Hoăc Minh rất dề tính nói: “Vậy anh phải gọi bà ấy là dì ư? Nhưng ôn Noãn… mấy năm nay anh đều gọi là mẹ, bà ấy cũng không phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Hoắc Minh không giận cô, tập trung lái xe.
Một lát sau, Ôn Noãn khẽ nói: “Hoắc Minh, em nghĩ chúng ta nên thành lập một loại quan hệ mới!”
Sao anh lại không biết suy nghĩ của cò chứ?
Hoắc Minh không nói gì.
Khi đến đèn đỏ ở giao lộ, anh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong tủ, cúi đầu châm lửa, sau khi hút một hơi thì từ từ phun ra vòng khói, lúc này mới quay sang nhìn chăm chú cô: “Quan hệ mới như thế nào, em nói thử xem!”
Ôn Noãn nhìn anh: “Cùng nhau nuôi dưỡng Hoắc Tây, không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của nhau.”
Hoầc Minh đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, phủi tàn thuốc.
Sau đó, anh cười: “Sao… coi trọng người họ Hạ kia à? Tên Hạ Du đúng không! Dáng dấp
cũng không tệ lắm!
Ôn Noãn hơi bực bội: “Hoắc Minh, tói không có ý này!”
“Vậy ý em là sao?”
“Ý của em không phải là chúng ta đều có quyền tự do quen biết, yêu đương, lên giường với người khác sao!”
Ôn Noãn không muốn đế ý đến anh nữa!
Cò quay mặt đi, không nói lời nào.
Sau ba năm, tính tình Hoắc Minh tốt hơn rất nhiều, nếu trước kia cò đi xem mắt, anh nhất định ghen tuông nổi giận, nhất định sẽ gây chuyện, nhưng hiện tại thì khác.
Họ đã ly hòn.
Thực ra ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không nên hỏi đến nhau.
Nhưng anh… vẫn còn yêu cô!
Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Được rồi! Anh phối hợp với em là được!”
Ôn Noãn rất kinh ngạc.
Thật ra cô đã nói với cậu, cô và Hạ Du kia không có khả năng, nhưng lời nói của Hoằc Minh rất vò lý, chẳng lẽ cuộc sống riêng tư là xem mắt yêu đương lên giường sao?
Anh chịu thua trước nên ôn Noãn cũng không muốn làm quá lên, dù sao bọn họ còn phải cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Cò nói khẽ: “Một vài ngày nữa, tôi muốn đưa Tiếu Hoăc Tây đến chồ tòi ở vài ngày!”
“Em là mẹ của Hoắc Tây, muốn mang con bé ở bao lâu cũng được, nhưng thán thế con bé đặc biệt, bình thường không được ra khỏi thành phố B!”
Ôn Noãn ử một tiếng.
Hoắc Minh lái xe vào bệnh viện, lúc xe dừng ở bãi đổ xe, anh gọi ôn Noãn lại.
“Đưa điện thoại cho anh!”
Ôn Noãn hơi thắc mắc, nhưng vẩn đưa di động cho anh, Hoắc Minh lại châm một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, sau đó đối chiếu di động của mình ghi lại hơn mười số điện thoại cho Ôn Noãn.
Bác sĩ X trong phòng thí nghiệm, bác sĩ khoa cấp cứu,
Bác sĩ tâm lý, nhân viên quản lý ngân hàng máu.
Giáo viên mầm non và hiệu trưởng.
Lưu xong, anh trả lại di động cho cò, ôn Noãn nhìn thấy thì hơi bàng hoàng.
Hoắc Minh nói rất nhẹ: “ôn Noãn, ba năm nay anh không có cuộc sống riêng tư! Ngay cá thời gian nhớ em cũng rất có hạn, những lúc đêm khuya thường nhớ tới em, nhưng chỉ một cuộc điện thoại gọi đến anh sẽ lập tức mặc quần áo chạy tới phòng thí nghiệm, bởi vì Hoằc Tâv đang ở đó…*
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK