Ông ta nói những lời này, Lý Tư Ỷ nghe lại muốn khóc.
Cô ấy kìm lại cảm xúc, khàn giọng nói: “Cố Vân Phàm, anh không thấy đã muộn rồi sao?”
Muộn hay không, cố Vân Phàm không biết.
Ông ta chỉ biết, ông ta không muốn từ bỏ cô ây.
Lý Tư Ỷ không ra khỏi đây được, cô ấy mở cửa phòng bệnh ra, một hàng vệ sĩ đang đứng bên ngoài, thái độ cung kính: “Xin lỗi cô Lý, không có sự cho phép của ngài cố, cô không được ra khỏi đây.”
Lý Tư Ỷ tức giận đóng cửa lại.
Cô ấy quay người lại trừng mắt nhìn cố Vân Phàm: “Anh có ý gì?”
Cố Vân Phàm vừa phẫu thuật xong, thực ra rất yếu, đáng lẽ ra ông ta phải nghỉ ngơi sớm… nhưng ông ta không nỡ.
Rõ ràng môi trắng bệch, ông ta lại còn cười nhẹ bảo cô ấy: “Nếu muốn biết, lại đây… lại đây tôi nói cho em.”
Ông ta bị thương ra nông nỗi này, Lý Tư Ỷ cũng không sợ ông ta làm càn, cô ấy quay lại bên giường bệnh định nói, thì lại bị người ta nắm cổ tay kéo qua, cô ấy đè lên người ông ta, sau đó
nghe thấy một tiếng rên.
Giống như đau, lại không giống.
Lý Tư Ỷ vội vàng dịch ra: “Cố Vân Phàm anh điên à!”
Con ngươi đen láy của ông ta nhìn cô ấy chăm chú, sau đó nói rất khẽ rất khẽ: “Tư Ỷ, quay về bên tôi đi.”
Buổi tối, An Nhiên lái xe về nhà.
Đèn trong biệt thự đã tắt gần hết rồi, nhưng trong phòng khách vẫn bật một cái đèn nhỏ, dưới ánh đèn vàng mờ ảo Hoắc Doãn Tư mặc bộ quần áo ở nhà ngồi tựa lưng trên sô pha, đặt laptop trên đùi, ánh sáng xanh trên màn hình chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của anh ây, ngũ quan càng thêm góc cạnh.
An Nhiên đứng ở cửa thay giày, vừa nhìn thấy anh ây, cô ấy nghĩ anh ấy thật đẹp trai.
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Doãn Tư đóng laptop lại, ngẩng mặt lên dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Cố sao rồi? Sao em về muộn thế, Lâm Hi và An An ngủ hết rồi.”
An Nhiên đi tới chỗ anh ấy, nghiêng người hôn lên môi chồng.
“An An có ngoan không?”
Hoắc Doãn Tư vỗ nhẹ vào mông cô ấy: “Em còn biết quan tâm con cái à? Anh cứ tưởng em mải làm việc không cần chồng với gia đình nữa.”
An Nhiên kệ anh làm bậy.
Cô ấy dứt khoát rúc vào lòng anh ấy, dán lên môi anh ấy nỉ non: “Em vẫn nhớ đường về nhà còn gì?”
Dạo này cô ấy lạnh nhạt với anh ấy, nên cô ấy muốn bồi thường cho anh ấy một chút, dán môi lên hôn anh ấy, từ từ hướng xuống cằm anh ấy, bàn tay trắng mềm cũng không an phận chui vào áo anh ấy.
Ánh mắt Hoắc Doãn Tư lập tức thay đổi.
Giọng anh ấy cũng hơi run: “Bà Hoắc, em xác định muốn ở đây?”
An Nhiên cười khẽ: “Chắc không ai qua đây đâu nhỉ?”
Hoắc Doãn Tư bắt đầu cởi cúc áo cô ấy rồi hừ nhẹ: “Không đâu! Người giúp việc trong nhà đều có tuổi rồi, sẽ không vô ý vô tứ thế đâu…”
Đêm càng xuống càng triền miên, một tuần rồi hai người chưa làm.
Khó tránh khỏi buông thả.
Khi kết thúc đã là rạng sáng, An Nhiên ngủ một lúc, khi tỉnh dậy cô ấy đang nằm trong lòng Hoắc Doãn Tư, trên người đắp cái chăn lông.
Còn người đàn ông vẫn ôm máy tính bảng trong tay, nét mặt tập trung, trông anh ấy cấm dục vô cùng.
So với dáng vẻ mạnh mẽ trên người cô ấy trước đó, tưởng chừng như hai người.
An Nhiên ngồi dậy: “Sao anh không gọi em?”
Hoắc Doãn Tư đặt máy tính bảng xuống, vuốt sợi tóc rối cho cô ấy rồi cười nhẹ: “Thấy em có vẻ mệt, nên đế em ngủ một lát.”
Dù sao An Nhiên vẫn rụt rè, cô ấy muốn đi dọn sô pha.
Hoắc Doãn Tư biết cô ấy da mặt mỏng, anh ấy đã dọn trước rồi, đến cả khăn giấy dùng xong cũng được ném vào bồn cầu trong phòng vệ sinh… anh ấy sờ lên khuôn mặt mịn màng của cô ấy, anh ấy nói: “Đã sinh hai đứa con ròi, sao da mặt vẫn mỏng vậy, thỉnh thoảng vợ chồng làm một lần ở phòng khách cũng là chuyện bình thường, người giúp việc cũng hiếu cho mà.”
An Nhiên liếc anh ấy một cái: “Đây là phòng khách mà, anh nghĩ ai cũng mặt dày giống anh à!”
Tổng giám đốc Hoắc rụt rè hỏi lại: “Vừa nãy em kêu vui lắm mà, sao lúc thoải mái lại không sợ người giúp việc nhìn thấy?”
An Nhiên tức giận đạp anh ấy một cái, sau đó quấn chăn đi lên lầu.
Sau khi vào xem hai đứa nhỏ, cô ấy vào phòng tắm tắm… lúc đi ra cả người đầy hơi nước, còn Hoắc Doãn Tư thì đã cầm sẵn khăn tắm đế hầu hạ cô ấy.
An Nhiên hết giận.
Mặc áo tắm vào, dựa vào người ông xã, tận hưởng buổi tối thân mật.
Cô ấy chợt nói: “Tư Ỷ đang ở bệnh viện.”
Hoắc Doãn Tư ừ một tiếng, cũng không nói gì.
An Nhiên cúi mặt trâm tư một lúc, cô ấy nói: “Em thấy tống giám đốc cổ sẽ không buông tay đâu, Hoắc Doãn Tư… em cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
Tống giám đốc Hoắc là đàn ông, đàn ông hiếu đàn ông nhất.
Chút tâm tư đó của cố Vân Phàm, đương nhiên không qua được mắt anh ấy, nhưng anh ấy không muốn thảo luận với vợ về thói hư tật xấu với lòng dạ đen tối của đàn ông, bà xã cứ đơn thuần một chút mới tốt, tất nhiên tổng thể thì tổng giám đốc An đã thông minh lanh lợi lắm rồi.
Hoắc Doãn Tư dễ dàng chuyển đề tài.
Anh ấy ôm eo vợ, hôn lên làn da sau gáy cô ấy, rì rầm: “Sao em vẫn còn sức lực nghĩ chuyện khác vậy! Vừa nãy anh chưa cố gắng đủ đúng
không.”
Làm gì có chuyện An Nhiên không hiếu anh ấy?
Rõ ràng là anh ấy không muốn trả lời.
Cô ấy cũng không hỏi tiếp nữa, nhưng cũng không chịu cho anh ấy nữa, cô ấy quay người ôm cổ anh ấy yếu đuối nói: “Ba lần còn chưa đủ à! Hoắc Doãn Tư… anh đã qua tuối ba mươi rồi đấy, nên tiết chế.”
Anh ấy cười khẽ: “Không muốn tiết chế một tí nào.”
Nói xong liền bế cô ấy về giường, giường tất nhiên là mềm, trải nghiệm hiển nhiên cũng khác… làm một đêm, khi An Nhiên tỉnh dậy đã là chín giờ sáng.
Cô ấy đưa tay ra che mắt, thở dài: Đúng là không nên thả!
Đánh răng rửa mặt xong, cô ấy ăn sáng rồi đi tới bệnh viện.
Đúng như cô ấy nghĩ, Lý Tư Ỷ vẫn còn ở đây… chẳng qua cô ấy ở bên trong chơi với cố Tư Kỳ, trông có vẻ đang mặc kệ tống giám đốc cổ, An Nhiên cười.
Hoắc Tây cũng đang ở đây, An Nhiên gọi một tiếng chị.
Hoắc Tây vẫn độc mồm như trước: “Bình
thường em không giống người sẽ đi muộn, Hoắc Doãn Tư lại quấn em à?”
An Nhiên ho nhẹ một tiếng.
May mà Hoắc Tây chỉ trêu vài câu, sau đó cô bắt đầu thảo luận vụ án: “Chú cố, mặc dù lần này cơ quan công tố nộp đơn tố cáo, nhưng cũng cần sự hợp tác từ phía chúng ta, mấy ngày tới có thể là ngày nào cháu cũng sẽ sang đây để hiểu rõ tình hình.”
Cố Vân Phàm liếc cô một cái: “Cháu xác định cháu tới để hiểu rõ vụ án, chứ không phải tới hóng chuyện à?”
Hoắc Tây cũng không kiêng dè: “Hóng chuyện là tiện thể thôi.”
Cổ Vân Phàm nói với thủ hạ đắc lực An Nhiên: “Tôi bảo mà, nhà họ Hoắc chẳng có ai tốt cả, cô còn cứ muốn lấy chồng nhà đó.”
Diêm vương đánh nhau, quỷ lâu la gặp nạn.
An Nhiên lựa chọn im lặng.
Hoắc Tây lại trao đối thêm một số việc với cố Vân Phàm rồi chuẩn bị rời đi, An Nhiên đi tiễn cô… đợi bọn họ đi cả, cố Vân Phàm gọi vào bên trong: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Chị Vương lập tức ân cần đi tới: “ông cố, tôi giúp ngài nhé!”
Cơ mặt Cố Vân Phàm giật giật.
Sau đó chị Vương liền trông thấy cái bình đi tiếu… ở bên cạnh, chị ấy hiếu ra ngay, hiện giờ ông Cố chưa thể xuống giường và phải dùng cái này, một bà già như chị ấy mà làm thì không thích hợp, nghĩ đi nghĩ lại chị ấy hỏi: “Tôi gọi y tá giúp ông Cố?”
Cố Vân Phàm nhắm mắt: “Y tá cũng không thể đụng chạm linh tinh.”
Chị Vương biết ý của ông ta, chị ấy ngẫm nghĩ rồi dè dặt hỏi: “Cô Lý vẫn là một cô gái trẻ, chuyện này không tiện! Ngài hãy ráng chịu vậy!”
Rất khéo là lúc này y tá đi vào, vừa thấy một cái liền nhanh nhẹn đi tới giúp đi vệ sinh, đây là đàn ông chuyện này chị Vương không tiện ở lại, chị ấy vội vàng tránh đi.
Lúc Lý Tư Ỷ đi ra, trùng hợp trông thấy.
Bầu khônq khí lập tức trở nên sai sai…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK