Bầu không khí cứng đờ.
Trên mặt Trương Sùng Quang không có chút biếu cảm nào, cậu cứ thế mà nhìn Hoắc Tây, nhìn cô và người khác ôm nhau.
Thật lâu sau, giọng nói cậu khàn khàn: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hoắc Tây cúi đầu, vỗ Bạch Khởi: “Đứng lên.”
Bạch Khởi không chịu buông tay.
Toàn thân cậu ta run rẩy, nghiến răng, sắc mặt tái nhợt.
Hoắc Tây ngây ngẩn một chút rồi cô lập tức móc ra một bình thuốc nhỏ từ trong túi áo của cậu ta, đố ra một viên thuốc, đút cho Bạch Khởi.
Bạch Khởi cắn chặt răng, đút không vào.
Hoắc Tây gọi Trương Sùng Quang bên cạnh: “Lại đây giúp đi!”:
Trương Sùng Quang giật mình một chút, lập tức đi qua đế Bạch Khởi nằm ngửa ra, sau đó lấy tay nhét vào hàm răng của Bạch Khởi, đế Hoắc Tây đút thuốc vào…
Tim Bạch Khởi đập liên hồi.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Tây, trong ánh mắt phát ra ánh sáng yếu ớt.
Giống như là một chú chó con, đang nhìn chủ nhân của mình, Trương Sùng Quang quá quen thuộc ánh mắt như vậy, cậu đã từng nhìn Hoắc Tây như thế, xem cô là cả thế giới của mình.
Những đêm không ngủ được, Hoắc Tây ôm thân thể cậu nói: ‘Đừng sợ, Trương Sùng Quang!’
Bây giờ, vòng tay của cô thuộc về người khác.
Cho dù tối hôm qua thân thể bọn họ thân mật khắng khít, cho dù cậu nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi đầm đìa của cô, dáng vẻ động tình không thể tự kiềm chế, nhưng… trong lòng cô, cậu không còn quan trọng nữa rồi.
Cô ôm Bạch Khởi, gọi tên Bạch Khởi.
Giống như cô đối với cậu năm đó!
Năm hai mươi tuổi, bố mẹ Bạch Khởi nhảy lầu trước mặt cậu ta, năm đó cậu ta bị bệnh tim.
Hoắc Tây khẽ vổ về khuôn mặt Bạch Khởi, giọng rất nhỏ: “Trương Sùng Quang, cậu đã sớm thoát khỏi những tháng ngày u tối đó, thế nhưng Bạch Khởi chỉ có mình tòi! Dù cho toàn thế giới vứt bỏ cậu ta thì tôi cũng sẽ không.”
Trương Sùng Quang hoảng hốt, cảm thấy trái tim lại bắt đầu nhói đau.
Rõ ràng cậu rất khỏe mạnh, nhưng Hoắc Tây lại khiến trái tim cậu đau nhức.
Hoắc Tây cúi đầu nhìn chăm chú Bạch Khởi, trong đáy mắt cô, Trương Sùng Quang nhìn thấy sự dịu dàng, đó là thứ mà cậu đã từng có được, khi đó tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của Hoắc Tây đều dành cho một mình cậu.
Cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu yêu cậu ta ư?”
Hoắc Tây cho cậu lời nói thật: “Đối với tôi, Bạch Khởi rất quan trọng!”
Trương Sùng Quang từ trên giường từ từ đứng dậy, cậu nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu và cậu ta đã lên giường với nhau chưa?”
Hoắc Tây không trả lời.
Thực ra là không có, đối với cô mà nói Bạch Khởi là một sự tồn tại đặc biệt, thay vì nói Bạch Khởi cần cô, chi bằng nói cô cũng cần Bạch Khởi.
Hoắc Tây lý trí hơn Bạch Khởi nhiều, mối quan hệ này không bình thường.
Cô muốn Bạch Khởi kết hòn, sinh con.
Hoắc Tây nhỏ giọng nói: “Cậu trở về đi!”
Trương Sùng Quang chỉ nhìn cô, lại nhìn Bạch Khởi nằm ở trên giường cô, một lúc lâu cậu mới khàn khàn lên tiếng: “Cậu cứ để cho cậu ta nằm ở trên giường của cậu sao?”
Bạch Khởi tựa vào cánh tay Hoắc Tây ngủ thiếp đi.
Hoắc Tây đắp chăn cho cậu ta.
Cô đi thay đồ ở nhà, rửa mặt xong rồi đi vào phòng bếp, cô không biết nấu cơm nhưng có thể nấu chút cháo, sau khi nấu xong cô gọi điện thoại cho người đại diện của Bạch Khởi, giọng nói rất nhỏ: “Cậu ấy ngủ ở chỗ tôi, lịch trình hôm nay hủy bỏ hết. ừ, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Nói xong, cô ném điện thoại lên sô pha.
Trương Sùng Quang vẫn còn đó, nhưng cậu không thế tiếp tục ở lại nơi này, cậu không thế tranh giành tình nhân với một bệnh nhân, hơn nữa ở trong lòng Hoắc Tây, Bạch Khởi có địa vị cao hơn cậu.
Bạch Khởi là tim gan của cô.
Còn Trương Sùng Quang chỉ là người giúp cô giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trương Sùng Quang rời đi, lúc đóng cửa lại cậu cười tự giễu.
Thứ cậu từng dễ dàng buông bỏ, đến lúc muốn lấy lại, còn khó hơn lên trời.
Hoắc Tây không mập mờ với cậu, cũng khinh thường đùa bỡn tình cảm của cậu, cô thực sự đã buông bỏ… Một chút dịu dàng đã qua cũng không còn sót lại.
Mối quan hệ của bọn họ đã cắt đứt sạch sẽ!
Trương Sùng Quang trở lại biệt thự.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại mở ra một căn phòng ngủ, đó là phòng Hoắc Tây khi còn bé.
Phòng công chúa màu hồng nhạt.
Trên giường lớn màu trắng, để hai cái gối, một cái của Hoắc Tây còn có một cái của Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang đi tới, chậm rãi ngồi xuống.
Cậu nhẹ nhàng vuốt ve tấm ga trải giường, nhớ lại khoảng thời gian đó.
Trước cửa xuất hiện một người, là Hoắc Doãn Tư từ nước ngoài trở về.
Hoắc Doãn Tư mới trở về, đã thấy Trương Sùng Quang mò đến đây, chuyện của Trương Sùng Quang và Hoắc Tây, Lục Thước nói cho cậu ấy biết một ít, cho nên vừa nhìn cậu ấy đã biết chuyện gì xảy ra.
Thực ra Hoắc Doãn Tư biết nhiều hơn Lục Thước.
Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng kéo cà vạt, đi vào phòng đóng cửa lại, không cho người ngoài nhìn thấy.
“Sao, hổi hận rồi à?”
Trương Sùng Quang ngước mắt lên, nhìn thấy Hoắc Doãn Tư.
Khi còn bé, Doãn Tư giống ôn Noãn, nhưng lớn lên, lại giống Hoắc Minh tám chín phần.
Hoắc Doãn Tư bắt chéo chân.
Cậu ấy đi thẳng vào vấn đề: “Biết vì sao chị tôi không chấp nhận anh không?”
Trương Sùng Quang không biết.
Hoắc Doãn Tư cúi đầu, từ từ cuộn lại cà vạt, giọng nói bâng quơ: “Anh đi rất nhẹ nhàng, nói chia tay cũng rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Sùng Quang, trên đời này không phải chỉ có một mình anh sống không dễ dàng đâu! chị tôi bị rối loạn đông máu, lúc chị ấy sinh ra đã phải ở phòng thí nghiệm hai năm, cái mạng nhỏ của chị ấy là dùng vồ số tâm huyết mới bảo vệ được, chị ấy còn mắc chứng tự kỷ, cái nào tính ra không đắt hơn anh? Nhưng những năm anh phụ chị ấy, bố mẹ tôi nói gì anh chưa? Họ đều xem anh như con ruột nhưng còn anh thì lại phụ bạc chị của tôi.”
“Phải, tình cảm không thế miễn cưỡng.”
“Nhưng sau khi anh nói chia tay, chị tôi tự kỷ hai năm! Chị ấy không đi tìm anh, không yêu cầu anh giải thích, chị ấy chỉ lặng lẽ chữa bệnh, lặng lẽ quên anh. Từ khi anh nói chia tay, chị ấy đã không còn ở lại căn phòng này, đồ đạc cũng không ai dám đụng vào. Trương Sùng Quang, trong nhà chúng ta có ba đứa con, thoạt nhìn là Hoắc Kiều được sủng ái nhất, nhưng chúng ta đều biết,
trong lòng bố tôi chị ấy quan trọng nhất. Chị ấy là kết tinh tình yêu của bố mẹ tôi, còn tôi và Hoắc Kiều là sản phấm của hôn nhân, anh đã hiếu chưa… Anh hiếu cái rắm ấy!”
Dựa vào cái gì, công chúa nhà họ Hoắc lại bị đổi xử như thế.
Dựa vào cái gì, khi cậu chơi đủ rồi thì quay về.
Dựa vào cái gì, chị của cậu ấy phải chấp nhận cậu!
Đàn ông mà thôi, mấy chục đàn ông ưu tú đang chờ chị của cậu ấy sủng hạnh!
Hoắc Doãn Tư nói xong, sắc mặt Trương Sùng Quang trắng bệch.
Cậu không biết, cậu chưa từng biết Hoắc Tây bị bệnh, không ai nói với cậu.
Hoắc Doãn Tư cười mỉa: “Đương nhiên anh không biết, lúc đó anh đang bận yêu đương, muốn bay khỏi nhà họ Hoắc.”
Nói xong, Hoắc Doãn Tư mở cửa đi ra ngoài.
Trương Sùng Quang ngồi ở đó, suốt cả buối cũng không thế bình tĩnh lại.
Đến khi cậu đi ra ngoài, trong nhà yên lặng, chỉ có dưới lầu vang lên một ít tiếng động, Hoắc Kiều trở về từ nước ngoài, đang phát đồ cho người giúp việc trong nhà, cô bé mang theo mặt
nạ dưỡng da còn có ít mỹ phấm dưỡng da.
Người giúp việc muốn trả tiền.
Hoắc Kiều cười híp mắt xua tay: “Không cần đâu! Đều là Hoắc Doãn Tư giúp em mang về.”
Trương Sùng Quang nhìn cô bé.
Hoắc Kiều ngửa đầu nhìn cậu, cười nhạt: “Anh Sùng Quang.”
Trương Sùng Quang khẽ gật đầu, nhưng khóe mắt cậu hơi ướt át, cảm thấy vô cùng xấu hổ… Hoắc Kiều là em gái nhỏ nhất của cậu, ngây thơ đáng yêu, cô bé vẫn gọi cậu là anh Sùng Quang.
Nhưng trong lòng cậu biết, cậu không xứng!
Trương Sùng Quang bỗng nhiên xuống lầu, lấy chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài.
Hoắc Kiều gọi cậu lại: “Anh Sùng Quang, anh đi đâu vậy?”
Cổ họng Trương Sùng Quang căng thẳng, một lát sau, cậu sờ tóc cô bé: “Anh đi tìm chị em.”
Hoắc Kiều vẫn cười.
Trương Sùng Quang ngồi trên xe, hít thở sâu, sau đó khởi động xe.
Lúc Hoắc Tây mở cửa, rất bất ngờ: “Sao cậu lại tới nữa?”
Lúc này trong phòng có tiếng động, Trương
Sùng Quang nhìn thoáng qua, là bác sĩ và một trợ lý.
Hoắc Tây thì thầm: “Có việc gì thì hồm khác nói!”
Trương Sùng Quang lại không đợi được nữa, cậu nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Mấy năm đó, có phải cậu… có phải cậu đã rất vất vả không?”
Hoắc Tây đoán là Doãn Tư nói.
Cô nói một cách dửng dưng: “Đều đã trôi qua! Chuyện lâu như vậy rồi không cần phải nhắc lại, hơn nữa bây giờ tôi sống rất tốt.”
Trương Sùng Quang tiến lên hai bước, ôm cô vào lòng trước khi cô kịp phản ứng.
Môi của cậu dán sát vào cố của cô, giọng nói khàn đặc: “Hoắc Tây, tôi không dám hỏi cậu có yêu tôi hay không, tôi muốn hỏi cậu… Có hận tôi hay không?”
Cậu sợ nhất chính là cô không còn một chút tình cảm nào với cậu.
Hoắc Tây bị cậu ôm.
Thực ra thì cô có thế giống như trước đây, đẩy cậu ra, nói vài câu châm chọc khiêu khích.
Nhưng báy giờ cô không có tâm trạng.
Cô thì thào: “Trương Sùng Quang, tôi từng nói tôi không có thời gian hận một người, rối rắm
những thứ này còn có ích lợi gì? Trên thực tế, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng có một ngày cậu sẽ trở về, càng không nghĩtới cậu sẽ hối hận, bởi vì quá khứ là quá khứ, mất đi là mất đi! Tám năm, Trương Sùng Quang, tình cảm sâu nặng đến mấy rồi cũng sẽ nhạt phai.”
Cô ra dấu cho cậu buông mình ra.
Trương Sùng Quang không chịu buông, mặt cậu rất nóng, áp sát vào cô.
Cậu biết như vậy rất mất mặt, cậu và Bạch Khởi không giống nhau, cậu đã sớm qua cái tuối làm sói nhỏ rồi, nhưng hiện giờ cậu lại dùng tình cảm của quá khứ còn sót đế giữ lại cô.
Dù là một chút ánh nhìn của cô cũng được.
Đúng lúc này, bác sĩ và trợ lý của Bạch Khởi đi đến.
Nhìn về phía bên này có chút không được tự nhiên.
Hoắc Tây đẩy Trương Sùng Quang ra, cô hỏi bác sĩ: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhẹ giọng nói: “Vấn đề không nghiêm trọng! Nhưng cậu ấy thực sự cần một môi trường sống ổn định, luật sư Hoắc, đề nghị lần trước của tôi với cô, mong cô hãy suy nghĩthêm một chút.”
Hoắc Tây gật đầu.
Trợ lý của Bạch Khởi tiễn luật sư đi, đứng ở
cửa nói vài câu.
Trương Sùng Quang nhìn Hoắc Tây: “Cậu có thể vì tâm trạng của cậu ta, vì sức khỏe của cậu ta mà kết hôn không?”
Hoắc Tây không có sức lực dây dưa với cậu.
Cô thì thầm: “Đó không phải là chuyện của cậu.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang không tốt.
Hoắc Tây thở dài: “Cậu về trước đi! Trương Sùng Quang, người không có tư cách yêu cầu tôi nhất là cậu.”
Cô mà chịu chấp nhận thì có khi có mấy đứa con rồi.
Lúc đó thì còn liên quan gì đến cậu nữa đâu?
Trương Sùng Quang nhìn cô chăm chú, nhìn quầng thâm mắt của cô, cuối cùng vẫn rời đi.
Trợ lý quay lại, muốn hỏi gì đó.
Hoắc Tây xua tay, cô ngồi xuống sô pha, sau đó lật tạp chí: “Sau này chăm sóc cậu ấy thật tốt, đừng để cậu ấy chạy lung tung.”
Trợ lý gật đầu đồng ý.
Hoắc Tây hơi thơ than: “Thực ra Trương Sùng Quang lựa chọn không sai.”
Nói xong lòng cô nhẹ hẳn, cô nở nụ cười.
Đêm đó, Bạch Khởi rời khỏi căn hộ của cô.
Ngồi một mình trong căn hộ, Hoắc Tây mở một chai rượu vang đỏ rồi từ từ uống.
Cô châm một điếu thuốc lá.
Đặt ở trên quầy bar, nhìn nó lẳng lặng cháy hết.
Lúc rảnh rỗi, cô nghĩtới Trương Sùng Quang, chạng vạng tối cậu gọi hai cuộc điện thoại tới cồ không nhận, cô không muốn nhận điện thoại của cậu, cũng không muốn nhớ lại quá khứ với cậu.
Cứ như vậy đi, mọi thứ đã sớm trôi qua!
Trương Sùng Quang chỉ là ở bên ngoài nếm thử sơn hào hải vị, đột nhiên nhận ra rằng món ăn gia đình thích hợp với cậu hơn, chỉ thế mà thôi.
Tại sao cô phải nuông chiều cậu chứ!
Mấy ngày kế tiếp, cô cũng không để ý tới chuyện của Trương Sùng Quang, ném cậu ra khỏi đầu.
Hai người gặp lại ở một bữa tiệc rượu.
Lúc Hoắc Tây rời đi mới nhìn thấy Trương Sùng Quang, cậu mặc một bộ vest có hoa văn tối màu, trông rất cao lớn đẹp trai.
Rất nhiều người đẹp lấy lòng cậu.
Hoắc Tây không tham gia cuộc vui đó, cô
lẳng lặng nhìn vài giây rồi rời đi sớm.
Tài xế đã sớm chờ ở dưới lầu, thấy Hoắc Tây xuống vội vàng mở cửa xe.
Hoắc Tây lên xe.
Tài xế đang chuẩn bị đóng cửa xe thì một bàn tay mạnh mẽ giữ lại cửa xe, Hoắc Tây giương mắt nhìn lên, là Trương Sùng Quang.
Lão Triệu rất khó xử.
“Cậu Sùng Quang, cậu không lái xe đến à?”
Giọng Trương Sùng Quang rất trầm: “Chú Triệu, cháu muốn đi nhờ xe.”
Lão Triệu nhìn Hoắc Táy.
Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang muốn dây dưa với mình, nên dứt khoát tựa vào ghế sau xe, nhỏ giọng nói: “Đế cho cậu ấy lên xe đi!”
Cô nhích vào bên trong: “Về nhà cũ.”
Lão Triệu thở dài, khi Trương Sùng Quang lên xe, cậu đóng cửa xe lại.
Bên trong xe, bầu không khí vừa kỳ lạ vừa mập mờ.
Hoắc Tây thích dùng nước hoa hương mộc, lúc này một nam một nữ ngồi ở ghế sau, tăng thêm vài phần hứng thú.
Hoắc Tây chống tay lên cửa số xe, hờ hững hỏi: “Có việc gì?”
“Tại sao không nghe điện thoại của tôi?”
Hoắc Tây nở nụ cười: “Thú vị à nha! Cậu là gì của tôi vậy Trương Sùng Quang, sao tôi phải nghe điện thoại của cậu?”
Trương Sùng Quang gằn từng chữ.
“Dựa vào đêm đó chúng ta xảy ra quan hệ, dựa vào việc cậu để cho tôi làm ba lần.”
Lão Triệu ở phía trước mất bình tĩnh, mặt già vừa đỏ vừa nóng.
Cậu Sùng Quang đang nói cái gì thế, cái gì ba lần không ba lần, hai đứa nhỏ này cũng quá… cũng quá ấy.
Da mặt Hoắc Tây có dày hơn nữa cũng không chịu được sự giày vò như vậy.
Cô cười khấy: “Chẳng lẽ cậu tổn chút sức lực, còn muốn tôi chịu trách nhiệm sao! Tổng Giám đốc Trương đâu có vẻ là người bảo thủ như vậy?”
Giọng Trương Sùng Quang trầm thấp: “Nếu tôi muốn cậu chịu trách nhiệm thì sao?”
“Vậy cậu xếp hàng đi! Nhớ lấy số nha!”
Cậu bị cái miệng này của cô làm cho tức muốn chết, dứt khoát nắm chặt cằm cô, hôn lên.
Hoắc Tây uống rượu.
Nhưng hơi say cũng không tính, cậu hôn cô,
cô cắn môi cậu, Trương Sùng Quang ngước mắt lên nhìn: “Đêm đó, cậu không lạnh nhạt như vậy.”
Hoắc Tây vỗ khuôn mặt đẹp trai của cậu: “Bây giờ tôi không có hứng thú!”
Cô lại kêu lão Triệu: “Lái xe vào đồn cảnh sát!”
Lão Triệu cảm thấy công việc này không dề làm, đều là đứa nhỏ ông nhìn lớn lên, bây giờ ở ghế sau làm xằng làm bậy!
Ông ấy đã lớn tuối và không thế chịu được sự kích thích này.
Hoắc Tây cũng chỉ nói lẫy, Lão Triệu lái xe về biệt thự, cô cũng không nói gì.
Cửa xe mở ra, cô lập tức xuống xe.
Mười giờ đêm, trong biệt thự yên tĩnh, cô mới mò đến lầu hai đã bị Trương Sùng Quang bắt được, ôm vào phòng ngủ của cậu…
Hoắc Tây không nghĩ tới, ở trong nhà cậu cũng to gan như vậy.
Cánh cửa khép lại, hai tay cô đặt ngang trước người: “Trương Sùng Quang, nếu cậu gấp, tôi sẽ giúp cậu…”
Cậu không cho cô thốt ra những lời khó nghe như vậy nữa.
Cậu đè Hoắc Táy trên ván cửa, cúi đầu tìm
được môi của cô cũng không đi vào, mà chỉ khàn giọng nói: “Hoắc Tây, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK