Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông nói xong, đột nhiên tắt đèn.

Ông đưa tay vào trong chăn của cô, tiếp đến áo của cô bị vén lên.

Minh Châu siết chặt ga giường.

Đợi khi Lục Khiêm từ trong chăn của cô rời đi, mặt của cô vừa đỏ vừa nóng, may mà đang tắt đèn.

Lục Khiêm nằm bên cạnh cô, nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

Cô mắng ông là lưu manh.

Lục Khiem lại đè thấp giọng, giọng nói mang chút chơi bời không nói nên lời: "Lúc đó rất muốn nếm thử."

Minh Châu không nghe tiếp được nữa.

Cô quay lưng lại, không chịu nói chuyện với ông tiếp.

Quá không nghiêm túc rồi!

Trong đêm tối, Lục Khiêm nhìn chằm chằm vai gầy của hô, hơi mỉm cười.

Ông từ từ dựa qua, dán sát cô nhẹ giọng nói: "Mấy năm đó, anh nhớ nhất vẫn là em."

Mặt của Minh Châu lại không nghe lời mà nóng lên.

Cô lúc thì động lòng lúc thì lại cảm động, nhưng lúc lại cảm thấy lời ngọt ngào như vậy của anh không biết đã luyện qua trên người bao nhiêu người phụ nữ, lại tức giận!

"Em ngủ đây!"

Lục Khiêm cười, ôm lấy eo của cô.

...

Buổi sáng, thứ Bảy.

Bà cụ dậy sớm, hai đứa trẻ cũng không nhàn rỗi, sáng sớm đã ở trong sân trồng hoa và cây.

Tiểu Lục Thước cầm cái xẻng nhỏ, cánh tay nhỏ cũng khá có sức.

Trên đầu Tiểu Lục U đội một cái nón hoa.

Vô cùng đáng yêu.

Cô bé quơ hai cái chân nhỏ trắng ngần, đi phía sau anh trai, kéo cái hoa này nắm cây cỏ kia.

Bà cụ thương cháu mặc cô bé hái.

Nhưng chút nữa lại trở thành bi kịch.

Cô bé sờ được con sâu.

Cô bé bị dọa sợ, khuôn mặt trắng trẻo nhăn lại sau đó khóc lớn lên.

“Oa oa…”

“Phân phân…”

Tiểu Lục Thước theo ánh mắt cô bé nhìn qua, một nhát đã cắt làm đôi sau đó hoảng loạn tay chân dỗ em gái, nhưng cậu bé vẫn là con nít, không biết dỗ như thế nào.

Tiểu Lục U khóc đến mặt đỏ, thút thít không ngừng.

Bà cụ cũng dỗ, nhưng không dỗ được!

Lục Khiêm từ trong phòng khách đi ra, còn cách khoảng chừng mười mét, Tiểu Lục U đã khập khiễng chạy về phía bố, ôm lấy chân dài của bố.

Lục Khiêm khom lưng bế cô bé lên, để nhóc con ở trên cánh tay xem thử.

Tiểu Lục Thước ở bên cạnh nhảy lên nhảy xuống.

Cậu bé đưa khăn giấy: “Em gái nhìn thấy sâu rồi!”

Tiểu Lục U nghe thấy sâu lại khóc, hai tay nhỏ tròn trịa ôm lấy cổ của bố không dám xuống nữa.

Nước mắt nước mũi của cô bé toàn bộ đều rơi trên chiếc áo sơ mi đắt đỏ của bố.

Lục Khiêm cũng không để ý.

Ông lau nước mắt cho cô bé, lại nhẹ nhàng vỗ về cơ thể của cô bé.

Tiểu Lục U làm nũng dựa vào lòng ông.

Vẻ mặt của Tiểu Lục Thước đầy ngưỡng mộ, nhưng cậu bé cũng thương em gái nên không ghen.

Bà cụ đi qua nhìn Tiểu Lục U.

Bà cười nói: “Con gái nhỏ thân với bố quá!”

Lục Khiêm nhìn mặt trời kêu bà cụ dẫn Tiểu Lục Thước vào nhà ăn sáng, ông bế con đi vào theo.

Tiểu Lục U bị dọa sợ.

Cô bé nằm trong lòng bố mềm nhũn muốn uống sữa, còn không chịu xuống.

Lục Khiêm chỉ đành bế cô bé đi pha sữa.

Cuối cùng cô bé đó ôm bình sữa ở trong lòng ông uống chút rồi ngủ thiếp đi, miệng nhỏ thả lỏng bình sữa rơi xuống, cô bé lại giật mình tỉnh dậy lại ôm bình dùng sức uống.

Lục Khiêm ôm cô bé tròn trịa đó không nỡ rời mắt.

Tiểu Lục Thước không chịu ăn cơm đàng hoàng mà chạy qua nhìn em gái.

Cậu bé nằm ở bên cạnh: “Em gái thật đáng yêu!”

Lục Khiêm đưa tay xoa nhẹ tóc ngắn màu trà của cậu bé, rất dịu dàng nói: “Thước Thước của chúng ta cũng dễ thương!”

Tiểu Lục Thước bĩu môi: “Con là đàn ông con trai, không thể dùng đáng yêu để hình dung.”

Lục Khiêm cười.

Tiểu Lục U hoàn toàn ngủ say, một ngày thời gian ngủ của trẻ nhỏ nhiều.

Lục Khiêm nghĩ người ở trên lầu cũng thích ngủ, dứt khoát bế cô bé lên lầu.

Quả nhiên Minh Châu còn đang ngủ.

Ông rón rén tay chân, đặt cô bé vào trong chăn của mẹ.

Minh Châu tỉnh dậy.

Cô cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng, giọng nói của Lục Khiêm hơi khàn: “Còn sớm, em cùng con bé ngủ thêm chút đi!”

Minh Châu có chút do dự.

Đã tám giờ rồi, cô ngủ nữa thì không ra gì.

Lục Khiêm gõ đầu cô một cái: “Bà cụ cũng không phải không biết! Không cần giả vờ chăm chỉ!”

Cô cắn môi trừng ông một cái.

Lục Khiêm đang muốn nói cái gì thì điện thoại vang lên, vừa nhìn là điện thoại của thư ký Liễu.

Ông bắt máy, sau khi nói mấy câu thì đi ra ngoài ban công.

Nhưng Minh Châu vẫn mơ hồ nghe được chút.

Có liên quan đến Lục Huân, bây giờ cô bé được vợ chồng thư ký Liễu nhận nuôi, học tập cũng ở thành phố B.

Lục Huân không chịu nói chuyện, thính giác không vấn đề.

Cô bé học ở ngôi trường thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK