Đến khi tỉnh lại thì trời đã chạng vạng tối.
Ánh hoàng hôn mùa thu xuyên qua cửa sổ sát đất, râc một lớp màu vàng nhạt lén người nằm trên giường.
Lục Khiêm tỉnh dậy từ lâu, thấy cỏ mở mắt ra thì dịu dàng hòn cò một cái rồi nói: “Ngủ thêm lát đi, đến giờ cơm tối anh gọi em dậy!”
Vừa nói vừa ngồi dậy mặc quần áo.
ỏng còn có cả đống việc, thư ký Liều đã đến phòng sách chờ ông lúc lâu nhưng ông không nỡ bỏ cò lại, sợ lúc cô tỉnh sẽ thấy khó chịu.
Ông trân trọng cò gái nhỏ nhà mình, cho dù không thể lúc nào cũng bên cạnh nhưng vẫn cố gâng hết sức.
Minh Châu hơi xấu hổ.
Cò kéo chán, ngước lên nhìn õng.
Lục Khiêm đã mặc quần áo tử tế, cúi người hòn cô, sau đó cười khẽ.
Ông đi rồi nhưng cò không dám ngủ tiếp.
Cò đi xem Ôn Noãn, sau đó lại đến trò chuyện với bà cụ Lục, bà cụ Lục tuy già nhưng vẫn sáng suốt, không hề giận cá chém thớt lên cô, cộng thêm nhà họ Lục ít con gái nén còn rất thích.
Buổi chiều, Lục Khiêm làm xong việc quay lại thì thấy cò gái nhỏ nhà mình đang theo mẹ mình đi hái đậu đũa.
Bà cụ Lục cứ luòn miệng nói: “Đây là tự trồng đó, không có thuốc trừ sâu.”
Ông gạt dây leo trên đỉnh đau sang bên, bước đến trêu ghẹo: “Bà cụ có ý thức bảo vệ mói trường lắm nhé, mọi ngày trân trọng mấy món này lắm đấy, không có tùy tiện cho người ngoài ăn đâu.”
Bà cụ Lục cười nhạt.
Bà nói với cô gái nhỏ: “Đừng có nghe chú Lục của con nói bậy! Nếu mà nó nghiêm túc một chút, dẫn ‘Heo Nhỏ’ về nhà thì thứ gì bà cũng moi ra hết.”
“Heo Nhỏ?” Hoắc Minh Châu ngơ ngác.
Vì thế bà cụ Lục kế sơ lại chuyện ỏng say rượu nói nhảm.
Minh Châu nghe hiểu, mặt đỏ lên.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cỏ cười nửa miệng, càng chọc cô mất tự nhiên. Nhưng trong lòng lại thấy ngọt ngào, thì ra chú Lục uống say sẽ gọi tên cò.
Sắc trời dần tối.
Bà cụ Lục đích thân xuống bếp, cò gái nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau, Lục Khiêm ngày thường tay không dính nước mùa xuân cũng ở lại nhà bếp…
Cơm nước xong thì bọn họ về thẳng phòng mình.
ở cửa, Lục Khiêm thuận thế kéo cõ vào phòng mình.
Phòng ngủ của Lục Khiêm rất lớn, bước vào còn ngửi được mùi cát tường, liên thông là phòng sách cố kính, cạnh cửa sổ là nơi thưởng trà.
Minh Châu hơi choáng váng.
Lục Khiêm khẽ nhéo mũi cò: “Nhìn ngơ ra rồi?”
Cò hơi ngại ngùng, nói: “Trước giờ em không nghĩ tới, phòng của bạn trai em sẽ là thế này…”
Cò nói rất uyến chuyến.
Thật ra là nói ông lớn tuổi, bào thủ.
Sao Lục Khiêm lại không hiếu chứ, ông cười cười, ông bước qua pha một bình trà rồi săn sóc rót cho cô một ly.
Chờ cò nhận lấy rồi mới nhàn nhạt nói một câu: “Tối nay tiếp chứ?”
Minh Châu nghẹn họng.
Ông không phải là người.
Cò nhỏ tuổi hơn õng rất nhiều, rất biết nhường nhịn, đi vòng ra õm lấy õng từ sau lưng, nũng nịu gọi chú Lục. Lục Khiêm một tay nầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, uống cạn ly trà.
Thật ra ỏng có rất nhiều việc, chiều nay hiếm lắm mới rảnh một chút, làm gì còn thời gian mà làm loạn.
Minh Châu cũng không than phiền.
Ông làm việc trong phòng sách, cò ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông…
Thỉnh thoảng Lục Khiêm sẽ ngẩng đau lèn sai bảo cò lấy này lấy nọ, cò gái nhỏ sẽ vui vẻ chạy tới chạy lui.
Ông bận bịu đến mười một giờ đêm.
Cuối cùng đã có thời gian đè cò gái nhỏ lên giường, trêu chọc bắt nạt.
Minh Châu cảm thấy õng cầm thú, đã nói là không làm rồi…
Ngay lúc cả hai bèn đều đã động tình thì vang lên tiếng gõ cửa, giọng bà cụ Lục truyền đến: “Lục Khiêm, chưa ngủ đúng không, mẹ làm bữa khuya cho con này!”
Tiếng xoay tay nắm cửa đã vang lên.
Cơ thế người trên giường cứng đờ.
Minh Châu mở to mằt, nhỏ giọng: “Làm sao bây giờ?”
Lục Khiêm nhanh chóng nhét có vào chăn rồi đá dép cỏ vào gầm giường, còn ông thì ngồi ngay ngắn trên giường vờ như sắp đi ngủ.
Bà cụ Lục bước vào, vừa thấy dáng vẻ con trai đã hỏi: “Định đi ngủ à?”
Lục Khiêm cười nhạt: “Vâng! Hỏm nay bận quá!”
Bà cụ Lục đặt mông ngồi xuống.
Tối nay bà vò cùng rảnh rồi muốn đến tâm sự với con trai, chỉ khổ cho Minh Châu nâm trong chăn ngộp muốn điên, vừa động đậy đã bị Lục Khiêm lấy chân kẹp đầu lại, òng còn vói tay vào trong chăn sờ đầu cò như đang trộm chó.
Cuối cùng bà cụ Lục cũng chịu đi.
Cửa vừa khép lại là Minh Châu đã bò ra khỏi chăn ngay, mắt ngấn lệ.
“Chú Lục, em không thở được!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng kéo cò ra ngoài ôm vào lòng mình, ngắm nghía hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Thích ở đây không?”
Minh Châu đỏ mặt.
Cái gì mà thích hay không!
Lục Khiêm không hỏi tiếp, ông lấy bữa khuya mẹ mang đến cùng ãn với cò.
Cò ăn xong một bát vẫn thấy chưa đủ, đòi ăn thêm.
Lục Khiêm bóp mặt cò: “Vậy đế anh kêu bà cụ lại làm cho vợ nhỏ thêm một phần nhé?”
Ông thật là đáng ghét, cò nhào đến đánh ông.
Đùa giỡn một lúc, cò ôm cổ ông la đói… Lục Khiêm hôn cô một cái: “Chưa từng thấy vật nhỏ nào quậy thế này! Chú Lục làm cho em!”
“Anh biết làm hả?” Cò hiếu chuyện òm lấy ông.
Lục Khiêm cười cười, mang giày đi ra ngoài, không ngờ lại đụng mặt bà cụ dưới bếp.
Bà cụ nhìn thấy con trai thì hơi bất ngờ.
Lục Khiêm châm điếu thuốc, mờ tủ lạnh ra lấy đồ: “Chưa no nên định làm thêm đồ ăn khuya!”
Bà cụ Lục nào chịu cho con trai làm.
Bà vừa lấy hoành thánh trong tủ lạnh ra vừa quở trách con trai: “Tuổi không còn nhỏ nữa, hạn chế ăn khuya thòi, nên giữ dáng đi,
nếu không sao mà tìm con dâu cho mẹ được?”
Lục Khiêm:…
Nước sôi, bà cụ thả hoành thánh vào, còn cẩn thận thêm rau mùi vào.
Nghe nói con gái bây giờ đều thích ăn cái này!
Lục Khiêm bưng hoành thánh đi, nửa đường thì bật cười.
Ông không ãn rau mùi nhưng bà cụ vần cho vào, xem ra mắt bà cụ vần tinh lắm…
Cuộc sống yéu đương ngọt như đường mặt.
Quan hệ bọn họ còn chưa công khai nên Lục Khiêm định đế cò lại đây ăn Trung Thu xong thì đưa cô về thành phố B.
Còn về tương lai thì phải lén kế hoạch từ từ.
Minh Châu ở trong nhà họ Lục hai ba ngày thì muốn ra ngoài đi dạo, mua quà Trung Thu cho Ôn Noãn và bà cụ, cò nghe nói bánh trung thu ờ thành phố c rất nổi tiếng.
Thân phận Lục Khiêm đặc biệt nên lúc cỏ đi mua đồ chỉ có thư ký Liểu đi theo, còn òng thì ngồi trong xe đọc tài liệu.
Chỉ là không ngờrẳng sẽ đụng mặt người quen ngoài đường.
Hạ Mai.
Đồng nghiệp cũ của Lục Khiêm, địa vị không thấp, bà ấy vừa dùng bữa xong bước ra thì thấy xe của Lục Khiêm đậu ven đường, Hạ Mai biết rằng tương lai Lục Khiêm nhất định sẽ đi xa hơn mình nên rất đế ý đến giao tình với người này.
Bà ấy lững thững bước đến gõ cửa xe.
Lục Khiêm tự nhiên bước xuống xe.
Hạ Mai cười nói: “Nhìn xa nghĩ là xe anh, không ngờ là thật!”
Lục Khiêm đang định trả lời thì cô gái nhỏ nhà ông tay xách nách mang chạy tới, gương mặt nhỏ nhằn đỏ bừng, còn gọi ông là chú Lục.
Hạ Mai không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Cò gái nhỏ rất xinh đẹp, vừa hay bà ấy cũng có con trai nên hắng giọng: “Lục Khiêm, đây là…”
Lục Khiêm không muốn đồng nghiệp biết chuyện riêng nên cười tủm tỉm: “Cháu trong nhà”
Cháu à…
Không biết tại sao nhưng Minh Châu có hơi khó chịu trong lòng. Thì ra trong lòng ông, cỏ chỉ là người bạn gái không tiện giới thiệu sao?
Tâm tư của cò bày hết lên mặt.
Lúc lên xe, Lục Khiêm dổ dành cò vài câu, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán có nên đưa cỏ về thành phố B trước hay không, dù sao với thân phận của õng không thể cõng khai quan hệ với cò rầm rộ được, nếu có biến cô’ gì sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Minh Châu.
Trước giờ ông đều không xuất đầu lộ diện.
Nhưng Minh Châu đã đoán được suy nghĩ của òng, buối tối lúc đi ngủ, cò mềm mại nằm trong lòng ông, nhỏ giọng nói: “Em không ra ngoài nữa! Anh đừng đưa em về thành phố B được không?”
Lục Khiêm cúi đau im lặng nhìn cô.
Minh Châu ôm cố ông, nhỏ giọng nói: “Em thích ở đây.”
Chủ yếu là bọn họ hiếm có được cơ hội sống chung.
Không phải lúc nào õng cũng có thế đến thành phố B, một nám chỉ có thể ở cạnh nhau không được mấy ngày.
Lục Khiêm mềm lòng.
ông cúi đâu Tân tìm mõi cô, hõn lên.
Ngón tay thon dài mò vào chăn nhẹ kéo quần áo của cò ra, cảm giác mềm mịn tinh tê’ lập tức thiêu đốt ham muốn của đàn ông… Không biết có phải ảo giác của cỏ hay không mà tối nay ông hơi thò bạo.
Sau khi kết thúc, cò mềm oặt dán chặt vào ông.
Mồ hôi dần dần nguội đi…
Lục Khiêm vỗ nhẹ người cò, dịu dàng như đang dỗ trẻ con.
Bọn họ đều không nỡ đi ngủ.
Cò giơ tay lên sờ soạng khuôn mặt ông, đè giọng thật thấp: “Chú Lục, sao đến giờ vẩn chưa kết hôn vậy?”
Lục Khiêm cười khẽ: “Em câm thấy tại sao?”
Nói xong, õng kéo cò vào lòng…
Cõ dán vào ngực õng, tim đập nhanh, mặt dày nói: “Em cảm thấy là anh đang đợi em lớn lên! Chờ em trưởng thành là anh sẽ có đối tượng kết hỏn!”
Cô nhắc đến kết hôn, xem ra là rất muốn.
Bổng nhiên Lục Khiêm thấy hứng thú, ông đưa tay vào chăn vừa bắt nạt vừa khàn giọng: “Tòi xem thử đã trưởng thành chưa nào, đừng gạt chú Lục nha!”
Lúc ông nổi lên hứng thú chắc chân là xấu xa nhất.
Minh Châu bị ỏm lên người ông, ông thong thả dạy cò rất lâu, cô khóc lóc quậy phá ông vẫn không chịu tha, còn đối cách lừa gạt, bắt nạt cò làm theo.
Tiểu Hoắc Tây sống chết chưa rõ, quan hệ của bọn họ chung quy vần phải lén lút.
Qua Trung Thu, Minh Châu phải về.
Đêm trước khi đi, mắt cô ngấn lệ.
Lục Khiêm sờ đầu cô một cái: “Trẻ con thì đừng đau lòng mấy chuyện này!”
Thế nhưng chính ông cũng hơi buồn bã, làm sao ông không nghĩ đến chuyện giữ cò lại bèn cạnh chứ.
Có cò ở đây, trong nhà vui vẻ hơn hẳn.
Trước đây bà cụ cứ rầm rì lầm bẩm, bây giờ mỗi ngày đều xách giỏ thức ãn vào phụ người giúp việc, làm món cô gái nhỏ thích ăn, Lục Khiêm biết mẹ đã nhận ra, chỉ là không vạch trần mà thỏi.
Đêm đó, òng ngồi trong phòng sách rất làu.
Ông nghĩ về tương lai, nghĩ về cò gái nhỏ hứa cho mình cả cuộc đời.
Bà cụ bưng trà tới ngồi xuống, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẩn không lên tiếng, bà tin là cõ gái nhỏ được con trai mang về nhà là nó đã xác định rồi.
Bà rất thích cô gái nhỏ.
Heo Nhỏ, không phải là Minh Châu sao!
Bà cụ nghĩ, có lẽ sẽ nhanh chóng tổ chức hòn lễ thòi, tuổi tác hai người cách hơi xa, bối phận hơi loạn, nhưng con trai thích là được.
Cuôl cùng bà cụ chí nói một câu: “Rất tốt!”
Lục Khiêm lặp đi lặp lại câu này, cười khẽ, bà cụ thật thú vị!
Ông nghĩ, chờ Tiểu Hoâc Tây ổn định một chút thì ông sẽ đến nhà họ Hoâc cầu hòn.
Ông muốn giữ cò gái nhỏ lại bên cạnh mình, bên cạnh bà cụ, mồi ngày tan làm là có thể thấy ánh đèn ấm áp, có thể nhìn thấy cô và bà cụ cùng nhau đi hái đậu đũa.
ỏng cũng không còn trẻ, có lẽ cưới xong thì nên có con…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK