Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều đi ra, thấy Khương Lan Thính đứng trước cửa thì bực bội. Có ngốc cũng đoán được tại sao Khương Lan Thính lại đến đây nhưng chắc anh ta không ngờ rằng Tôn Tư Nam cũng có mặt ở đây!

Tôn Tư Nam chỉ tình cờ ghé đến đúng lúc cô ấy đang tắm, thấy cô ấy chưa ăn gì nên mới đặt đồ ăn đêm. Khương Lan Thính chắc chắn đang hiểu lầm nhưng mặc kệ, chẳng việc gì phải giải thích với anh ta cả!

Cô ấy nhìn Khương Lan Thính, nghiêm túc nói: “Chúng ta đã kết thúc rồi, Khương Lan Thính!”

Khương Lan Thính chỉ im lặng nhìn cô ấy một lúc lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Em bịa đặt gì chứ? Có phải em và anh ta đang sống chung với nhau không? Chỉ mới mấy ngày thôi mà em và anh ta đã sống chung rồi? Hoắc Kiều, em nói đi!”

Hoắc Kiều hừ lạnh: “Tôi sống với ai hay ngủ với ai thì có liên quan gì đến anh? Khương Lan Thính, anh và cô Tống Thanh Thanh kia đã ngủ với nhau tám trăm lần rồi mà còn mặt mũi xen vào chuyện của tôi?”

“Tôi không ngủ với…” Khương Lan Thính thì thầm không rõ, chính anh ta còn mơ hồ không hiểu tại sao. Từ trước đến giờ anh ta chưa bao giờ cưỡng ép bản thân nhẫn nhịn điều gì nhưng anh ta đã cấm dục suốt một thời gian dài trong khi đang quen bạn gái, nếu nói anh ta muốn giữ mình trong sạch chắc chắn là nói dối bởi vì hôm đó bị Hoắc Kiều bắt gặp, bởi vì hôm đó Hoắc Kiều đã khóc… Cho nên anh ta mới không thể tiếp tục!

Nhưng bây giờ thì sao, cô ấy dễ dàng quên đi tình cảm của bọn họ, nhanh như vậy đã sà vào vòng tay của người đàn ông khác rồi?

Hoắc Kiều muốn đóng cửa nhưng Khương Lan Thính bắt lấy tay cô ấy không buông.

Tôn Tư Nam sửng cồ định xông lên: “Khương Lan Thính, anh có ý gì?”

Hai mắt Khương Lan Thính long sòng sọc: “Cô ấy là của tôi!”

Tôn Tư Nam cười khẩy: “Cô gái hôm trước chẳng phải cũng là bạn gái của anh sao? Chẳng phải chính anh đã thừa nhận giữa anh và Hoắc Kiều chỉ là đối tác thôi sao? Chẳng phải anh và cô ấy yêu đương suốt hai năm nhưng lại chưa từng dẫn về ra mắt gia đình sao? Sao hả? Quen cô ta rồi mới thấy Hoắc Kiều xinh đẹp hơn một trăm lần đúng không? Vậy sau này anh hứng thú với cô nào nữa thì lại tiếp tục vứt bỏ cô ấy thêm nhiều lần nữa hay sao?”

“Khương Lan Thính, cô ấy là con người chứ đâu phải con gà con vịt, cô ấy có trái tim mà!”

“Sao anh có thể ích kỷ nói yêu là yêu, nói bỏ là bỏ như thế! Bây giờ mới cảm thấy hối hận hả? Mơ đi!”

Khương Lan Thính nhìn Hoắc Kiều, nói: “Còn em thì sao? Em thật lòng muốn tiến đến với anh ta?”

Câu trả lời của Hoắc Kiều là: “Đồ điên!”

Cô ấy đóng sầm cửa lại, suýt chút nữa kẹp gãy ngón tay Khương Lan Thính. Tôn Tư Nam tặc lưỡi nói: “Thật tàn nhẫn! Em không sợ anh ta tàn tật luôn hả?”

“Anh ấy có phải tên ngốc đâu!”

Hoắc Kiều nhỏ giọng nói: “Anh nhiều lời với anh ấy làm gì! Tất cả đã là quá khứ rồi!”

Tôn Tư Nam ngồi lên sô pha và nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô ấy thật lâu: “Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp! Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, hơn ai hết em là người hiểu rõ nhất giữa anh và anh ta… Trái tim em đang hướng về phía ai.”

Hoắc Kiều ném một cái gối ôm qua, trốn tránh ánh mắt anh ấy: “Anh hối hận rồi phải không Tôn Tư Nam?”

Tôn Tư Nam bắt lấy gối, cười khổ: “Anh chỉ đang nói sự thật thôi!”

Bọn họ chỉ vừa mới quen nhau, trong lòng cô ấy vẫn còn hình bóng của người khác, người kia thì vừa kịp quay đầu đúng lúc, viễn cảnh một người đuổi một người chạy nào có chỗ cho anh ấy chen chân vào!

Trước giờ anh ấy luôn tự tin vào chính mình nhưng thời khắc này lại không dám nắm chắc, Khương Lan Thính đã ở bên cô ấy gần ba năm… Hoắc Kiều sao có thể quên đi dễ dàng được!

Tôn Tư Nam đứng dậy và nói: “Thôi anh về đây, bữa khuya hôm nay coi như nợ em vậy, hôm khác anh bù lại cho nhé!”

Chỉ có vài ba câu mà mối quan hệ giữa hai người đã lùi lại một khoảng cách thật lớn.

Hoắc Kiều lẳng lặng nhìn anh ấy, bàn tay nghịch ngợm mái tóc bên vai: “Được thôi! Nhưng mà em thích có người ở bên săn sóc cho em!”

Hoắc Kiều không thích đàn ông thờ ơ với mình, thật lòng mà nói cô ấy đã có ý định mở lòng nhưng anh ấy lại muốn rút lui, dù là vì lý do gì điều này cũng khiến cô ấy không vui. Cô ấy là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chứ không phải gái lỡ thì, cô ấy thật lòng muốn tiến đến với anh ấy.

Tôn Tư Nam trầm tư một lúc rồi nhẹ nhàng chạm vào mặt cô ấy, thì thầm: “Anh đang cho một cơ hội để em ngẫm lại giữa anh và anh ta, tình cảm em dành cho ai nhiều hơn…”

Hoắc Kiều không thể giữ anh ấy lại được nữa…

Không ai nói lời từ biệt nhưng cả hai đều ngầm hiểu chuyện tình giữa hai người đã đặt một dấu chấm tại đây rồi.

Tôn Tư Nam vừa đi vừa ngẫm lại mọi chuyện, thật ra anh ấy có thiện cảm với Hoắc Kiều một phần vì cô ấy rất giống Cố Vân Thường. Cả hai đều mang một vẻ đẹp diễm lệ, tuy nhiên mỗi người lại mang đến một cảm giác khác nhau. Cố Vân Thường là một phụ nữ đầy tham vọng còn Hoắc Kiều thì khác, gia cảnh cô ấy giàu có và cô ấy biết cách tận hưởng cuộc sống đó của mình.

Sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Kiều rất nhàn hạ và thoải mái, ở bên cô ấy sẽ không bao giờ có những cảm giác bộn bề hay gấp gáp… Cô ấy có thể mất hơn một tiếng đồng hồ chỉ để chăm sóc da, có thể dành ra thời gian nửa ngày để làm cho mình một chiếc bánh, hay thậm chí ngâm mình trong bồn tắm suốt hai tiếng đồng hồ,… Ở bên cô ấy cuộc sống trôi qua rất êm đềm và nhẹ nhàng.

Tôn Tư Nam nghĩ có lẽ vì vậy nên Khương Lan Thính và cô ấy mới quen nhau tận hơn hai năm. Người như anh ta nếu như không nghiêm túc thì sẽ không dong dài như vậy.

Nhưng vì có được quá dễ dàng nên mới không thèm giữ lấy! Anh ta cho rằng rồi cũng sẽ tìm được một cô gái giống vậy nhưng nào ngờ Tống Thanh Thanh lại cho anh ta một cú tát!

Nếu như hỏi có luyến tiếc hay không thì Tôn Tư Nam sẽ trả lời là có, nhưng kể từ khoảnh khắc Hoắc Kiều gặp lại Khương Lan Thính thì anh ấy đã biết cuối cùng anh ấy vẫn chỉ là người ngoài.

Nếu khi đó nước mắt cô ấy không rơi xuống có lẽ anh ấy đã xông lên cho Khương Lan Thính một trận, có lẽ anh ấy sẽ tiếp tục kiên trì…

Khương Lan Thính ngồi trong xe nhìn thấy Tôn Tư Nam rời đi, dù không biết lý do nhưng anh ta đoán hai người đã cãi nhau.

Anh ta mở cửa và bước xuống xe, một lần nữa đi vào nhà Hoắc Kiều.

Chỉ vừa mới gõ hai cái Hoắc Kiều đã mở cửa ngay: “Tôn Tư Nam…”, nửa câu sau bị kẹt lại nơi cuống họng.

Nhìn ánh mắt đáng sợ của Khương Lan Thính, cô ấy bất giác lùi lại một bước.

Chợt, Khương Lan Thính tiến lên ôm lấy gương mặt cô ấy và đặt lên một nụ hôn thật sâu.

Một nụ hôn mạnh mẽ tựa như muốn nuốt chửng cô ấy vào bụng, Hoắc Kiều ra sức vùng vẫy nhưng vô ích, anh ta thuận thế bước qua cửa, loạng choạng đẩy ngã cô ấy lên sô pha.

Khương Lan Thính một tay cởi áo khoác, một tay ôm lấy cô ấy, đôi mắt đen láy sáng rực lên: “Đã làm với anh ta chưa hả?”

Hoắc Kiều vung chân đá nhưng không trúng, tức giận buông lời nói bậy: “Rồi đấy thì sao! Anh cút đi, kỹ thuật của anh ấy hơn anh nhiều!”

Khương Lan Thính nắm lấy một chân và kéo cô ấy về phía mình. Sự cọ xát chỉ cách hai lớp quần áo mỏng khiến cô ấy không nhịn được thở dốc: “Khương Lan Thính! Nếu anh cần quá không nhịn được thì cứ việc ra ngoài quăng hai trăm tệ là có ngay một đống cô xếp hàng đợi anh, không thì anh đi tìm cái cô Tống Thanh Thanh kia đi, mặc dù thân hình chỉ toàn là xương với da thôi nhưng trước giờ anh cũng đâu kén chọn, chứ đến đây giở trò lưu manh thì có đáng mặt đàn ông không hả?”

Cô ấy cố tình buông một đống lời cay nghiệt nhưng vào tai Khương Lan Thính chỉ đọng lại một vài chữ: “Em thật sự đã làm với anh ta rồi sao?”

Hai mắt Hoắc Kiều nóng rực lên…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK