Lưng Minh Châu đập vào cửa tủ quần áo, có hơi đau.
Nhưng Lục Khiêm đang gần trong gang tấc, nụ hôn lại nóng bỏng như vậy!
Dạo này bọn họ bên nhau rất vui vẻ, giờ một tuần không thấy nhau, sao có thể không nhớ nhung cho được?
Hôn một lúc lâu,
Minh Châu cảm thấy nụ hôn này càng lúc càng bất thường, cô mới nhẹ nhàng tựa đầu lên vai ông, mặt hơi ửng hồng: “Thước Thước và Tiểu Lục u còn ở bên ngoài đây, không nên ở đây lâu đâu! Anh là bố đấy, sao lại vô ý thế.”
Lục Khiêm nhân lúc này bắt lấy tay cô.
Ông xoa nhẹ hai cái rồi dịu dàng hỏi: “Cơ thể còn đau không em?”
Sau khi sinh đứa nhỏ, khi đến kỳ cô hay bị đau bụng.
Ông vẫn còn nhớ chuyện này.
Cô lại giục ông mau ra ngoài.
Lục Khiêm dựa vào cô, thở hổn hển nói: “Anh nhớ em!”
Anh lại hôn cô thật sâu một cái trước khi ra
ngoài.
Trong phòng giữ quần áo, mặt Minh Châu đỏ rần fân.
Lục Khiêm ra ngoài, thấy Tiểu Lục Thước mở to mắt nhìn mình, ông sờ sờ đầu con, bình tĩnh nói: “Lát nữa bố dẫn mọi người đi ăn hải sản nhé!”
Tiếu Lục Thước nghe thế thì cực kỳ vui vẻ.
Cậu bé nâng chiếc cặp nhỏ trong tay lên: “Con mang theo bình sữa và đồ ăn nhẹ của em gái nè!”
Tiểu Lục u ôm lấy anh trai từ phía sau.
Tiếu Lục Thước không hề khó chịu khi bị dây nước miếng từ em gái ở phía sau, cậu bé kéo cô nhóc ra trước mặt: “Ngoan nào.”
Tiểu Lục u lại ôm lấy cánh tay cậu bé.
Đi vòng vòng quanh người cậu.
Minh Châu sửa sang lại một chút rồi ra ngoài, thấy Lục Khiêm đã bế con gái lên, một tay dắt Lục Thước.
Minh Châu cầm chìa khóa xe.
Một nhà bốn người ra khỏi phòng khách sạn, mới ra đến hành lang lại bắt gặp một vị khách không mời mà đến.
Khúc Ninh.
Thân mình mỏng manh của Khúc Ninh ấn
dưới chiếc váy hai dây màu đen trông cực kỳ nóng bỏng.
Chỉ có điều trông hơi lạnh!
Cô ta nhìn thấy Lục Khiêm lập tức chào hỏi, chân thành nói: “Chị Minh châu, hiểu lầm lần trước em vẫn chưa kịp xin lỗi hai người, không bằng hôm nay để em mời chị và Tổng Giám đốc Lục một bữa cơm nhé.”
Cô ta thấy Tiếu Lục u, định đưa tay ra chạm vào cô bé.
“Dề thương quá!”
Người lớn còn chưa kịp nói gì, Tiểu Lục Thước đã nói trước: “Đừng chạm vào em gái con!”
Minh Châu rất bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, đứa con này của cô vẫn luôn đơn thuần hiền lành.
Khúc Ninh bị dọa giật mình, nhìn xuống chỉ thấy Tiểu Lục Thước đang hung dữ trừng mắt với cô ta, ánh mắt kia khiến cô ta sợ hãi run rẩy.
Nhóc con xấc láo!
Đợi đến khi cô ta hạ gục được Lục Khiêm, tên nhóc này sẽ không dám hỗn hào với cô ta nữa.
ở đâu có mẹ kế, ở đó có cha dượng!
Lục Khiêm nói: “Cô Khúc, chúng tôi đang
muốn ăn bữa cơm gia đình, không thích bị người ngoài quấy fây.”
Sắc mặt Khúc Ninh trông cực ký khó coi.
Lục Khiêm mặc kệ vẻ bổi rối xấu hổ trên mặt cô ta, ông bế hai đứa nhỏ lên xe, sau đó mở cửa phó lái cho Minh Châu, đỡ cô vào xe.
Xe khởi động, Lục Khiêm lái một đoạn.
Ông bỗng nhẹ nhàng cầm tay Minh Châu, Minh Châu ngước mắt nhìn ông.
Lục Khiêm trâm giọng nói: “Em có giận không?”
Minh Châu cười nhạt: “Không đến mức đó!”
Trước kia cô rất để ý đến những người phụ nữ vây quanh ông, nhưng chị dâu đã nói rằng đừng đế ý làm gì, bởi vì không người này cũng sẽ có người khác đến, quan trọng là người đàn ông phải vững vàng là được.
Lục Khiêm cười cười buông tay cô ra: “Rộng lượng quá vậy!”
Minh Châu hừ nhẹ một tiếng.
Chuyện này nhanh chóng bị quên lãng, Lục Khiêm lái xe đến bãi biển ở thành phố B, ở đó có một khu chợ ngoài trời, bán các loại hải sản tương sống, còn có một vài đồ nướng, trông rất ngon miệng.
Trước kia Lục Khiêm ở địa vị cao, rất hiếm khi có cơ hội đi đến những nơi như thế này.
Bây giờ việc ra ngoài chơi với Minh châu và hai đứa nhỏ, hóng gió biển, ăn đặc sản vùng miền quả thật là một trải nghiệm mới mẻ.
Thậm chí ông còn muốn uống thử một ly bia lạnh.
Minh Châu cản ông lại: “Đừng uống cái này!”
Cô rót cho ông một ly nước ấm rồi đưa đến bên miệng.
Lục Khiêm nhìn cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp, uống ly nước lọc, Tiểu Lục u dựa vào lòng ông cũng muốn uống… Lục Khiêm cho cô bé uống non nửa cốc, sau đó cho cô bé ăn nửa bát cơm hải sản.
Xa xa có người đến thắp một ngọn đuốc.
ở đây đang tổ chức một lễ hội địa phương, trông rất đông đúc náo nhiệt.
Sau khi ăn xong…
Lục Khiêm đế Tiểu Lục u cưỡi lên vai mình, cõng cô bé, một tay cầm tay Minh Châu.
Tiểu Lục Thước ngoan ngoãn chơi trên bờ cát.
Thỉnh thoảng cậu bé sẽ chạy đuối theo sóng biển, Tiểu Lục u nháo nhào đòi xuống chơi, Lục
Khiêm vỗ vỗ mông nhỏ của cô bé.
Minh Châu áp vào vai Lục Khiêm, ôm lấy cánh tay ông.
Giờ đây, cô hiếu thế nào là hạnh phúc vô bờ.
Cô thấp giọng nói: “Như thế này mãi thật tốt!”
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm eo cô, dịu dàng mỉm cười, Minh Châu ngước mắt khẽ hỏi: “Tại sao anh không phản đối việc em đóng phim?”
Lục Khiêm không chút nghĩ ngợi đáp: “Bởi vì Minh Châu của chúng ta muốn trở thành một ngôi sao lớn.”
Cô mềm giọng trả lời: “Em không muốn trở thành một ngôi sao lớn.”
Đó chỉ là mục tiêu nhỏ, còn mục tiêu thật sự mà cô muốn đạt được là…
Lục Khiêm quay đầu lại nhìn cô, cô tưởng ông định hỏi gì đó, nhưng ông chỉ khom lưng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Sóng biến ôn hòa vỗ về bờ biển.
Xa xa, Tiểu Lục Thước im lặng chờ bọn họ.
Khuôn mặt Tiểu Lục u bụ bẫm mềm mại bị che hai mắt lại.
Khoảnh khắc yên tĩnh này vừa đẹp đẽ, vừa lãng mạn… Minh Châu nghĩ, khoảnh khắc này còn
tuyệt vời hơn bất kỳ ngày nào trong quá khứ.
Cô thì thầm bên môi ông: “Điều em thật sự muốn là được làm vợ Lục Khiêm.”
Lục Khiêm nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Bọn họ ôm nhau thật lâu, lâu đến mức Tiểu Lục u chán nản ngáp ngắn ngáp dài…
Về lại khách sạn đã là 12 giờ đêm.
Bọn trẻ vừa về đến nơi là ngả lưng, ngủ quên trời quên đất, còn chẳng có chút sức nào để đi tắm, đôi chân nhỏ vẫn còn dính đầy cát mịn.
Minh Châu định gọi hai đứa dậy tắm rửa.
“Để bọn nhỏ ngủ đi! Lâu lâu mới có dịp như vậy mà!”
Lục Khiêm tắt đèn trong phòng trẻ em, ôm Minh Châu trở lại phòng ngủ chính, ỏng nhẹ nhàng đè cô xuống ghế sô pha, hai người hôn nhau triền miên đắm đuối, thật lâu sau, cô mới mở đôi mắt mơ màng ánh nước ra, thấp giọng nói: “Anh còn bảo không muốn cơ đấy!”
Lục Khiêm khẽ cười: “Chắc là do ăn nhiều hải sản quá!”
Ông thật sự muốn làm, nhưng cơ thể cô giờ không tiện, không thể nào ép buộc được.
Ông ôm cô trên ghế sô pha, nhỏ giọng trò
chuyện.
Ông nằm, Minh Châu dựa vào ngực ông, vuốt ve từng đường cong anh tuấn trên gương mặt ông.
Ngũ quan Lục Khiêm thiên hướng nho nhã thanh tú, đặt cùng nhau lại không hề có vẻ nhu nhược yếu đuối, bình thường nhã nhặn lễ độ, nhưng khi tức giận có thể khiến người khác sợ run.
Cô dịu dàng hỏi ông: “Anh không bận việc công ty à?”
Lục Khiêm nhắm mắt lại, vuốt lưng cô: “Nhiều việc lắm chứ, nhưng biết làm sao bây giờ, anh có hơi nhớ em.”
Minh Châu cắn cằm ông một cái.
Cô thì thầm: “Em cũng nhớ anh!”
Cô định sau khi quay bộ phim này, dù có đạt giải gì hay không thì cô cũng sẽ ngừng quay, thay vào đó là tập trung vào mảng quảng cáo và sự kiện thời trang hơn, cô không muốn quay phim mà về chăm lo cho gia đình và Lục Khiêm, chú Lục của cô đã không còn trẻ nữa rồi.
Một câu thường nói tưởng chừng như đùa vui, nhưng là sự thật.
Cô không còn là cô nhóc không hiểu sự đời như lúc trước, cô đã biết nếu cô yêu một người thì
phải có sự hy sinh, không thể nào cứ để người kia chạy theo tính tình của mình.
Nhưng những lời này, cô chưa từng nói với ông.
Nghĩ đến đây, Minh châu có hơi buồn ngủ, Lục Khiêm kéo cô dậy tắm rửa, cô không chịu, vô thức làm nũng: “Chú Lục, em buồn ngủ quá à! Sao chú bao dung với Thước Thước vào Tiếu Lục u mà nghiêm khắc với em thế.”
Lục Khiêm cúi người cắn cô một cái.
“Bởi vì hai đứa nhỏ khônq nqủ với anh!”
(2)
Minh Châu nương vào ánh đèn mờ ảo, chăm chú nhìn người đàn ông phía trên.
Hai cánh tay Lục Khiêm chống hai bên cô, đế cô nhìn, thật lâu sau, cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mũi ông, chậm rãi mò mầm theo những đường cong sắc nét.
Cô nhận ra cơ thể Lục Khiêm hơi cứng đờ.
Minh Châu khẽ cười, nhỏ giọng nói với ỏng: “Trước giờ em không biết là không được chạm vào mũi đàn ông đấy.”
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Giờ biết là được rồi.”
Cô không dám trêu chọc ông nữa, cơ thế mềm mại đứng dậy, nhưng vừa ngồi lên, bụng dưới liền truyền đến hơi ấm.
Cô rên một tiếng.
Lục Khiêm đỡ lấy cô, thấp giọng hỏi: “Cơ thể không thoải mái sao?”
Minh Châu ừ một tiếng: “Mới đến ngày được hai hôm, ra hơi nhiều.”
Lục Khiêm lấy cho cô một cái gối, vào phòng tắm chỉnh ấm nhiệt độ nước giúp cô, sau đó cầm một bộ đồ ngủ cho Minh Châu.
ông bế cô vào phòng tắm.
Phụ nữ luôn cảm động với những sự săn sóc mà đàn ông dành cho mình, cô ôm cổ ông thì thầm: “Có phải em không có chán đâu.”
Lục Khiêm mỉa mai: “Em đúng thật là khấu thị tâm phi.”
Minh Châu cười rộ lên, cô dán vào ngực ông nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực ông.
Lục Khiêm đặt cô xuống, nghiêm túc nói: “Anh sẽ không cởi quần áo giúp em, nếu không lại có người bảo anh nhân cơ hội chiếm của hời của người ta.”
Ông nói xong liền bước ra ngoài như một chính nhân quân tử.
Minh Châu cũng không muốn ông ở lại, trên người cô có cái kia, không nên để đàn ỏng thấy.
Cô tắm nước ấm xong, cảm thấy khoan khoái hơn rất nhiều, vừa ra ngoài đã nghe thấy mùi thuốc Đông Y.
Trên bàn trà nhỏ đang đặt một cái chén.
Bên trong là chất lỏng đen tuyền.
Lục Khiêm ngồi trên sô pha, dùng điện thoại xem tin tức, thấy cô đi ra liền vẫy tay: “Lại đây, uống khi còn nóng đi.”
Minh Châu ngồi xuống cạnh ông, hơi nhíu mày: “Cái gì đây?”
“Bổ máu, điều hòa kinh nguyệt.” Giọng Lục Khiêm dịu đi.
Minh Châu ôm cánh tay ông, không muốn uống lắm.
“Nhìn thôi đã thấy đẳng rồi!
Lục Khiêm cầm lên đút cho cô uống, cô trốn hai lần, mái tóc đen dài lướt qua mặt ông, Lục Khiêm cười cười nhẹ nhéo cằm cô, nửa dỗ nửa đút cho cô.
Uống xong chén thuốc, cô đã nước mắt lưng tròng.
“Biết thế anh đừng đến cho rồi! Cứ đến là ép em!”
Lục Khiêm lấy ra một viên kẹo từ trong túi, chậm rãi bóc vỏ kẹo ra.
Mắt Minh Châu sáng lên, ngóng trông nhìn tay ông.
Sau đó cô cầm lấy bỏ vào miệng, vị ngọt thanh thanh.
Lục Khiêm xoa tóc cô, thì thầm chuyện riêng tư với cô: “Anh ép em khi nào! Rõ ràng là muốn nhưng có sờ em được mấy cái đâu.”
Mặt Minh Châu ửng đỏ: anh đúng là không
biết xấu hố!
Lục Khiêm hôn cô thêm lát nữa, sau đó đắp chăn cho cô: “Đừng đế bị cảm lạnh! Anh đi tắm đây.”
Lát sau, tiếng nước vang lên từ trong phòng tắm.
Minh Châu cầm máy tính bảng xem kịch bản, nghe tiếng động trong phòng tắm, nhỏ giọng phàn nàn: “Một ngày tắm hai lần! Đúng là ở sạch thái quá!”
Nói xong, cô bỗng có hơi hoảng hốt, nâng tay lên nhìn chiếc nhẫn kim cương giữa các ngón tay.
Cô không biết hai người có phải đã trả giá quá nhiều cho mối quan hệ này không, nhưng cô nghĩ bây giờ, cả cô và Lục Khiêm đều đang hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Minh Châu dán vào lòng Lục Khiêm, đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn thích ngủ trong vòng tay ông.
Một bàn tay đặt lên bụng dưới của ông.
Bỗng một tràng tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài.
Minh Châu bị đánh thức, bực bội kêu lên: “Ai mà đến sớm thế!”
Lục Khiêm khẽ cắn lên cần cố mềm mịn của cô một cái: “Là chú Liễu của em đấy!”
Ông vừa nói vừa ngồi dậy.
Minh Châu rất bất ngờ, khi Lục Khiêm đang mặc quần áo, cô rướn người dậy ôm lấy eo ông từ phía sau, mềm giọng hỏi: “Sao chú ấy lại đến đây, anh thật sự đến thành phố Y vì có dự án sao?”
Lục Khiêm vỗ vỗ tay cô.
Ông khàn giọng đáp: “Thành phố Châu có dự án, hôm nay phải qua xem xét một chút, buổi tối có thể về dây!”
Ông sợ cô không vui bèn nói thêm: “Chỉ đi có một hôm thôi! Mấy ngày sau anh đều sẽ dành thời gian cho em và mấy đứa!”
Minh Châu cố ý nói: “ôi, hóa ra nói nhớ em chỉ là giả mà thôi.”
Lục Khiêm cài lại thắt lưng.
Ông xoay người, ấn vật nhỏ đang cố ý lộn xộn kia nằm lại ngay ngắn trên chiếc gối trắng tinh.
Cò vẫn chưa chịu động đậy gì.
Ông liền hôn cô, đút đồ vật kia cho cô ăn, bắt cô chơi đùa với chúng.
Nụ hôn vừa nhanh vừa gấp gáp, có hơi thô bạo nhưng cảm giác lại vừa đủ, Minh Châu đỏ mặt đẩy nhẹ vai ông: “Chú Liễu còn ở bên ngoài đấy!”
Lục Khiêm cười cười, lại hòn lên cố của cô một lần nữa.
Sau đó ông mới ra mở cửa, thấp giọng nói chuyện với thư ký Liễu ở phòng khách.
Đến mười giờ sáng Minh Châu phải đến phim trường, nhưng cô ỳ mãi không chịu nối.
Một lát sau, Lục Khiêm và thư ký Liễu sang phòng bên cạnh.
Đến khi ông về lại, trên tay đã có bữa sáng và loại thuốc đắng như tối hôm qua, Minh Châu không chịu uổng, nói cô chưa đánh răng.
“Uống xong rồi đánh răng.”
Cô nhăn nhó không chịu.
Lục Khiêm đặt chén thuốc lên tủ đầu giường, ôm cả người cô dậy, sau đó vuốt mái tóc đen dài của cô sang một bên.
Dịu dàng hôn cô.
Sau khi hôn hết từ trên xuống dưới, ông mới nhẹ giọng thì thầm: “Anh đánh răng cho em nhé.”
Minh Châu thấy ông quả thật quá giỏi trong việc dỗ người khác.
Nhưng sau đó cô lại nghĩ có lẽ ông học những chiêu này từ những người phụ nữ trước, bắt đầu hơi cảm thấy ghen ghen, nhưng không nói ra mà chỉ cắn nhẹ một cái lên cố ông.
Xem như trút giận.
Lục Khiêm lại qua xem bọn nhỏ, dặn dò dì giúp việc mấy chuyện rồi mới rời đi.
Minh Châu sợ ông quá phiền nên không cho ông ở lại.
Đến khi ỏng đi rồi, cô mới nhận ra xung quanh quạnh quẽ trống rỗng đến mức nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu úp vào chiếc gối trắng, cô selfie một tấm rồi gửi cho Lục Khiêm: “Chú Lục, em nhớ chú!”
Bên kia, Lục Khiêm vừa ngồi vào xe.
Liền nhận được tin nhắn Zalo của Minh Châu.
Ông nhìn kỹ một lúc lâu, cười cười rồi cất điện thoại đi.
Thư ký Liễu liếc qua nhưng không thấy gì, chỉ nói: “Chắc chắn là tin nhắn của Minh Châu, ngài không nỡ đế người khác thấy.”
Lục Khiêm dựa vào ghế sau, bình tĩnh thản nhiên.
Thư ký Liễu thần bí cười cười: “Lần trước hòa hợp không?”
Lục Khiêm liếc anh ta một cái, chậm chạp đáp: “Minh châu không cho tôi nói với người khác.
Thư ký Liễu bật cười haha.
Còn “Minh châu không cho nói” cơ đấy, phát cơm chó đến mức đấy à!
Chín giờ rưỡi Minh Châu mới rời giường, thu xếp đơn giản rồi đến trường quay.
Vừa mới đến đó, trợ lý nhỏ của cô đã thì thầm.
“Khúc Ninh kia quá kiêu ngạo rồi! Hôm nay cô ta có mấy cảnh quay, còn có một cảnh đối diễn với chị, vậy mà cô ta lại xin nghỉ, mới hai ngày trước đã xin một lần rồi! Có phải bà dì đến đâu mà cứ xin nghỉ lung tung như thế.”
Minh Châu nhíu mày.
Khúc Ninh xin nghỉ?
Cô ta xin nghỉ phép ngay khi Lục Khiêm đến thành phố châu, trùng hợp vậy sao?
Cô hơi suy nghĩ nhưng vẩn không gửi tin nhắn cho Lục Khiêm, cô tin tưởng Lục Khiêm trong chuyện với Khúc Ninh này, dù sao ông sẽ không hạ thấp bản thân đến vậy.
Có điều Minh Châu lại nghĩtheo hướng khác,
nếu Khúc Ninh thật sự chạy đến thành phố châu.
Vậy thì cô sẽ không ở lại đoàn phim này nữa.
Giành được giải thưởng hay trở thành ngôi sao gì đó, làm sao quan trọng bằng Lục Khiêm được.
Cô sẽ không để những người khiến cô chán ghét bên cạnh mình nữa.
Minh Châu nghĩ xong xuôi, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Chạng vạng tối, dự báo thời tiết dự đoán sẽ có bão cấp 10 sắp đổ bộ vào các thành phố lân cận.
Minh Châu lo lắng Lục Khiêm đi đi về về không an toàn.
Cô chủ động gọi cho ông: “Gió lớn lắm, đi đường không an toàn, Lục Khiêm, mai anh hẵng về.”
Lục Khiêm cũng sẽ không đùa giỡn với tính mạng của mình.
Ông mới về từ địa điểm thi công của dự án, thư ký Liễu đã thuê hai phòng.
Lục Khiêm đứng bên cửa số nhìn gió to mưa lớn bên ngoài, nhẹ giọng nói: “ừm! Em cũng chú ý an toàn nhé, buổi tối nhớ qua xem Thước Thước và Tiểu Lục U, Tiểu Lục u hay thích đá chăn lắm.”
Minh Châu khẽ dạ một tiếng.
Điện thoại hơi rè rè, tín hiệu bắt đầu bị nhiễu.
Rõ ràng hai người thường xuyên xa nhau, nhưng giờ đây cô bổng nhớ ông vô cùng.
Cô thì thầm: “Em cúp đây, anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Lục Khiêm nhịn không được nói: “Sáng mai gió ngừng là anh về ngay.”
Ông định về khách sạn trước khi cô đến đoàn phim, như vậy có thể nhìn cô được trong chốc lát.
Minh Châu hiểu ý ông, đỏ bừng mặt: “Không cần! Có phải chúng ta mới hẹn hò đâu chứ, đã lâu vậy rồi, có mới mẻ gì mà vội vậy.”
“Sao vậy, chê anh à?”
Lục Khiêm còn đang trêu cô, phòng khách san bỗnq vanq lên tiếnq qõ cửa từ bên nqoài…