Hoắc Tây không dám chọc anh, vào những lúc như vậy của đàn ông.
Trương Sùng Quang lo lắng cho Miên Miên, thật ra cũng không có tâm tình ấy, anh chỉ là… Chỉ là muốn giận dỗi cô, hoặc là thử thăm dò thôi!
Bây giờ đã nói thẳng rồi, cũng không còn gì chắn giữa nữa.
Vốn dĩ muốn làm chết cô, nhưng đứa nhỏ bị bệnh, người làm cha làm mẹ nào kịp nghĩ những chuyện khác chứ?
Chung quy anh vẫn giận cô, nhưng lại ném lại vài câu rồi tiếp tục lên lầu.
Ánh đèn kéo dài bóng lưng anh.
Hoắc Tây nhìn bóng lưng anh chăm chú, nghĩ có nên lên lầu xem Miên Miên không, nhưng nghĩ đến thái độ của Trương Sùng Quang, cô vẫn không đi qua, mà quay về dọn dẹp hành lý.
Cô dọn qua, còn Bạch Khởi…
Lúc Trương Sùng Quang lên lầu, cô gái nhỏ đã tỉnh rồi.
Thân thể nhỏ bé nằm trên giường, dụi mắt, tỉnh lại ở chổ lạ vốn dĩ sẽ sợ hãi bật khóc, nhang có Tiểu Quang ở bên cạnh nên cô bé không khóc
nữa.
Ôm chú chó con, trông ngóng nhìn Trương Sùng Quang ở trước cửa.
Trương Sùng Quang yên lặng nhìn cô bé chăm chú một lúc, đi đến ngồi bên giường.
Vươn tay, xoa đầu cô bé: “Còn đau không?”
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc đến Miên Miên lại nhớ ra.
Có lẽ là thiên tính cha con, Miên Miên bổ nhào vào lòng anh nhỏ giọng nói: “vẫn còn đau!”
Trương Sùng Quang lại xoa cho cò bé.
Cô nhóc nửa tỉnh nửa không dựa vào lòng bổ, nhỏ giọng rên rỉ bụng đói… Trương Sùng Quang vươn tay nhìn đồng hồ, khẽ cười, đói cũng nhanh thật.
Anh ôm cô bé xuống lầu.
Nhõng nhẽo làm nũng, cũng không chịu đi bộ, người làm bố cùng chiều quen.
ở đây vốn dĩ đều là chuấn bị cho cô bé, đồ dùng cho trẻ đều có đủ, Trương Sùng Quang một tay ôm cô bé một tay cầm chiếc ghế trẻ em màu hồng đi đến phòng bếp.
Lúc anh làm cơm thì để Miên Miên ngồi trên ghế nhỏ.
Đợi một lát nữa Hoắc Tây cũng đến ăn cơm,
anh làm khá nhiều, Trung Tây đều có.
Anh vừa sắp xếp vừa nói chuyện với Miên Miên, mấy năm trước của cô gái nhỏ anh cũng không được can dự.
Anh muốn biết những chuyện lúc nhỏ của cô bé.
Cũng may cô bé nhớ lây, chuyện đã từ lâu rồi cô bé vẫn có thể nhớ được, vì thế Trương Sùng Quang rất hài lòng.
Đột nhiên, Miên Miên mềm mại hỏi anh: “Chú à, chú là bố cháu sao?”
Một giọt máu đỏ tươi đỏ thầm cả ngón tay.
Trương Sùng Quang ngây người, mãi đến khi Miên Miên hỏi lại một lần nữa anh mới định thần, nghiêng người dịu dàng nói: “Đúng vậy, bố là bố con!”
Miên Miên không nói gì nữa, chỉ trông ngóng nhìn anh.
Rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, cho dù bình thường đều gọi Bạch Khởi là bố nhỏ, bố nhỏ, nhưng trong lòng biết đó không phải là bố thật, cô bé vẫn muốn bổ thật.
Chú chính là bổ của Miên Miên.
Trương Sùng Quang kích động trong lòng, hôm nay anh vẫn cứ rối rắm, nên nói với đứa nhỏ thế nào.
Nhưng Miên Miên rất thông minh.
Anh dùng nước lạnh rửa sạch máu tươi, rồi lau khô tay, đi đến ôm Miên Miên lên.
Cô bé như một chú chó con nằm trên vai anh.
Mềm mại gọi: “Bố!”
Trương Sùng Quang vươn tay ôm cô bé, một tay để sau lưng cô bé, ôm chặt lấy, ngửi mùi sữa thoang thoảng trên người cô bé, anh gần như muốn bật khóc.
Đây chính là cốt nhục của anh.
Chú chó nhỏ vây quanh dưới chân anh, trông rất phấn khích, Trương Sùng Quang lấy thức ăn cho chó ném cho nó, còn đưa nước cho uổng, chó nhỏ không gọi nữa.
Lại làm cơm, Miên Miên dán sát trên người anh.
Giống như cái đuôi nhỏ vậy, bám sau lưng anh, áp vào tai bố nói chuyện.
Tuy cô bé bị bệnh nhưng vẫn rất hoạt bát, thích nói chuyện.
Trương Sùng Quang chỉ hận không thế cõng cô bé trên người mọi lúc.
Hoắc Tây quay về biệt thự, cũng chỉ là tùy ý lấy cái vali nhỏ, thứ nhất, phần lớn mọi thứ cô đều
để lại ở Anh, thứ hai là Trương Sùng Quang chắc chắn đã chuẩn bị đủ vật dụng sinh hoạt cho Miên Miên.
Cô cầm đồ qua, Trương Sùng Quang cũng chỉ nhìn cô.
Anh lạnh nhạt: “Đế trong phòng ngủ chính đi!”
Hoắc Tây nhìn Miên Miên nằm trên lưng anh, sợ không an toàn nên muốn ôm cô nhóc xuống, nhưng Miên Miên không chịu, cô bé bám chặt lấy.
Hoắc Tây chỉ đành đế mặc, bảo Trương Sùng Quang cấn thận chút.
Trương Sùng Quang hừ lạnh: “Tôi sẽ không đế con bé xảy ra chuyện! Tôi cũng không hiểu rõ được bọn em, hai người còn vứt đứa nhỏ cho bảo mẫu, không thế để lại một người bên cạnh con bé được sao?”
Hoắc Tây không giải thích.
Cô cũng không muốn giải thích với anh quá nhiều, cầm hành lý lên lầu.
Trương Sùng Quang nhìn bóng lưng cô, ánh mắt sâu thẳm, Miên Miên kề sát bên tai anh hỏi: “Bố ơi, bố cũng giống bố nhỏ, đều thích mẹ đúng chứ?”
Trương Sùng Quang xoa đầu cô bé, không thừa nhận.
Dù sao Miên Miên vẫn còn nhỏ, chốc lát đã quên chuyện này, cô bé chỉ biết sau này cô bé sẽ ở đây… Nhưng bố nhỏ phải làm sao? Cô bé có thể bảo bố nhỏ ở cùng không, vậy thì một nhà bốn người rồi!
Đề hôm khác, cô bé nhất định phải hỏi bố.
Hoắc Tây lên lầu, mở cửa phòng ngủ chính, bên trong trang trí theo phong cách mà cô thích.
Giường rất lớn, ra giường xốc lên, có lẽ là Miên Miên đã nằm ngủ.
Cò nhẹ nhàng vuốt ra giường.
Lại nhìn đồ dùng xung quanh, còn có cả quần áo của cặp đôi chủ nhân trong phòng thay quần áo, rõ ràng trông như phòng tân hôn vậy, cô tin chắc nơi này còn có một phòng trẻ em.
Trương Sùng Quang đã chuẩn bị những thứ này với tâm trạng thế nào?
Anh nghĩ cô quay lại là muốn gương vỡ lại lành với anh, nhưng cô lại mang theo mục đích khác, hiện tại mục đích bị vạch trân, anh muốn làm gì cô?
Hoắc Tây có chút hoảng loạn trong lòng.
Cô không dám nhìn thêm, đế hành lý rồi mau chóng xuống lầu.
Một bữa cơm, ăn uống mà trong lòng bất an.
So với cô, Trương Sùng Quang rất bình tĩnh, anh chăm sóc cho Miên Miên ăn cơm rất thành thục, có lẽ là vì lúc nhỏ chăm sóc cho em trai em gái đã quen rồi!
Miên Miên cũng rất nghe lời, chỉ là không thích cà rốt, ăn rồi nhả ra.
“Giống hệt với em lúc nhỏ!”
Trương Sùng Quang khẽ cười nói ra một câu, ánh mắt nhìn Hoắc Tây, nhưng giọng điệu lại có chút thờ ơ.
Bầu không khí rất kỳ lạ.
Hoắc Tây cũng không biết nên nói gì.
Miên Miên rất vui vẻ: “Mẹ cũng không ăn cà rốt sao? Nhưng mẹ nói với con, cái gì mẹ cũng ăn cả!”
Trương Sùng Quang nghe con gái nói, nâng mắt nhìn Hoắc Tây, rất tự nhiên mà tiếp lời:” ô, mẹ cái gì cũng ăn sao?”
Anh như thể nhớ lại gì đó vậy: “Đúng, cái gì cũng ăn!”
Rõ ràng là anh đang trêu chọc, Hoắc Tây xiên một miếng cà rốt, hung hăng cắn lấy.
Trương Sùng Quang khẽ cười nhẹ.
Rõ ràng khấu vị anh không tốt, đa phần đều là hai người họ ăn, bản thân anh theo bản năng
muốn rút điếu thuốc nhưng cuối cùng lo ngại có Miên Miên, nên vẩn không châm thuốc.
Tám giờ tối, trong nhà có hai người làm đến.
Ba người, anh và Hoắc Tây đều có công việc, ít nhiều cũng cần người làm lo liệu việc nhà.
Lúc Miên Miên tắm rửa, Trương Sùng Quang tiện tay cũng tắm cho chú chó nhỏ, rồi sấy khô.
Anh mặc bộ đồ ngủ liền người cho Miên Miên, ôm cô bé vào phòng ngủ chính.
Đứa nhỏ còn nhỏ, anh quyết định để cô bé ngủ cùng bọn họ.
Miên Miên lăn lộn trên giường lớn, cô bé không lạ chỗ chút nào, giống như Trương Sùng Quang trời sinh đã là bố cô bé vậy.
Cô bé ôm chó con, muốn ngủ cùng.
Trương Sùng Quang không chấp nhận được ba người một chó.
Anh dỗ cả nửa ngày, cô nhóc cuối cùng cũng đồng ý để Tiểu Quang nằm ở ổ chó, lại còn là màu hồng nữa, có chú chó đốm nhỏ nằm bên trong rất đáng yêu.
Miên Miên rất thích thú, cái mũi nhỏ thở ra cũng nóng hầm hập.
Trương Sùng Quang ôm cô bé, cảm thấy gầy hơn rồi, nhưng vẫn có cảm giác mũm mĩm.
Miên Miên nằm trong chăn.
Anh tựa vào đầu giường, cầm truyện cổ tích bản thân đã lựa chọn rồi kể cho cô bé nghe, rất kiên nhẫn.
Miên Miên nằm trên cánh tay anh lắng nghe.
Chín giờ rưỡi, cuối cùng cô nhóc cũng ngủ, gương mặt nhỏ ấm áp dễ chịu.
Trương Sùng Quang không nỡ rời mắt đi, ở bên cạnh một lúc nữa mới rút tay về, đi đến phòng thay đồ, Hoắc Tây đang dọn hành lý, cái vali đáng thương đó mà cô làm đã hơn một tiếng đồng hồ.
Trương Sùng Quang dựa vào cửa.
Anh yên lặng nhìn cô, gương mặt cô không có cảm xúc gì, không có phản kháng nhưng cũng không vui vẻ gì.
Cũng đúng, cô về nước vốn dĩ chính là “mượn giống”.
Những chuyện khác đều không có gì.
Còn bản thân anh, hay tình cảm của bọn họ, cô sớm đã từ bỏ rồi.
Trương Sùng Quang lên tiếng: “Có chừng này hành lý này thôi, có phải em còn định rời đi hay không? Định mang thai rồi sẽ rời bỏ tỏi? Dần theo Miên Miên cao chạy xa bay… Đúng rồi, còn cả Bạch Khởi nữa!”
Dưới ánh đèn thủy tinh, Hoắc Tây khẽ rũ mắt.
Đã khá muộn rồi, cô cũng mệt, không muốn cãi nhau.
Cô lắc đầu: “Không có! chỉ là do hành lý mang về ít thôi.”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Đột nhiên, anh đóng cảnh cửa sau lưng rồi đi về phía cô, từng bước đè cô lên tủ quần áo.
Thân thể dán sát, anh cúi đầu.
Hoắc Tây khẽ nghiêng mặt, cũng không phản kháng gì mạnh mẽ.
Trương Sùng Quang lại ngừng lại, anh khàn giọng nói: “Ngoan như vậy! Sợ từ chối tôi… Sợ tôi sẽ không làm chuyện kia với em sao?”
“Không phải!” Giọng Hoắc Tây có chút run rấy.
Thật ra, rõ ràng tối hôm trước bọn họ đã từng làm, nhưng bây giờ đã khác. Tối đó cô có mục đích, lại uổng một ít rượu, bổng có dũng khí đã làm rồi.
Nhưng bây giờ, hai người đều tỉnh táo, cũng không kích động gì.
Bên ngoài, thậm chí còn có đứa nhỏ của bọn họ cùng dưỡng dục.
Mặt cô có hơi nóng.
Trương Sùng Quang chỉ cách cô khoảng chừng một lóng tay, anh nhìn chằm chằm bờ môi run rấỵ của cô, thấp giọng hỏi: “Em đã nói với Bạch Khởi chưa?”
Hoắc Tây nâng mắt nhìn anh.
Trương Sùng Quang khẽ cười nhạt, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào vành tai đỏ như máu của cô: “Em ở cùng tôi, không cần xin phép cậu ta sao? ít nhất, cũng là… Bạn trai hiện tại của em.”
Hai chữ bạn trai kia, anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thật ra chuyện anh muốn hỏi, không chỉ những chuyện này.
Là đàn ông, thì đều sẽ để ý!
Hoắc Tây bình tĩnh lại, cô cười nhạt: “Không cần! Chuyện của bản thân tôi!”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Cũng đúng!”
Nói xong, anh thả lỏng cô đi đến cửa, lúc nắm lấy tay nắm cửa anh lại lên tiếng: “Tôi yêu cùng ở cùng phòng! Ngoài ra, ngày mai tôi phải đến bệnh viện làm phẫu thuật, em đi cùng tôi!”
Hoắc Tây muốn từ chối: “Chỉ là phẫu thuật nhỏ!”
“Nhưng tôi muốn em đi cùng tôi!”
Anh rất kiên trì! Thật ra không phải sợ hãi,
không phải cứ nhất nhất muốn cô đi cùng, anh muốn là mỗi một chuyện sau này, cô đều sẽ ở bên cạnh… Không chạy đi nữa!
Anh cứng rắn như vậy, Hoắc Tây cũng không kiên trì nữa.
Cô phải phổi hợp với anh.
Cửa đóng lại, Trương Sùng Quang dựa lưng lên cửa, cậ nhẹ nhàng nhìn mọi thứ được chuấn bị cẩn thận trong phòng.
Bây giờ đã có thêm hai người.
Chú chó nhỏ khẽ gọi một tiếng, anh cũng không quan tâm, đi đến bên giường cúi người xuống, hôn lên trán Miên Miên.
Miên Miên lật người.
Cô nhóc ôm gối ôm trong tay, lúc lật lại thân hình nhỏ bé mềm mại, cái mông nhỏ cũng tròn vo.
Trương Sùng Quang thực sự không nỡ, thi thoảng lại nhìn cô bé.
Năm đó, tâm trạng của Hoắc Minh đổi với bọn nhỏ, có phải cũng như vậy.
Nếu anh và Hoắc Tây sinh thêm một đứa, anh hy vọng sẽ là con trai.
Con trai kiên cường, cho dù có bệnh cũng có thể nhẫn nhịn. Không giống như Tiểu Miên Miên,
cần có bố mẹ dổ dành…
Anh đến phòng cho khách tắm, lúc quay về phòng ngủ chính thì Hoắc Tây đang ở trong phòng tắm.
Rõ ràng, cô đang kéo dài thời gian.
Trương Sùng Quang kéo chăn lên giường, một tay ôm lấy Miên Miên, một tay cầm điện thoại xử lý công việc.
Miên Miên gần như làm ố trong lòng anh.
Trương Sùng Quang chỉnh đèn tối lại, ánh đèn mờ nhạt, khiến người ta trông cũng dịu dàng hơn nhiều.
Nửa tiếng sau, Hoắc Tây mới ra khỏi phòng tắm, khoác một bộ đồ ngủ hai mảnh kín đáo… Rõ ràng là muốn kiềm chế dục vọng của anh.
Trương Sùng Quang đế điện thoại xuống, quan sát cô.
Anh giống như cố ý kích thích cô mà nói: “Yên tâm! Bây giờ không mang thai được tôi sẽ không chạm vào em, lại nói Miên Miên cũng ở trên giường, tôi có thể làm gì?”
“Anh nghĩ nhiều rồi!”
Giọng điệu Hoắc Táy còn tỉnh táo hơn cả anh.
Trương Sùng Quang cười nhạt, đợi cô nằm
xuống bên kia rồi tắt đèn.
Trong đêm tối, Hoắc Tây cũng không ngủ được.
Một lát sau, cô không nhịn được thấp giọng nói: “Thật ra chúng ta cũng có thế thử thụ tinh ống nghiệm! Không cần phải phiền phức như vậy.”
Trương Sùng Quang im lặng một lúc, châm chọc cồ: “Tối hôm trước em như vậy, trông rất hưởng thụ đấy! Nếu thật sự muốn thụ tinh ống nghiệm, sao không nói ngay từ đầu! Đã làm cả rồi bây giờ lại nói thụ tinh ống nghiệm, không thấy quá muộn rồi sao?”
Anh nói chuyện lạnh lùng, Hoắc Tây cũng đã quen.
Có lẽ là không muốn đế tâm.
Cô nhẹ nhàng kéo ngón tay của Miên Miên, trong đêm tối nhìn gương mặt nhỏ của cô bé, nhìn Miên Miên lại cảm thấy mọi thứ nhẫn nhịn đều đáng giá.
Trương Sùng Quang vẫn luôn nhìn cô.
Anh phán đoán từng hành động của cô, anh nghĩ, không nhìn ra được suy nghĩ nào của cô cả!
Không nhìn ra cô có từng nghĩ đến quan hệ của bọn họ hay không, Hoắc Tây hiện tại giống như con rối vậy, phục tùng ý kiến của anh một
cách máy móc, mục đích là để lên giường với anh rồi sinh con, còn về tương lai của bọn họ, cô trước giờ chưa từng nghĩ đến.
Suy nghĩ như vậy, khiến anh rất khó chịu, nhưng lại không nói nên lời.
Tựa như anh muốn hỏi tình cảm cô dành cho Bạch Khởi, lòng tự trọng của đàn ông sao cho phép anh hỏi đi hỏi lại được chứ, vì vậy cứ đè nén đến cuối cùng vừa yêu vừa hận cô, muốn chiếm hữu cô nhưng lại… Có chút khó chịu.
Hai người trằn trọc, sáng sớm Hoắc Tây đã ngủ, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng ngồi dậy.
Anh đi ra hành lang, rút một điếu thuốc, nhưng cũng không làm dịu được buồn bực trong lòng.
Thuốc giải của anh, chỉ có Hoắc Tây!
Anh muốn cô cười với anh, mắng anh, thậm chí có thể tát anh… Chỉ cần đừng như hiện tại, lạnh nhạt như vậy.
Vứt điếu thuốc xuống, trên người anh mang theo chút hơi lạnh quay về giường.
Nằm sau lưng Hoắc Tây, nhẹ nhàng ôm ấy cơ thể mảnh mai của cô, vuốt ve eo thon của cô… ít nhiều cũng có chút ý muốn cầu hoan!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK