Trương Sùng Quang biết cô ấy lo lắng điều gì, anh lãnh đạm nói: “Tôi không sao.”
Giọng thư ký Tần dịu đi: “Nếu hai ngày nữa mà vẫn thấy khó chịu, dù thế nào anh cũng phải nghe lời bác sĩ đấy.”
Lần này, Trương Sùng Quang không khăng khăng nữa, ừ một tiếng.
Lẽ ra anh phải đi truyền dịch, nhưng anh sợ Hoắc Tây kiếm tra xong không thấy anh, vì thế anh vẫn ở đây đợi… thư ký Tần biết tâm bệnh của anh nên cũng thuận theo ngồi đợi cùng anh.
Thỉnh thoảng Trương Sùng Quang sẽ ho khan vài tiếng.
Thư ký Tần rót cho anh cốc nước ấm, rồi lại đưa anh thuốc tiêu viêm: “Uống cái này cho dịu bớt trước đã, chịu đựng mãi cũng không tốt.”
Trương Sùng Quang cầm lấy, bóc ra uống.
Thư ký Tần yên tâm một chút, cô ấy thấp giọng nói một số chuyện công việc, cô ấy làm việc chuyên nghiệp và chắc chắn, Trương Sùng Quang rất tín nhiệm cô ây.
Bên ngoài, vị quản lý bộ phận quan hệ công chúng xinh đẹp kia đã đợi lâu lắm rồi, cô ta thấy Trương Sùng Quang vẫn đang ngồi trong phòng nghỉVIP.
Thế là cô ta sốt ruột.
Bữa tiệc trưa nay là lần đầu tiên cô ta ra mắt mọi người sau khi mới nhậm chức, cô ta rất coi trọng, và cũng rất muốn vớt vát hình tượng chuyên nghiệp của mình trước mặt Trương Sùng Quang, vì thế cô ta đi vào rồi khẽ nói: “Tống giám đốc Trương, hay là chúng ta đi truyền dịch trước, bữa tiệc buổi trưa rất quan trọng, bên luật sư Hoắc thì về mình lại liên hệ tiếp.”
Cô ta nói xong, yên lặng đợi chỉ thị của Trương Sùng Quang.
Cô ta nghĩ tổng giám đốc Trương sẽ có chừng mực, sẽ biết cái nào nặng cái nào nhẹ, vợ cũ và sự nghiệp đàn ông đều biết phải chọn như nào.
Nào ngờ, Trương Sùng Quang vẫn thong thả uống trà.
Thư ký Tân hiếu rõ tâm tư anh, cô ấy biết ngay vị nữ quản lý bừng bừng dã tâm này không giữ được nữa rồi, quả nhiên, khi Trương Sùng Quang đặt cốc xuống, anh nhẹ nhàng nói: “Quản lý Hứa, cô về công ty trước đi!”
Quản lý quan hệ công chúng sửng sốt: “Tống giám đốc Trương, tiệc trưa…”
Trương Sùng Quang không lên tiếng, anh chỉ quay sang nhìn thư ký Tần.
Thư ký Tần hiểu ý anh, cô ấy cũng nói luôn: “Cô về công ty trước đi! Rất tiếc cho cô Hứa, kỳ thực tập của cô chưa đạt tiêu chuẩn.”
Vị kia vẫn không cam tâm.
Cô ta nghĩ cách gọi thư ký Tần ra, nhún nhường nói: “Thư ký Tần, tòi đã làm không đúng chỗ nào à? Tôi tự thấy năng lực làm việc của tôi có thế đảm nhiệm công việc này, tống giám đốc Trương vô tình quá.”
Vừa nãy thư ký Tần không ở đây.
Nhưng những lời vị này vừa nói đã tiết lộ đủ rồi, cô ấy cân nhắc rồi chỉ điểm một chút: “Tâm bệnh của tống giám đốc Trương chính là luật sư Hoắc, cô Hứa, cô đi quá giới hạn rồi, cô không nên tự chủ trương nói những lời đó… tôi nghĩ vừa nãy chắc cô cũng đã làm chút chuyện quá giới hạn, nếu không tống giám đốc Trương trước giờ luôn trọng người tài sẽ không quyết định như vậy.”
Vị kia hối hận lắm, cô ta muốn cứu vãn một chút.
Thư ký Tân khẽ nói: “Không được đâu! Nếu là chuyện khác thì còn có cơ hội cứu vãn, chuyện này gần như không có khả năng.”
Tiễn người đi, thư ký Tân lại ngồi xuống cạnh Trương Sùng Quang.
Cô ấy là tâm phúc của cấp trên, có một số
chuyện cô ấy vẫn hỏi được: “Vừa nãy ngài đã gặp luật sư Hoắc rồi à?”
Trương Sùng Quang nhìn ra ngoài, ừ một tiếng.
Lát sau anh lại chịu nói thêm một câu: “Cô ấy tới bệnh viện khám thai, lát nữa sẽ làm siêu âm B, tôi xem xong sẽ đi truyền dịch rồi đến bữa tiệc.”
Thư ký Tân hiếu anh, cô ấy dịu dàng nói: “Vậy chúng ta xem trước vậy.”
Hai người im lặng ngồi đó, khoảng 20 phút sau, trợ lý của Hoắc Tây tới đưa một bản sao kết quả siêu âm B: “Tổng giám đốc Trương, luật sư Hoắc bảo tôi đưa cái này qua.”
Cô ấy bỏ tờ kết quả siêu âm B xuống rồi đi luôn, Trương Sùng Quang gọi cô ấy lại: “Hoắc Tây đâu?”
Trợ lý cười nhạt: “Luật sư Hoắc đã rời bệnh viện rồi.”
Trương Sùng Quang cảm thấy mất mát.
Anh cúi đầu nhìn tấm siêu âm B, đứa bé quá nhỏ, siêu âm B có màu cũng không soi ra cái gì, nhưng chỗ kết luật viết đứa trẻ rất khỏe, nó được gần 10 tuần tuổi rồi.
Hai chữ ngắn ngủi trên tờ đơn, anh đã nhìn không dưới mười lần.
Đợi anh hồi thần, trợ lý của Hoắc Tây đã đi
rồi, thư ký Tần khẽ nói: “Đứa bé rất khỏe! Tống giám đốc Trương, chúng ta đi chuyền dịch thôi!”
Trương Sùng Quang cẩn thận gấp tờ đơn lại, cấn thận bỏ túi áo.
Chuyền dịch xong thì đã gần trưa, anh qua bữa tiệc luôn.
Bữa xã giao này khá quan trọng, dù Trương Sùng Quang đang ốm, anh vẫn cố uống gần nửa chai rượu… ăn một bữa cơm mà uống đến mức mặt trắng bệch, anh chống tay lên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh một lúc vẫn chưa tỉnh táo lại.
Thư ký Tần rất lo lắng: “Ngài cần gì phải khố như vậy, ngài đâu thiếu một dự án như này.”
Mãi một lúc sau Trương Sùng Quang mới đỡ hơn, anh mở vòi nước rửa mặt với nước lạnh, sau đó cầm khăn giấy lau tay, anh khẽ nói: “Tôi kiếm ít tiền lại cũng không sao, nhưng bộ phận phát triển đã bận rộn với nó hai năm trời, nói bỏ là bỏ, sau này tôi phục chúng kiểu gì?”
Thư ký Tân đưa thuốc giải rượu cho anh.
Trương Sùng Quang khoát tay, nói: “Không cần! Tôi vẫn chổng đỡ được, ngày mai cô hẹn tổng giám đốc Vương cho tôi, tóm chặt thời cơ ký hợp đồng luôn, tôi sợ đêm dài lắm mộng.”
Thư ký Tần gật đầu.
Cô ấy nửa đỡ Trương Sùng Quang ra khỏi
khách sạn thương mại, không ngờ lại gặp Hoắc Tây ở tầng một, Hoắc Tây đang ngồi trong quán phê tầng một nói chuyện với người khác, trông thấy Trương Sùng Quang cô cũng sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có hơi vi diệu.
Hoắc Tây quay mặt đi trước, sau đó tiếp tục nói chuyện với người kia, nhưng người kia còn mất tập trung hơn cô, người đó hỏi: “Luật sư Hoắc, hay là chúng ta kết thúc cuộc nói chuyện hôm nay đi, cô cứ giải quyết việc riêng đi.”
Hoắc Tây định bảo là mình không có việc riêng, nhưng người kia đã chạy rồi.
Cô đành phải chậm rãi uổng hết nửa cốc sữa bò còn lại, khi đứng lên cô phát hiện Trương Sùng Quang vẫn đứng đó, vẫn nhìn cô chăm chú, giống như là đang đợi cô nói chuyện.
Hoắc Tây biết, họ đều ở thành phố B nên sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt.
Nhưng tần suất như này không khỏi nhiều quá đi, may mà Trương Sùng Quang không nói những lời kia, anh chỉ khẽ nói: “Mang thai chú ý sức khỏe.”
Hoắc Tây cười một cái rất lạnh nhạt.
Trương Sùng Quang dừng khoảng 10 giây, anh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm: “Nếu cần,
anh có thể đi khám thai cùng em.”
Sau đó anh không đợi được câu trả lời của cô, thế là anh đành phải nói với thư ký Tần ở bên cạnh: “Về còng tỵ thôi!”
Anh đi trước, thư ký Tần theo sau.
Hoắc Tây đứng dưới ánh đèn thủy tinh trong sảnh khách sạn, một lúc sau cô đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng bằng phẳng của mình.
Trong này là con của Trương Sùng Quang.
Đứa trẻ này đã đổi lại tự do cho cô, và cũng làm bọn họ cắt đứt hoàn toàn.
Thoáng cái, tết đã về, nhà họ Hoắc vô cùng náo nhiệt.
Người trong nhà tệ tựu đông đủ.
Cũng không biết có phải là người giúp việc sơ ý hay không, họ lại bày thừa một bộ bát đũa, Hoắc Minh mắt sắc phát hiện ra trước, ông thản nhiên bảo người giúp việc cất đi, người giúp việc kia không biết lại còn nói ra: “Đây là chỗ của cậu Trương Sùng Quang mà!”
Người giúp việc vừa nói vậy, bầu không khí tết cũng nhạt đi một chút.
Người nhà họ Hoắc sợ Hoắc Tây nghĩ luấn quấn, bọn họ còn chưa kịp khuyên giải, Hoắc Tây
đã lạnh nhạt nói: “Năm nay anh ấy không về ăn cơm tất niên, cất đi đi! Năm sau em bé ra đời, mới cần bày thêm bộ nữa.”
Cô nghĩthoáng được như vậy, Hoắc Minh cũng thấy yên tâm hơn.
Ngay sau đó, mọi người nói sang chuyện khác, bầu không khí lại trở nên sôi nổi.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Hoắc Táy trò chuyện với An Nhiên và mấy người nữa một lúc, rồi đi lên lầu trước.
Miên Miên rất bám cô, cô bé lặng lẽ cầm hai quả táo đi lên lầu… cấn than mở cửa phòng ngủ ra, cô bé trông thấy mẹ đang nằm trên một cái ghế rất thoải mái.
Miên Miên bước nhẹ đi qua, đặt quả táo sang một bên rồi ghé vào bụng mẹ lắng nghe.
Hoắc Tây không nói gì, cô sờ nhẹ vào tai Miên Miên.
Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, em bé là em trai và hay em gái, mẹ… thích có thích em ấy không?”
Hoắc Tây biết cô bé lo lắng điều gì, thực ra cô bé 10 tuổi khá mẫn cảm, vì thế cô lại đặt tay Miên Miên lên bụng mình, cô mỉm cười dịu dàng: “Mẹ sinh ra thì phải thích chứ.”
Miên Miên yên tâm, cô bé thở phào.
Cô bé yêu thương ôm lấy mẹ, từ sau khi trở về từ Melbourne, cô bé thường xuyên đòi ngủ cùng Hoắc Tây, thỉnh thoảng nửa đêm Hoắc Tây tỉnh dậy, phát hiện Miên Miên đang mở to mắt nhìn cô.
Hoắc Tây nghĩ, mình hồi phục nhanh như này, có lẽ là vì Miên Miên.
Pháo hoa nở rộ trên bầu trời ngoài cửa số, chiếu sáng màn đêm.
Ngay cả đêm đông, cũng không lạnh giá đến vậy nữa!
Trưởng bối trong nhà bắt đầu phát lì xì, Miên Miên cầm một quả táo đi xuống lầu, trong túi của cô bé đựng một xấp lì xì dày cộp, phình phình.
Hoắc Tây không vào góp vui, cô ngồi dậy đứng trước cửa sổ, yên lặng ngắm pháo hoa bên ngoài.
Ký ức hồi nhỏ ùa về.
[Trương Sùng Quang, cái này đẹp, thả cái này trước.]
[Chúng ta thả lén mà, sẽ không bị bố phát hiện đâu.]
[Trương Sùng Quang, anh mau nhìn này…]
Hoắc Tây vươn ngón tay ra viết hai chữ lên
cửa sổ thủy tinh: Hoắc Tinh.
Tên của đứa bé trong bụng cô, sẽ là Hoắc Tinh!
Điện thoại để trên bàn trà nhỏ reo lên, ban đầu Hoắc Táy mặc kệ, sau đó điện thoại cứ reo lên không ngừng… thế là cô đi qua xem, sổ lạ gọi.
Cô đoán là Trương Sùng Quang gọi, cô không bắt máy.
Lát sau, điện thoại có một tin nhắn mới [Hoắc Tây, năm mới vui vẻ!]
Hoắc Tây nhìn mấy giây rồi xóa tin nhắn đó đi, khi đi ra trước cửa sổ lần nữa cô trông thấy Trương Sùng Quang, anh đứng trên khoảng đất bên ngoài sân, mặc bộ đồ màu đen, chỉ có điếm đỏ ở điếu thuốc anh đang cầm là dễ thấy.
Anh khom người đốt pháo hoa.
Đó là loại pháo hoa hồi nhỏ Hoắc Tây thích nhất, trong ánh lửa đó, anh quay đầu im lặng nhìn cô chăm chú.
Bọn họ chỉ cách nhau mấy chục mét.
Và một cái cửa sổ thủy tinh.
Không ai nói chuyện, im lặng nhìn đối phương… nếu bắt đầu lại từ đầu, giữa bọn họ tuyệt đối sẽ không là kết cục như thế này.
Pháo hoa chiếu sáng đêm tối, khói xám bay
mịt mù.
Cô trông thấy Trương Sùng Quang cử động môi, anh nói với cô bổn chữ [Năm mới vui vẻ].
Khóe mắt Hoắc Tây ươn ướt, cô không thể xem tiếp được nữa, cô bổng quay người… kéo rèm cửa số lại.
Phút sau điện thoại cô lại nhận được tin nhắn mới, vần là số kia gửi tới, vẩn chỉ có mấy từ đơn [Đừng khóc!]
Hoắc Tây bình ổn lại cảm xúc, cô nghĩ xong lại nhắn lại [Sau này đừng tới nữa]
Năm chữ, Trương Sùng Quang xem rất lâu.
Anh hiếu, Hoắc Tây không thế quên đi quá khứ của bọn họ, nhưng cô không muốn nhớ lại những ký ức đó… và cô cũng không cần anh nữa rồi.
Anh không quấy fây cô nữa, anh lẳng lặng đứng trong đêm đen hồi lâu mới đi về.
Mùng một tết.
Sáng sớm, Hoắc Tây đánh răng rửa mặt xong đi xuống lầu, Miên Miên và Trương Duệ không có nhà.
Hoắc Minh tự rót một ly sâm banh, mỉm cười: “Bố chúng qua đón đi ăn rồi, nói là chiều đưa
về.
Hoắc Tây không nói gì, cô gật đầu.
Hoắc Minh cũng cố gắng không nhắc đến người kia, ông chuyến đề tài: “Ăn cơm xong mẹ con định đi lên núi thắp hương, con cũng đi thắp hai nén đi, đi cho khuây khỏa.”
Trước kia, Hoắc Tây không thích đi những hoạt động này, nhưng chán quá, nên cô đồng ý.
Nhưng còn chưa xuất phát, nhà họ Hoắc đã nhận được cuộc gọi của Trương Sùng Quang, anh nói rằng tiểu Trương Duệ bị sốt, sốt khá nghiêm trọng, hiện giờ đang ở bệnh viện.
Hoắc Minh lập tức mặc áo vào: “Bố với mẹ con qua xem xem thế nào.”
Hoắc Tây túm ống tay áo ông, vội vàng nói: “Con cũng đi.”
Hoắc Minh nhìn cô mấy giây rồi gật đầu: “Vậy đi cùng đi.”
Đến bệnh viện, tình hình còn gay hơn họ tưởng, Trương Duệ sốt đến 40 độ rưỡi hôn mê không nói… cậu bé còn đang không ngừng nói mê sảng, mọi người cũng không nghe rõ cậu bé đang nói cái gì.
Trương Sùng Quang tự tay chăm sóc, Miên Miên cũng ở bên cạnh hỗ trợ.
Hoắc Tây ngồi bên giường bệnh, đau lòng
nhìn khuôn mặt nhỏ của Duệ Duệ đỏ bừng, trước giờ Duệ Duệ rất khỏe, sao tự nhiên lại sốt?
“Bác sĩ bảo cậu bé bị nhiễm lạnh.”
Trương Sùng Quang chỉnh dây chuyền dịch cho chậm lại, anh nhìn con trai chăm chú, lúc này không ai còn tâm tư đi nghĩ mấy chuyện nam nam nữ nữ kia nữa, người làm bố mẹ luôn thương con mình nhất.
Nghe anh nói, Hoắc Tây nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Duệ Duê, dừng một chút.
Cô nhớ đến pháo hoa hôm qua, không kìm được hỏi nhỏ: “Tối qua mấy giờ anh đi?”
Trương Sùng Quang không hiểu tại sao cô lại hỏi cái này, nhưng anh vẫn nói thật: “Hơn một giờ sáng, sao vậy?”
Hoắc Tây không trả lời.
Cô đưa tay áp lên mặt con trai, cúi đầu khẽ dựa vào cậu bé… Duệ Duệ ốm là vì trèo tường nhìn Trương Sùng Quang, tình cảm mà cậu dành cho Trương Sùng Quang khá phức tạp, vừa yêu vừa hận.
Hoắc Tây không nói, nhưng Trương Sùng Quang cũng đoán được luôn.
Hầu kết anh lăn hai cái: Thằng ngốc này!
Lúc này, Duệ Duệ lại nói mớ: “Bố dỗ dành… mẹ, bố… bố…”
Hoắc Minh và ôn Noãn cũng đoán ra bảy tám phần.
Tronq lònq ai cũnq thấv buồn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK