Hoắc Kiều nói lảng sang chuyện khác.
Cô rũ mắt khẽ cười nói: "Tôi không đi với anh nữa, vú em sẽ đi cùng anh, Khương Sanh rất thân thiết với bà ấy."
Khương Lan Thính trở nên tức giận: "Hoắc Kiều!"
Hoắc Kiều bình thản nói: "Nếu anh thấy tôi bốc đồng vậy thì tùy anh! Khương Lan Thính, tôi vất vả nuôi con, không phải để nghe mấy lời này từ anh! Anh cho rằng tôi cứ chăm chăm để ý chuyện năm xưa, nhưng tôi lại thấy tất cả nhiệt tình của tôi năm đó chỉ đổi lấy sự hờ hững từ anh thôi!"
Cô không muốn nói nữa, Khương Lan Thính cũng đành thôi.
Không nói chuyện quá khứ, chỉ riêng hiện tại, anh có cảm giác bất lực sâu sắc, bởi vì Hoắc Kiều không yêu anh... Tất cả lời nói và hành động của cô đều thể hiện cô không còn yêu anh nữa.
Khương Lan Thính nhìn cô thật sâu.
Thật ra trong lòng anh đã có quyết định, anh chưa bao giờ là người biết nhân nhượng.
Anh dẫn Khương Sanh về nhà nội.
Tiểu Khương Sanh rất ngoan, dễ gần, tính cách giống y như Hoắc Kiều, không hề lạnh lùng như Khương Lan Thính... Điều này khiến ông cụ Khương cực kỳ vui, ông cụ luôn cho rằng cháu trai lạnh lùng quá nên mới làm vợ bỏ chạy.
Ông cụ ôm chắt, cảm thấy vô cùng hài lòng, lại nhìn sang cháu trai.
"Lan Thính, vợ cháu đâu? Đừng suốt ngày chỉ biết làm ăn kinh doanh, làm mãi không hết, học bố cháu kìa... Bố cháu biết dỗ dành vợ, mấy năm nay chẳng bao giờ thấy hai người cãi nhau, còn cháu, mới kết hôn hai năm..."
Khương Lan Thính không quan tâm: "Không phải cháu cũng có con trai rồi sao?"
Ông cụ Khương tức giận đến mức râu bay phần phật: "Đó là vì người ta tốt bụng, sinh con cho cháu! Đổi lại là cô gái khác thì ai mà chịu để bụng lớn chứ, đã phá bỏ đứa bé từ lâu rồi... Đừng nói người ta đã tìm được một người chồng không cuồng công việc rồi đấy?"
Anh dịu giọng: "Sao mọi người lại nói vậy?"
Với người ngoài, có lẽ Khương Lan Thính sẽ nói mấy lời hoa mỹ, nhưng đây là người trong nhà, chỉ có bố mẹ anh và ông cụ, anh đành ăn ngay nói thật: "Cháu và Hoắc Kiều đã không còn yêu nhau nữa! Trước đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô ấy không buông bỏ được, cháu cũng không thể quên đi! Hiện tại chúng cháu… Vẫn chưa quay lại được, dường như ngoài trách móc thì chẳng thể nói gì khác."
Ông cụ Khương chửi ầm lên: "Mới trở về một, hai ngày mà cháu trông mong người ta nói lời ngọt ngào với cháu sao, người ta đã sinh cho cháu một cậu bé mập mạp, không phải dễ dàng như sinh con chó con mèo! Cháu thì hay rồi, dẫn thằng bé về nhà nội, sao nào… Muốn ly hôn sao?"
Khương Lan Thính không muốn.
Thế nhưng, anh không biết sống chung với Hoắc Kiều như thế nào. Anh cảm thấy nếu miễn cưỡng nhau chỉ càng làm đối phương không hạnh phúc... Anh im lặng một lúc rồi to gan nói lời thật lòng: "Chắc vẫn phải ly hôn thôi! Ông nội, nếu mâu thuẫn năm đó của hai chúng cháu có thể giải quyết thì đã không có kết cục như ngày hôm nay rồi!"
Nhưng anh sẽ chăm sóc đứa bé, bồi dưỡng Khương Sanh trở thành người thừa kế của nhà họ Khương.
Anh cũng không mấy hứng thú với việc yêu đương kết hôn.
Hiện tại ngẫm lại, cuộc hôn nhân của anh và Hoắc Kiều giống như một trò đùa. Cho tới bây giờ, anh còn không biết anh có từng yêu cô không...
Ông cụ sợ làm đứa bé hoảng sợ, bèn gọi vú em ôm đứa bé ra ngoài chơi.
Đợi đến khi đứa bé đã ra ngoài, sắc mặt của ông cụ lập tức thay đổi cực kỳ đáng sợ.
Khương Lan Thính cười khổ: "Ông ơi, cháu còn không thể thuyết phục cô ấy đi theo cháu về nội! Cháu muốn làm hòa với cô ấy, nói mấy lời ngon ngọt, nhưng khó nói quá, cô ấy cũng không thích nghe."
Thật ra làm sao anh không biết được, không ly hôn chính là sự nhượng bộ của Hoắc Kiều.
Cô đang nhường anh.
Có lẽ, đây là điều anh không thể chấp nhận được nhất.
Anh hy vọng cuộc hôn nhân của anh, đặc biệt là cuộc hôn nhân của anh và Hoắc Kiều phải xuất phát từ tình yêu.
Anh không biết ông cụ có hiểu cho anh không, nhưng ông Khương bỗng nổi giận đùng đùng, ông ấy đập mạnh bàn: "Lan Thính, bố không biết con còn mắc bệnh hoàng tử nữa! Bố mẹ không dạy con tật xấu này... Con cũng đã có rồi mà còn dám quyết định ly hôn! Con làm cái gì rồi hả?"
Khương Lan Thính và ông Khương đều không đưa ra được kết quả.