Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Noãn nhẹ nhàng kéo áo khoác xuống, hơi cong môi.
“Ô! Tôi đối xử với chồng tôi thế nào thì có liên quan gì tới cô sở đây nhỉ?”
Sở Liên cắn môi, dáng vẻ ngây thơ như một chút thỏ trắng: “Bà là vợ của anh ấy, bà không nên lộ mặt ra bên ngoài cả ngày, khiến anh ấy khó xử!”
òn Noãn cười lạnh lùng: “Sao nào, chồng tôi kể khổ với cô à? Anh ấy nói với cô rằng có một người vợ như tôi thật sự quá vất vả, không có ngày nào vui vẻ sao?”
Sở Liên định nói chuyện.
Giọng điệu của ôn Noãn trở nên sắc bén: “Trước khi nói dối, phải nghĩ cho kỹ hậu quả!”
Cô tiến lên phía trước hai bước, nhìn sở Liên: “Vất vả lắm mới leo được lên bờ… Nếu tôi là cô, tôi sẽ vô cùng quý trọng cuộc sổng hiện tại chứ không phải cứ luôn ảo tưởng dùng gương mặt này để dụ dỗ chồng của người khác!”
Môi Sở Liên trở nên run rấy: “Bà điều tra tôi?”
Ôn Noãn vỗ áo khoác, đối với cô mà nói bây giờ đối phó với một đứa con gái như thế này, dễ như trở bàn tay.
Nhưng vì Hoắc Minh, tóm lại cô vần chừa lại một phần tình cảm.
Sở Liên khó chịu: “Bà Hoắc, bà quá mạnh mẽ!”
Cô ta lại nói thêm một câu: “Luật sư Hoắc sẽ không thích loại phụ nữ như bà!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Vậy cô cảm thấy anh ấy sẽ thích kiểu nào? Ngoại tình với người khác, hay là với cái loại nít ranh tuổi trẻ đã xằng bậy với đàn ông, lừa chút tiền, uống rượu hút thuốc?”
Cô quá hiếu Hoắc Minh.
Thời niên thiếu anh thích con người Kiều An mạnh mẽ.
Sau khi trưởng thành lại thích phụ nữ ngoan ngoãn, đặc biệt là người ở trên giường dịu dàng nghe anh lời nói, đương nhiên anh cũng không ngại thỉnh thoảng có chút kích thích.
Ánh mắt của luật sư Hoắc vần luôn đặt cao hơn đầu!
Nụ cười của ôn Noãn tắt dần: “Cô sở này, đây là lần cuối cùng tôi cho cô một cơ hội! Sau này, trong tương lai, đừng bao giờ xuất hiện ở trước mắt người nhà của tôi, bao gồm cả Hoắc Minh!”
“Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn!”
Cô nói xong thì ra hiệu cho lão Triệu mở cửa
xe.
Lão Triệu khiến cô vô cùng hãnh diện, khom lưng mở cửa xe, dáng vẻ hèn mọn kia làm ôn Noãn nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, cô trừng mắt liếc lão Triệu một cái…
Mấy người vệ sĩ cũng đi lên con xe khác.
Mấy chiếc RV cao cấp lần lượt rời đi.
Chỉ có Sở Liên ăn mặc phong phanh đứng giữa trời đêm run bần bật.
Cô ta đã tính sai.
Cô ta cho rằng người đàn ông như Hoắc Minh sẽ nhịn không được khi bị con gái trẻ tuổi dụ dổ, có thế dề dàng lên giường cùng anh.
Thế nhưng đừng nói tới chuyện giường chiếu, ngay cả việc gặp anh một lần cũng khó!
Cô ta chỉ có thế đi tìm ôn Noãn.
Người phụ nữ òn Noãn này còn khôn khéo hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta, khiêu khích kiếu gì đi chăng nữa cô cũng không đối phó mình.
Cô không đối phó, cô ta phải giả vờ đáng thương kiểu gì, làm sao khiến luật sư Hoắc yêu mến được?
Ôn Noãn ngồi trên xe không nói gì.
Cô cảm giác có hơi buồn nôn!
Lão Triệu ngồi ở phía trước lải nhải: “Với dáng vẻ và nhân phấm của Minh, bị mấy nữ sinh nhào tới cũng là điều bình thường, chẳng qua cô gái này cũng chẳng có mắt nhìn gì cả!”
ốn Noãn quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Cô ta là em gái của Kiều An!”
Hai chị em nhà này quả thật có bộ gen tương đồng!
Lão Triệu im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Không phải chứ! Vậy bên phía Minh…”
Ôn Noãn có hơi chua xót.
Cô nói nhỏ: “Anh ấy biết chuyện Kiều An đã làm tổn thương chúng tôi thì sao chứ, anh ấy không tự mình trải qua, anh ấy không cảm nhận được!”
Vì vậy anh mới có thế giúp đỡ sở Liên một cách dễ dàng như thế.
Tâm trạng của ôn Noãn không vui, không nói thêm cái gì nữa!
Nửa giờ sau, xe dừng ở trước nhà họ Hoắc, Ôn Noãn vừa mới xuống xe đã nhìn thấy một người đang đứng.
Là Hoắc Minh.
Ôn Noãn nhẹ nhàng gom áo khoác lại, nói
nhỏ: “Đi công tác về rồi sao?”
Cả trước cả sau, đã một tuần bọn họ không gặp nhau!
Hoắc Minh nhẹ ừ một tiếng.
Anh ngửi được mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt vương trên người cô, kết hợp với hương nước hoa tạo thành một mùi hương đặc biệt của người phụ nữ.
Rất dễ nhận ra.
Đối với anh, ôn Noãn tựa như quả đào tiên đã chín mềm, cực kỳ mê người.
Thế nhưng khuôn mặt của cô có vẻ hơi nhợt nhạt, anh không khỏi quan tâm: “Không uống được thì đừng uống, lấy thân phận địa vị của em bây giờ cũng không quá cần thiết phải xã giao!”
Ôn Noãn cười nhẹ, đóng cửa xe.
Lão Triệu đi theo xuống xe, ồn ào: “Mợ chủ xã giao rất vui, nhưng lúc trở về lại gặp một người rất khó hiểu, chọc mợ chủ không vui!”
Ôn Noãn đỡ trán, giả vờ khó chịu: “Đừng nói nữa!”
Cô định bước đi.
Hoắc Minh bắt được tay cô: “Sao lại thế này?”
“Không có gì, người không liên quan thôi!”
Lão Triệu như cái loa phát thanh: “Là một cô tên là Sở Liên, mở mồm ra là than đau lòng thay cậu chủ, nói mợ chủ xuất hiện công khai quá nhiều, không biết thương chồng!”
Rõ ràng Hoắc Minh cũng ngấn ra.
Sở Liên lại tìm ôn Noãn?
Anh nhẹ giọng mở miệng, xem như đang giải thích: “Tôi không hề qua lại gì với cô ta!”
Ôn Noãn rũ mắt cười nhạt: “Anh chăm sóc cô ta chính là qua lại! Bằng không, sao cô ta lại cắn tôi không bỏ chứ! Hoắc Minh, mặc kệ anh nhớ Kiều An hoặc thương tiếc cái loại nít ranh này… Tôi nói cho anh biết, nếu cô ta dám đụng vào một sợi tóc người thân của tôi, tôi đánh gãy chân cô ta!”
Nói xong, cô đi thẳng vào trong biệt thự.
Cô sẽ không cho phép một Kiều An thứ hai được tạo ra!
Hoắc Minh nhìn bóng dáng của, cảm giác được cô đang rất tức giận, anh lấy một điếu thuốc lá ra khỏi túi rồi châm lửa đốt.
Lão Triệu thò qua, da mặt dày hỏi xin một cây.
Hai người hút thuốc cùng nhau.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh tỏ vẻ tùy tiện hỏi: “Cô ấy lúc nào cũng nóng tính như vậy sao?”
Lão Triệu cười hì hì, tỏ vẻ thần bí đáp lời: “Cũng nhiều lắm đấy! Cậu và mở chủ chia tay quay lại rất nhiều lần, lần nào cũng là do cậu nhịn không được lại chạy đi tìm người ta, cuối cùng có em bé rồi liền kết hôn!”
Đều do anh chủ động?
Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…
Lão Triệu bỗng nhiên trở nên đứng đắn: “Mợ chủ cũng rất yêu cậu! Trong mấy tháng cậu dần dần mất trí nhớ, cô ấy cũng rất đau khố.”
Nhớtới những ngày tháng đó, lão Triệu không đành lòng nói tiếp, vẫy tay rồi rời đi.
Hoắc Minh hút hết điếu thuốc, từ từ đi vào đại sảnh.
Trong đại sảnh không khí hoà thuận vui vẻ.
Lục Khiêm chạy tới từ thành phố c, nói rằng tới thăm con nhưng thật ra tất cả mọi người đều biết ông ấy nhân cơ hội để tới gặp Minh Châu…
Hai người mập mờ cũng đã hơn nửa năm.
Ôn Noãn đi vào nhìn thấy Lục Khiêm, tiến tới nhẹ nhàng ôm lấy ông ấy một cái: “Cậu tới chơi!”
Lục Khiêm sờ mặt cô, sau đó nói với Hoắc Chấn Đông nói: “Uống không ít!”
Hoắc Chấn Đông cười: “Bây giờ Noãn Noãn nhà chúng ta chính là nữ anh hùng đeo khăn choàng! Trong giới phụ nữ rất có tiếng nói, điếm này mạnh hơn mẹ con bé một chút!”
Nói xong, ông chọc ghẹo vợ mình: “Bà nói có đúng không?”
Bà Hoắc chả thèm ghen với con dâu.
Bà càng thương ôn Noãn hơn, tự mình sai người hầu bưng canh giải rượu tới cho ôn Noãn, vừa nói nhỏ: “Về sau uống ít thôi, Doãn Tư còn bú ti mẹ mà!”
Ôn Noãn ngoan ngoãn dạ một tiếng: “Lâu lâu mới uống một lần, mẹ đừng nghe bố nói bậy.”
Hoắc Chấn Đông vui vẻ, ông gọi người hầu bày ra một cái bàn, đòi đánh bài.
Ôn Noãn thay quần áo rồi đi xuống lầu, bố con nhà họ Hoắc đã ngồi trên bàn bài, còn có cả Lục Khiêm.
Ánh mắt của Hoắc Minh thâm trầm.
Vừa rồi lúc anh tiến vào đúng lúc thấy Lục Khiêm sờ mặt cô, tuy rằng anh biết Lục Khiêm là cậu ruột của cô, nhưng ông ấy vẫn quá trẻ trung phong độ…
Cha già này, quyến rũ em gái anh còn không đủ, còn muốn quyến rũ cả vợ anh!
Ôn Noãn mới ngồi xuống.
Hoắc Chấn Đông đã ném một tờ chi phiếu
năm mươi triệu cho cô!
Ông cười ha hả rồi nói: “Bố cho con tiền mừng tuổi! Hoắc Tây và Doãn Tư đều có… chỉ có mỗi Minh là không có! Bố xả giận thay con!!”
Ôn Noãn thoải mái nhận lấy.
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ thuần khiết sau khi đã tháo hết trang sức của cô, dáng vẻ nhỏ xinh kia thật sự rất thu hút, anh cố ý nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, em lấy lại chút tiền vốn cho anh đi!”
Ôn Noãn sờ bài, lạnh lùng nói: “Bình thường tiền của anh cũng không do em quản lý! Không có tiền cho anh!”
Hoắc Minh lấy một cái bóp da ra khỏi túi quần, giao cho cô.
“Sau này đế em quản lý!”
Cái kiểu tán tỉnh công khai này khiến mấy bậc phụ huynh đỏ hết cả mặt già…
Ôn Noãn làm bộ không thèm để ý, mở bóp da của anh ra, bên trong có một bức ảnh.
Là ảnh cô cùng Hoắc Tây, Doãn Tư chụp chung.
Cách một lớp lưới còn có một vật hình vuông nho nhỏ, bắt đầu bằng chữ D.
Hoắc Minh nhẹ giọng mở miệng, giọng điệu còn rất uất ức: “Anh bỏ vào nửa tháng rồi! Không có tác dụng!”
Anh cũng không biết xấu hổ tẹo nào!
Ôn Noãn đỏ mặt, cô ném trả bóp da cho anh: “Tự quản lý đi!”
Sao cô lại không biết anh đang lấy lòng cô, đơn giản là vì sở Liên tới gáy chuyện, anh không bỏ được thể diện!
Ôn Noãn không được thoải mái cho lắm.
Anh như vậy là thế nào?
Trong lòng vẫn còn bóng hình của Kiều An, vậy anh sẽ làm gì với sở Liên?
Một cô em vợ không hiểu sự đời, ra nhầm chiêu thức sao?
Cả một buổi tối, cô không nóng không lạnh, Hoắc Minh bón cho cô rất nhiều bài, cuối cùng một mình ôn Noãn thắng được khá nhiều, thế mà lại khiến Hoắc Chấn Đông Đô ghen ghét đỏ cả mắt, hô lên con trai nuôi cho bõ công!
Đêm khuya, tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên.
Hoắc Minh đấy bài đi: “Thua nhiều quá, không chơi nữa!”
Anh nhìn về phía ôn Noãn, “Lên lầu nghỉ ngơi?”
ôn Noãn biết, ít nhiều anh có chuyện muốn nói với cô, cô cũng nguyện ý cho anh cơ hội này, vì thế cười nhạt: “Con có hơi mệt, bố, cậu, mọi nqười cũnq nqhỉ nqơi sớm một chút!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK