Hoắc Tây cũng thích con gái, cũng muốn có đứa, giọng điệu tự nhiên trở nên dịu dàng:
“Đặt tên gì cho hay nhỉ?”
Cô lại phàn nàn: “Đặt tên với họ Trương không được hay lắm! Cũng không dễ nghe bằng họ Hoắc!”
Trương Sùng Quang cười: “Phải! Họ Hoắc đúng chuấn làm họ Tống Giám đốc! Họ Trương không sánh được!”
Nói xong, hai người không tự chủ được liền cười.
Hồi lâu Hoắc Tây mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta thật sự có con rồi sao?”
Thực ra không phải cô thích trẻ con đến vậy,
Khi lớn hơn một chút, chiều quá thì khó dạy.
Còn thích khóc nữa!
Nhưng nếu như cô có con với Trương Sùng Quang, cô lại cảm thấy có quậy phá cũng chịu được, và chắc chắn rằng đứa trẻ trắng trẻo mềm mại cũng sẽ rất đáng yêu.
Hoắc Tây giảm bớt lượng công việc đi rất nhiều.
Cô tập trung dưỡng thai, cũng chờ đợi đến
ngày kết hôn, khi cô mang thai Lục Huân cũng đến đây bầu bạn, mới đây Lục Huân còn học đan áo len, không chỉ đan cho con của mình, còn nhân tiện đan không ít cho con của Hoắc Tây.
Một bộ quần áo con nít màu xanh hồng và một bộ màu trắng nhạt.
Nhìn thật đáng yêu.
Một bộ xếp lại cũng không dài bằng cánh tay của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây thấy kỳ diệu, tiến đến kề mặt lên vai nhỏ của Lục Huân, nháy mắt vài cái: “Tiếu Huân, quả thật không có chuyện nào em không làm được!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân ửng hồng.
Đến bây giờ, cô ấy không quen với việc gần gũi với Hoắc Tây, thực ra ở lâu với nhau, Hoắc Tây thực sự có hơi không giống với cô ấy tưởng tượng.
Không còn kiêu ngạo lạnh lùng như trước, có khi còn biết nũng nịu.
Sùng Quang à… có lẽ anh Sùng Quang cũng rất thích đi!
Lục Huân đang suy nghĩ, cửa nhà đấy ra.
Trương Sùng Quang và Lục Thước cùng nhau trở về, Trương Sùng Quang vừa thay giày vừa rất tự nhiên hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Hoắc Tây suy nghĩ: “Em muốn ăn thịt heo luộc.”
Cô nhìn về phía Lục Huân!
Lục Huân nói giọng thật nhỏ: “Em cũng muốn ăn món này!”
Trương Sùng Quang phì cười: “Tiểu Huân em không cần khách sáo, tối nay Lục Thước nấu cơm.”
Khuôn mặt Lục Huân hơi đỏ lên.
Cô ấy nhìn Lục Thước, quần áo cậu ấy gọn gàng, sức hấp dẫn không giảm đi chút nào so với trước khi cưới, không giống với bụng của cô ấy lớn dần theo thời gian, tay chân lại mảnh khảnh giống như là một chú ếch xanh nhỏ.
Cô ấy có phần lo lắng Lục Thước cậu sẽ không thích nữa.
Thế nhưng dù cho cô ấy giống chú ếch xanh nhỏ, Lục Thước vẫn không giảm bớt hứng thú, thường xuyên bắt nạt khiến cô ấy khóc.
Kết hôn lâu như vậy, Lục Huân vẫn không dám nhìn cậu ấy lộ liễu.
Cô ấy nhìn một chút, liền vội vàng chuyển tầm mắt qua chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn tôm sú hấp miến tỏi.”
Lục Thước xách cái túi bước vào.
Bên trong vừa đúng có tôm sú.
Lục Huân vui vẻ nhìn: “Sao anh biết em muốn ăn món này?”
Lục Thước cởi nút áo, cười rất dịu dàng: “Không phải tối hôm qua em nói anh chính con giun đũa trong bụng của em sao?”
Nhớ tới tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ của Lục Huân đỏ nhanh đến mức nhỏ ra máu.
Lục Thước cậu ấy không biết xấu hố!
Hoắc Tây dựa vào ghế sô pha, liếc nhìn dáng người mẫu kia của Lục Thước: “Đang giữa ban ngày đấy, Lục Thước em kiềm chế một chút! Mười Tiếu Huân cũng không đủ để em bắt nạt.”
Trước khi Lục Thước bước vào phòng bếp, nói ra bốn chữ: “Không thể phân thân.”
Hoắc Tây hừ nhẹ một tiếng: “A! Tên đàn ông này!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Huân càng đỏ hơn, không dám nói một chữ, Hoắc Tây nhìn dáng vẻ này của cô ấy liền đoán được, lúc ấy cái gì Lục Thước cũng không bỏ được!”
Tính cách của Lục Thước mạnh mẽ như vậy, giữ một cô gái trong nhà như thế, dễ bắt nạt hơn nhỉ!
Đúng là thú vị mà!
Tài nấu nướng của Lục Thước xuất sắc như cách cậu ấy bắt nạt Lục Huân, món ăn rất ngon.
Sau bữa ăn, cậu ấy ở trong phòng sách với Trương Sùng Quang hai tiếng, sau khi đi ra ngoài liền dẫn Lục Huân rời đi, một lúc sau Trương Sùng Quang vừa xoa huyệt thái dương vừa bước ra khỏi phòng sách.
Hoắc Tây đang xem TV, nhẹ nhàng hỏi: “Anh gần đây rất thân với Lục Thước à?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng.
Cậu nhấc tay cởi nút áo sơ mi, nói nhỏ: “Có một dự án cậu ấy mời anh đầu tư, sau khi đánh giá anh quyết định có thể đầu tư, cuối tuần có thể phải đi công tác mấy ngày.”
Hoắc Tây gật đầu, không hỏi đến nữa.
Ngược lại Trương Sùng Quang lại không buông tha cô, từ phía sau ghế sô pha ôm lấy vai của cô: “Sao không hỏi tiếp?”
“Chuyện của anh ở công ty, em hỏi không thích hợp. Hơn nữa… Lục Thước vẫn là em của w em.
Hoắc Tây chủ yếu là người công tư phân minh rất rõ ràng.
Trương Sùng Quang hỏi lại: “Nếu như anh tặng cố phần cho em, có phải sẽ thích hợp không?”
Cậu suy nghĩ nói: “Hai mươi phần trăm được không?”
Hoắc Tây quay người, ôm cố của cậu nhẹ nhàng nói: “Đừng mà! Trương Sùng Quang, tình cảm của chúng ta không cần thể hiện bằng cách này, em cũng không phải không có tiền!”
Trương Sùng Quang cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, giọng cậu khàn: “Thế nhưng Hoắc Tây à, anh muốn giao toàn bộ của anh cho em, chia sẻ tất cả mọi thứ với em.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng hít một hơi: “Nghe rồi, thật cảm động!”
Trương Sùng Quang vỗ nhẹ lên mông cô một cái: “Hư quá!”
Hoắc Tây cười một cái, sau đó liền nói chuyện nghiêm túc với cậu: “Đúng rồi! Có chuyện em muốn nói với anh, Bạch Khởi chữa bệnh ở nước ngoài đã khỏe hơn nhiều, cậu ta chuấn bị quay về!”
Lòng chiếm hữu của Trương Sùng Quang rất mạnh, không tránh khỏi ghen tuông.
Hoắc Tây nhìn vẻ mặt của cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh đừng vội ghen chứ, chuyện em mang thai và chúng ta sắp kết hôn Bạch Khởi đều biết, còn cổ ý mang quà từ nước ngoài về.”
Trương Sùng Quang nhéo cái mũi của cô:
“Anh xem như nuôi nhiều con trai vậy!”
Hoắc Tây phì cười: “Xem Bạch Khởi giống như em trai của em được không? Con trai gì chứ, cậu ấy chỉ nhỏ hơn anh vài tuổi thôi… Trương Sùng Quang, bây giờ anh không biết xấu hổ vậy, sao giống làm bố con em chứ?
Trương Sùng Quang xoa đầu của cô, mỉm cười.
Cậu đang muốn nói gì đó, chuông điện thoại di động vang lên, nhìn thấy hoá ra là cuộc gọi của Lâm Tòng.
Bắt máy, sau khi nói vài câu, sắc mặt của Trương Sùng Quang hơi thay đổi.
Một lúc sau cậu cúp máy, nói với Hoắc Tây: “Mẹ của Lâm Tòng qua đời!”
Hoắc Tây cảm thấy khá bất ngờ, không phải lần trước phẫu thuật rất thành công sao? Sao lại đột ngột ra đi như thế?
Trương Sùng Quang nói nhỏ: “Nhà họ Lâm sắp xếp Lâm Tòng đi xem mắt, Thẩm Thanh Liên chạy đến quậy phá, khiến mẹ của Lâm Tòng tức giận! Khi mang đến bệnh viện, bà ấy đã không còn!”
Hoắc Tây hơi sửng sốt một chút.
Một lát sau cô mới trầm giọng nói: “Thẩm Thanh Liên cũng không yêu Lâm Tòng, nhưng
bọn họ đã kết hôn, cho nên Thẩm Thanh Liên coi Lâm Tòng như là đồ của mình, cô ta không muốn cũng không cho phép ai chạm vào!”
Đây là một loại tình cảm rất đáng sợ.
Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đang suy nghĩ chuyện của mẹ Lâm, không biết cậu có nên tự mình ra mặt hay vẫn để thư ký giải quyết thay.
Cuối cùng, cậu quyết định để thư ký làm thay mình.
Có thể gửi nhiều quà hơn, nhưng người vẫn không nên đi, đỡ phải khó chịu.
Nhưng nhà họ Hoắc có chút quan hệ với nhà họ Lâm, chuyện Hoắc Minh và ôn Noãn cũng đã qua, cùng với chuyện cũ của Doãn Tư và Hoắc Kiều đã qua, coi như là chấm dứt.
Một tuần sau Hoắc Tây gặp phải Lâm Tòng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Tòng giống như bị mất một lớp da, cả người gầy trơ xương như đang khoác bộ quần áo lên kệ.
Ánh mắt của anh ta càng tối hơn.
Hoắc Tây nhìn thấy anh ta, cũng không thể làm như không thây, hơn nữa anh ta vừa mới mất người thân yêu nhất.
Lâm Tòng mời cô uống cà phê, cô không có từ chối.
Trong quán cà phê, cả người Lâm Tòng u ám, khiến nhân viên phục vụ cũng tránh xa ba mét.
“Tại sao ngày đó em không đến?” Anh ta hỏi Hoắc Tây.
Hoắc Tây hơi bối rối, vừa muốn nói chuyện, Lâm Tòng lại nói tiếp: “Cũng phải, em đang mang thai, quả thực với tình huống như thế em đến không thích hợp lắm.”
Hoắc Tây chỉ cười nhạt.
Nhân viên phục vụ mang cà phê đến, ngón tay Lâm Tòng cầm ly cà phê hơi run, uống một hơi còn nửa ly.
Hoắc Tây chú ý đến ngón tay dính máu của anh ta.
Cồ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nó, một lát sau cô di chuyến nhìn lên khuôn mặt của Lâm Tòng.
Lâm Tòng cũng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, anh ta đột nhiên mỉm cười, nụ cười kia nham hiểm khó tả, anh ta nhẹ nhàng nói: “Trước khi đến đây, anh có gặp Thấm Thanh Liên!”
Hoắc Tây không nói gì.
Giọng Lâm Tòng nhẹ nhàng: “Anh đánh chân cô ta tàn phế! Sau này cô ta cũng không thể chạy đến trước mặt anh, thế giới thật bình yên! À… Đứa
bé trong bụng của cô ta cũng không còn, Hoắc Tây em thấy có vui không, sau này cô ta không thể lại mang đứa bé ra khiến em buồn nôn nữa.”
Anh ta nói chuyện không cảm xúc, Hoắc Tây nghe càng thấy ớn lạnh hơn.
Cô bỗng nhiên thấy buồn nôn.
Thật là buồn nỏn!
Hoắc Tây chạy vào nhà vệ sinh, vịn vách tường ói hết nước trái cây đã uống, mãi cho đến khi dạ dày trống rỗng, cô vịn vách tường thở dốc.
Lâm Tòng xuất hiện ở sau lưng cô, anh ta đưa tờ khăn giấy cho cô.
“Sau nửa năm anh cưới cô ta, trong giây phút anh đã từng xiêu lòng với cô ta, cũng nghĩ sẽ sống thật tốt với cô ta. Thế nhưng cuối cùng cô ta hại chết mẹ của anh, Hoắc Tây à… Em có thế hiếu được cảm giác lúc này của anh không?”
Hoắc Tây lau miệng, cô chậm rãi quay đầu lại.
Cô nhìn Lâm Tòng, cảm thấy anh thật xa lạ, nhưng cũng cảm thấy hợp lý.
Ai gặp phải chuyện kiếu này cũng sẽ nổi điên!
Lâm Tòng chợt cười: “Thế nhưng anh thật sự không cam lòng, rõ ràng Thẩm Thanh Liên vẫn luôn thích Trương Sùng Quang, tại sao cuối cùng
anh lại mất đi mẹ, còn các người lại có được hạnh phúc gia đình, có con cái đáng yêu!”
“Còn anh, lại không có thứ gì!”
Hoắc Tây tỉnh táo lại: “Cho nên Lâm Tòng, hôm nay anh tìm tôi là có ý gì?”
Lâm Tòng nhẹ nhàng chạm vào tóc của cô.
Hoắc Tây né đi.
Lâm Tòng cũng không để bụng, ngược lại cười: “Không có ý gì, chỉ là muốn nói chuyện với em một chút! Hoắc Tây à, nếu như trên đời này có người hiểu được nỗi lòng đau đớn của anh, anh hi vọng người kia chính là em.”
“Tôi chẳng hiểu tí nào.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Lâm Tòng, không chỉ Thẩm Thanh Liên hại chết mẹ anh, còn do anh nữa!”
Nếu như anh ta không tạo cơ hội, sao Thấm Thanh Liên có thể khiến mẹ Lâm bị tức đến chết chứ?
Hoắc Tây không phải là Thánh Mẩu, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi rất tiếc! Nhưng Lâm Tòng, anh phải thoát khỏi quá khứ rồi.”
Nói xong, cô liền đi về phía cửa.
Lâm Tòng ở sau lưng cô nhẹ nhàng nói: “Anh mãi mãi không tàn nhẫn được như em và Trương
Sùng Quang nên em mới không thích anh, phải không?”
Hoắc Tây dừng lại, không trả lời.
Khi cô sắp đi khỏi tầm mắt, giọng Lâm Tòng hơi cao lên: “Hoắc Tây, anh thích em!”
Nhưng Hoắc Tây đã rời đi.
Cô vốn còn chút chuyện, nhưng lúc này cô đã không còn tâm trạng, khi ngồi trong xe, cô gọi một cuộc cho thư ký đế huỷ chuyến đi.
Cúp máy, Hoắc Tây dựa lưng vào ghế, im lặng một lúc.
Thẩm Thanh Liên sảy thai, gãy chân.
Hoắc Tây không cảm thấy vui vẻ gì như Lâm Tòng nói, ngược lại cảm thấy bị đè ép đến mức khó chịu… Cô cảm thấy Lâm Tòng điên rồi, anh ta rất không giống như trước, anh ta đánh gãy chân Thẩm Thanh Liên, đánh đến mức cô ta sinh non, thật chỉ đế xả giận thôi sao?
Hoắc Tây hơi nghi ngờ.
Buổi tối, khi Trương Sùng Quang đang nấu cơm ở phòng bếp, Hoắc Tây đi vào từ sau lưng ôm lấy cậu, mặt dán vào sau lưng của cậu.
Trương Sùng Quang hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy?”
Sau một lúc, Hoắc Tây mới dịu dàng nói:
“Hôm nay em gặp phải Lâm Tòng! Anh ta nói… Anh ta đánh gãy chân của Thấm Thanh Liên, con cũng mất!”
Thân thế của Trương Sùng Quang hơi cứng đờ, chỉ là không nói gì.
Hoắc Tây ngẩng đầu nhìn cậu, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, cuối cùng cô cười nhạt một tiếng, không nói tiếp nữa.
Cô ra phòng khách xem TV, Trương Sùng Quang tiếp tục nấu cơm.
Trong phòng bếp truyền đến tiếng chặt thịt dứt khoát, trên TV chiếu « Tom và Jerry », cảm xúc khó chịu trước đó khi gặp Lâm Tòng và nghe những thứ máu me kia như đã mờ đi.
Hoắc Tây nghĩ, cô nên quên những cái kia, giữ cho tâm trạng thoải mái.
Buối tối, Trương Sùng Quang phải tăng ca, cậu tắm rửa xong liền đến phòng sách.
Bình thường Hoắc Tây rảnh rỗi, thỉnh thoảng cũng sẽ làm chút việc nhà.
Cô thích thu gom quần áo của cậu, sau đó bỏ trong một cái túi giao cho nhân viên làm thêm giờ đi giặt, nếu như cô có rảnh sẽ tự mình đi giặt.
Hoắc Tây cầm áo sơ mi trắng của cậu, móc túi, vừa định thò vào trong túi áo.
Cô phát hiện một vết máu nhỏ trên ống tay
áo.
Không còn rõ, chắc là đã rửa qua nước, phai thành màu đỏ nhạt.
Hoắc Tây hơi giật mình.
Cô từ từ ngồi xuống ghế sô pha nhỏ trong phòng thay đồ, nhìn áo sơ mi dính máu kia, bây giờ cô rất muốn hỏi Trương Sùng Quang, hỏi một chút máu này từ đâu ra, nhưng nghĩ đến cậu cũng sẽ không nói.
Nghĩ đến khả năng lớn nhất, toàn bộ năng lượng của Hoắc Tây như bị hút sạch…
Vào đúng lúc này, cửa phòng thay đồ bị kéo ra.
Hoắc Tây nhấc mắt nhìn, nhìn thấy Trương Sùng Quang… Bốn mắt nhìn nhau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Những chuyện này đế nhân viên làm thêm đến làm là được rồi! Thân thế của em không tiện.”
Thật lâu sau, Hoắc Tây mới nặn ra một nụ cười.
Cô hỏi cậu: “Trương Sùng Quang, anh còn muốn chiếc áo sơ mi này không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK