Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sau đó cô cười nhẹ: “Đương nhiên có con sẽ khác! Nếu ‘âm ĩ như trước thì thành dáng vẻ gì.”
Khi cô nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng, bình tĩnh đến khó tả.
Hoắc Minh vốn đã thích dáng vẻ này của cô, lại là đêm khuya trai đơn gái chiếc, con họ còn đang ngủ bên cạnh.
Anh không khỏi rung động.
Ánh mắt anh nhìn cô, ánh mắt đơn thuần của người đàn ông nhìn người phụ nữ.
Ôn Noãn nhận ra được.
Cồ bình tĩnh quay lại chủ đề: “Mấy ngày nay anh và Hoắc Tây nói chuyện cho tốt! Không còn sớm nữa…”
Ý của cô là bảo anh sáng mai lại đến đón con.
Hoắc Minh giơ tay xem thời gian.
Anh nhìn òn Noãn, thật sự cô không có ý định giữ anh lại qua đêm, nhưng anh rất muốn nên nhỏ giọng nói: “Anh rất mệt, sáng mai có một cuộc họp quan trọng! Anh ngủ phòng dành cho khách, sẽ không làm phiền em!”
ôn Noãn đồng ý.
Cô dẫn anh đến phòng dành cho khách nhưng không bước vào.
Hoắc Minh ném áo khoác ở cuối giường, khi quay người thì để ý thấy cô không đi vào, anh cười trừ: “Sao vậy, sợ anh?”
òn Noãn đánh trống lảng: “Tôi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh!”
Hoắc Minh không nói gì, chỉ nhìn cô.
Chờ Ôn Noãn rời đi, anh ngồi xuống cuối giường, nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt…
Trong lòng phiền muộn, anh sờ vào trong áo vest, nhưng thay vì chạm vào điếu thuốc, anh lại chạm tới một chiếc hộp nhỏ cứng, đó là món quà anh mua tặng cô từ Hong Kong.
Ôn Noãn không cần…
Hoắc Minh cầm chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mờ mịt.
Khi Ôn Noãn đi vào, Hoắc Minh đang ngồi cuối giường hút thuốc.
Anh chống một tay lên giường, một tay kẹp điếu thuốc, đường nét góc cạnh nổi lên rõ ràng, vô cùng nam tính… Nhìn thấy ôn Noãn đi vào, đôi mắt đen híp lại: “Có dao cạo râu không?”
ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Chỗ tôi không có cái này!”
Anh chậm rãi thở ra một làn khói rồi vươn tay ra: “Đưa đồ cho anh!”
Ôn Noãn không chút nghi ngờ, đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân cho anh nhưng Hoắc Minh không nhận mà lại nắm lấy cố tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng kéo ôn Noãn ngã thẳng xuống giường.
Sau đó, một thân hình nóng như lửa đè lên…
“Hoắc Minh!”
Ôn Noãn rất bực bội nhưng cô lại không dám lớn tiếng, sợ đánh thức Tiếu Hoắc Tây cách vách.
Hoắc Minh nắm lấy bàn tay không an phận của cô, một tay giữ chặt cuối giường, tay còn lại dập tắt điếu thuốc. Sau đó trong tay anh có thêm một đồ vật nhỏ.
Ôn Noãn mệt mỏi nằm trên giường, mái tóc dài màu trà xõa ra, khuôn mặt nhỏ trắng nõn.
Hoắc Minh buông tay cô ra, nhưng càng dùng sức bao bọc lấy cô, thực sự ôn Noãn cũng không dám cử động khi tiếp xúc với nhau như vậy.
Trong tay anh có thêm thứ gì đó, anh vụng về đeo nó lên cho cô.
Chính là đôi bông tai ngọc trai kia.
Động tác của Hoắc Minh không thành thạo, không cẩn thận chọc vào thịt trên tai ôn Noãn, cô cắn môi, hừ nhẹ: “Làm tôi đau rồi! Hoắc Minh, anh có biết làm không?”
Lời nói không rõ ý tứ như vậy, làm ánh mắt anh thâm trầm.
Nếu không phải nghĩ tới tâm trạng của cô, lúc này anh đã sớm thỏa mãn dục vọng của mình, chiếm hữu cô rồi.
Động tác của Hoắc Minh nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí đeo bông tai cho cô.
Sau khi đeo xong, anh khàn giọng nói: “Còn nhớ lần đó ở khách sạn, chúng ta làm xong thì em đi trước, nhưng một chiếc bông tai của em rơi ở cuối giường, chính là kiểu dáng như này… òn Noãn, em đeo cái này đẹp vô cùng!”
Thật sự Ôn Noãn không biết nói gì.
Nhớ lại chuyện cũ, anh cũng có thể thêm mắm dặm muối, nói ra một cách cực kỳ gợi tình!
Thật sự Hoắc Minh rất nhớ cô.
Mặc dù thiếu kiên nhẫn nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cơ hội tối nay.
Anh rất bận rộn, bình thường lại không dám quá phận, hiện giờ cô lại ở dưới thân anh, anh cũng không dám lỗ mãng quá mức! Anh cúi người xuống, vùi mặt vào cổ cô, nhẹ giọng hỏi:
“ôn Noãn, lâu như vậy rồi, anh không làm em vui chút nào sao?”
Ôn Noãn đấy anh ra nhưng không được.
Cô khẽ cắn môi, sau đó quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi không đùa với anh! Quả thật điều kiện của anh là tốt nhất, chúng ta còn có nền tảng tình cảm trong quá khứ, hiện giờ còn có Hoắc Tây, nhưng… Hiện giờtôi chỉ muốn chăm sóc Hoắc Tây thật tốt, những thứ khác thật sự không muốn nghĩ tới.”
Khi cô nói, khóe mắt ướt át, đuôi lông mày xanh nhạt bắt mắt hơn bình thường.
Vô cùng hấp dẫn!
Hoắc Minh không kìm lòng được chạm vào nơi đó, ngón tay thon dài thăm dò từng chút một, cọ xát tới mức gần như ôn Noãn không chịu nối, giọng nói yếu ớt như bị bỏng: “Hoắc Minh…”
Đột nhiên anh nhẹ nhàng cười: “Giọng nói của em thật dễ nghe!”
Ôn Noãn phải mất ba giây mới hiểu được ý của anh, không nhịn được đá anh một cái: “Anh thả tôi ra!”
Không ngờ Hoắc Minh lại buông cô ra.
Anh xoay người sang một bên, hàm dưới căng chặt, yết hầu quyến rũ lên xuống, giọng nói trở nên trầm khàn hơn: “Đi ngủ đi!”
ôn Noãn hoảng loạn bỏ chạy.
Ngay khi đầu ngón tay cô chạm vào nắm cửa, Hoắc Minh khẽ nói: “Mấy năm nay, anh thật sự nhớ em!”
Sáng sớm, khi Tiếu Hoắc Tây tỉnh dậy, đầu giường đã được đặt một con gấu phiên bản giới hạn.
Lẽ ra cô bé nên vui vẻ.
Nhưng hôm nay cô bé không thể nào vui nối.
Cô bé ôm gấu nhỏ chạy tới phòng dành cho khách tìm Hoắc Minh, sáng sớm Hoắc Minh còn chưa tỉnh, một cô bé lông xù đã chui vào trong chăn.
Anh mở mắt, vuốt ve mái tóc xoăn màu trà.
Tiếu Hoắc Tây áp mặt vào lòng anh, im lặng không nói gì, Hoắc Minh nhéo má cô bé hỏi: “Có nhớ bố không?”
Tiểu Hoắc Tây vẫn không nói gì.
Hoắc Minh cũng không ép buộc, ôm cái đầu nhỏ của cô bé vào trong lòng.
Hoắc Tây không giống đứa trẻ khác, cô bé có khuynh hướng tự kỷ, cho nên khi cô bé không muốn nói, anh cũng không bao giờ ép, người làm bổ như anh rất đau lòng, anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để Tiểu Hoắc Tây của anh được hạnh phúc.
Nhưng đôi khi, hạnh phúc cũng không thể mua được bằng tiền!
Ôn Noãn đặc biệt làm trứng suối nước nóng và viên bạch tuộc chay chỉ để dỗ dành đứa nhỏ. Cô tìm thấy Hoắc Tây, cô bé đang chui trong chăn, chỉ lộ ra một xíu mái tóc xoăn màu trà.
Hoắc Minh cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh ôm Hoắc Tây từ bảy giờ sáng tới gần chín giờ.
Giữa chừng thư ký Trương gọi tới, ôn Noãn nhận hộ anh, bảo cô ấy dời cuộc họp sang buối chiều.
Sau khi cúp điện thoại, ôn Noãn nhìn Hoắc Minh chăm chú.
Ánh mắt anh cũng thâm trầm.
Cũng may đến chín giờ, cuối cùng Tiếu Hoắc Tây cũng chịu chui từ trong chăn ra, ôm gấu nhỏ trong tay đòi đi học.
Ôn Noãn và Hoắc Minh cùng đưa cô bé đi.
Chờ khi cô bé tới trường mầm non, ôn Noãn không nỡ, hôn cô bé liên tục.
Lúc ngồi lại trong xe, tâm trạng của họ đều hơi nặng nề.
Hoắc Minh châm một điếu thuốc, nói nhỏ:
“Đây vẫn còn nhẹ!”
Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
Cả người cô bất lực, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiểu Hoắc Tây như vậy, vì trước đây Hoắc Tây luôn hoạt bát đáng yêu, vổn dĩ không giống đứa trẻ bị bệnh.
Cô khóc thầm.
Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc, đưa khăn giấy cho cô: “Em đừng khóc!”
òn Noãn lau nước mắt nhưng càng lau lại càng nhiều…
Cô rất áy náy, khi cô không biết, đã có bao nhiêu lần Hoắc Tây tự cô lập trong thế giới của mình, chỉ có Hoắc Minh ở cùng cô bé, mà cô không hoàn toàn biết gì, chữa bệnh ở Thụy Sĩ.
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hoắc Minh không làm phiền cô, anh biết cô cần tiếp nhận…
Thật lâu sau…
Chờ cô bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “òn Noãn, không phải lỗi của em!”
Buổi chiều, Ôn Noãn nhận được điện thoại của Hoắc Minh.
Giọng điệu của anh vô cùng bình tĩnh: “ôn
Noãn, đến biệt thự đi!”
Ôn Noãn đang rót cà phê, nghe vậy thì tay run lên, cà phê nóng hổi vô tình đổ vào mu bàn tay, đỏ một mảng, cô không đế ý chút nào, ngay lập tức bắt taxi tới biệt thự của Hoắc Minh.
Không khí trong biệt thự vô cùng ngột ngạt.
Người giúp việc đi lại cấn thận từng li từng tí bởi vì khi cô chủ nhỏ trở về từ trường mẫu giáo thì không chịu nói chuyện, trốn trong tủ rất lâu, ông chủ từ công ty chạy về cũng đã ở cùng cô bé rất lâu rồi.
Ôn Noãn đi tới, người giúp việc nhẹ giọng nói: “Ông chủ và cô chủ nhỏ ở trên tầng!”
Ôn Noãn nhanh chóng đi lên.
Khi đấy phòng trẻ em ra, cô nhìn thấy Tiếu Hoắc Tây đang trốn trong tủ quần áo màu hồng, chỉ ôm gấu nhỏ không nói chuyện…
Hoắc Minh mặc trang phục chỉnh tề, hơi khom người, cũng ngồi trong tủ nhỏ đó. Anh cầm truyện cổ tích trong tay, nhỏ giọng đọc cho Tiểu Hoắc Tây nghe.
Ôn Noãn bước vào, anh cũng chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục đọc truyện cố tích đã đọc trăm nghìn lần.
Hình ảnh này là đả kích lớn với ôn Noãn!
Lúc này cô mới biết, mấy năm nay Hoắc Minh đã trả giá bao nhiêu!
Mặc kệ trước đây cô và anh có bao nhiêu vướng mắc tình cảm, ân oán, nhưng cô là mẹ của Tiếu Hoắc Tây, cô không thế nào nhìn Hoắc Tây như này mà không làm chút gì được!
Như vậy… Sẽ quá ích kỷ!
Ôn Noãn chậm rãi đi tới, cô cởi giày, nhẹ giọng nói: “Tủ quần áo nhỏ quá, tôi ở cùng con bé nhé!”
Đôi mắt đen láy của Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, một lúc sau anh đưa truyện cổ tích trong tay cho cồ, còn mình thì chui ra khỏi tủ.
òn Noãn ngồi cạnh Tiểu Hoắc Tây.
Cô không khỏi hôn cô bé, sau đó bắt đầu đọc truyện cố tích.
Chỉ là khi mở miệng, giọng nói của cô không ngừng run lên!
Hoắc Minh đi ra ngoài, đứng ở hành lang châm điếu thuốc, anh hút mạnh vài hơi… Thật ra hôm nay anh không cần gọi ôn Noãn, nhưng có lẽ cảm nhận được sự dịu dàng, anh không muốn một mình nữa.
Vừa rồi khi ôn Noãn xuất hiện, anh mới biết, anh cần cô nhiều đến mức nào.
Không riêng gì tình yêu, quan trọng hơn, người con gái này thực sự là chỗ dựa tình cảm
bao năm qua của anh.
Hoắc Tây là một chiếc xương sườn rút ra từ trên người ôn Noãn.
Anh yêu Hoắc Táy bao nhiêu thì càng yêu òn Noãn bấy nhiêu…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK