DÙ sao Trương Duệ vẫn còn nhỏ, không giấu được chuyện trong lòng, cậu bé hỏi thẳng: “Vậy cả đời chú sẽ không khá hơn nữa sao?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu thẳm.
Anh giao tiếp với con trai hoàn toàn theo cách của đàn ông: “Có lẽ.”
Trương Duệ nhỏ hơn Miên Miên vài tuối, nhưng lại trưởng thành hơn Miên Miên.
Nghe vậy, cậu bé nhìn chằm chằm vào chân Trương Sùng Quang, như thể muốn nhìn ra một điều gì đó… Thật lâu sau, giọng nói nhỏ kiên định cất lên: “Nếu không khỏi được, cháu sẽ chăm sóc chị gái thay chú.”
Nói xong cậu bé tiếp tục chơi với chị gái.
Hốc mắt Trương Sùng Quang nóng bừng, không biết liệu anh có lựa chọn sai hay không.
Bọn nhỏ đều rất ngoan.
Bữa trưa, Trương Sùng Quang xuống lầu ăn cơm với chúng, bọn nhỏ đều có thói quen ngủ trưa, buổi chiều thư ký Tân gửi Miên Miên và Duệ Duệ đến lớp học thêm, trên lầu chỉ còn lại Trương Sùng Quang chăm sóc cho Tiểu Hoắc Tinh.
Người giúp việc muốn làm, nhưng Trương
Sùng Quang nói không đáng ngại, nhất quyết muốn tự mình chăm sóc.
Đến tối, bầu trời ráng màu.
Công ty gọi điện tới, có chuyện rất quan trọng, Trương Sùng Quang trả lời xong thì vào phòng làm việc làm một số việc vặt… Tiểu Hoắc Tinh ngồi trên thảm trong phòng ngủ tự chơi, Trương Sùng Quang đưa cô bé một vài món đồ chơi cô bé thích.
Tiếng ô tô vang lên trong sân.
Trương Sùng Quang mải mê nghe điện thoại đến nổi không để ý… Tiếng bước chân bắt đầu vang lên trên cầu thang, từng bước từng bước ngày càng gần.
Hoắc Tây vội vàng đến, vì Hoắc chấn Đông bệnh nặng nên sau một cuộc gọi, cô đã vội vã từ nơi khác về.
Thậm chí không kịp bận tâm đến chuyện bọn họ đã ly hôn, cô đi thẳng vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ, Tiếu Hoắc Tinh mặc váy ngồi trên thảm chơi đùa, trên sàn rải rác đồ chơi và ảnh chụp… Khi bước vào, Hoắc Tây cũng không để ý, nhưng khi đến gần mới thấy kỳ lạ.
Những bức ảnh đó đều là cảnh cô ở nước ngoài hơn nửa năm trước.
Quảng trường, còng viên, trung tâm mua sắm… Khắp mọi nơi.
Mỗi bức đều là ảnh cô!
Tiểu Hoắc Tinh đang nghịch, còn Hoắc Tây thì ngơ ngác… Cô lật xem từng bức một.
Ngoài cửa phòng ngủ, tiếng xe lăn vang lên.
Khi thấy Hoắc Tây, Trương Sùng Quang ngạc nhiên: “Sao cô đã về rồi…”
Chưa hết câu, anh chú ý đến bức ảnh trên tay cô.
Sự tĩnh lặng bao trùm bầu không khí.
Một lúc sau, Hoắc Tây mới nhẹ giọng nói: “Trương Sùng Quang, lúc chúng ta chia tay anh cũng nói rồi…”
Trương Sùng Quang ngắt lời cô.
Anh đấy xe lăn vào, trên mặt vô cảm, bình tĩnh nói với cô: “Lúc ấy tôi chưa bỏ được thói quen chán ngắt ấy thôi, không có chuyện đó đâu!… Hoắc Tây, tôi có bạn gái rồi.”
Đây là điều mà Hoắc Tây không ngờ đến.
Thậm chí cô còn chưa kịp khó xử, Trương Sùng Quang đã đấy xe lăn đến, cúi xuống nhặt hết ảnh đưa cho Hoắc Tây: “Chỉ là tôi chưa kịp xử lý thôi.”
Hoắc Tây nhìn anh chằm chằm.
Trương Sùng Quang cười nhẹ, thậm chí anh còn lấy điện thoại từ trong túi ra, cho Hoắc Tây xem một bức ảnh… Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, không chỉ đẹp mà còn có khí chất.
Anh nói: “Gần đây mới ở chung, nên cô không cần lo tôi quấn lấy cô.”
Hoắc Tây không quan tâm những bức ảnh đó, cũng không nghi ngờ lời Trương Sùng Quang.
Bởi lúc này cô phải đưa Tiếu Hoắc Tinh đến bệnh viện.
Rất có thế Hoắc Chấn Đông… Sẽ không chịu được thêm mấy ngày.
Cô nói với Trương Sùng Quang, có lẽ quá khấn cấp, Trương Sùng Quang buột miệng thốt ra: “Tôi lái xe đưa cô đến bệnh viện.”
Chưa hết câu, lời nói đã dừng lại bên khóe môi.
Sao anh có thể nói đến lái xe, bây giờ thậm chí anh còn phải dựa vào xe lăn để di chuyển… Vậy mà anh còn nói muốn đưa cô đi.
Lúc này, Trương Sùng Quang bừng tỉnh.
Lòng bàn tay nắm chặt lại buông ra, rồi lại nắm chặt, anh nghe thấy giọng nói đờ đần của chính mình: “Hoắc Tây, tôi có bạn gái, không tiện đến đâu.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK