Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U vẫn tránh né Chương Bách Ngôn.

Bầu trời tràn ngập ánh đèn neon, tất cả đều mặc trang phục lộng lẫy bước ra khỏi bữa tiệc, nam thanh nữ tú đứng cạnh nhau. Nếu năm đó không chia xa thì có thể gọi là kim đồng ngọc nữ.

Nhưng trong lòng Lục U, mọi chuyện đã là quá khứ.

Cô cụp mắt xuống, không nhìn anh.

Chương Bách Ngôn nhìn cô chằm chằm. Anh nhớ, trước kia mỗi khi Lục U cười rộ lên, trong mắt sẽ có biển rộng đầy sao.

Giờ đây cô đã thu hồi tất cả.

Lúc này, một chiếc RV màu đen chậm rãi chạy tới, là tài xế của Lục U. Xe dừng lại, thư ký lập tức xuống xe: "Tổng Giám đốc Lục, tôi đỡ cô!"

Thư ký chính là thư ký trước kia của Diệp Bạch, Lục U cũng không thay người khác.

Vì vậy ánh mắt thư ký nhìn Chương Bách Ngôn ít nhiều có chút phòng bị.

Lục U lạnh nhạt nói: "Tôi không sao, không cần."

Nói xong cô ngồi vào ghế sau xe.

Thư ký nhanh chóng đóng cửa xe lại cho cô, quay đầu nhìn Chương Bách Ngôn, nở nụ cười miễn cưỡng: "Tổng Giám đốc Chương, tạm biệt."

Đêm lạnh như nước, Chương Bách Ngôn lẳng lặng đứng đó.

Giữa anh và Lục U chỉ cách nhau một tấm kính ô tô, Lục U có thể nhìn thấy anh, nhưng anh không thể nhìn thấy cô.

Một lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Tạm biệt.”

Thư ký lên xe.

Một lúc sau, xe từ từ khởi động.

Thân xe màu đen sang trọng lung linh dưới ánh đèn neon, thu hút ánh nhìn của nhiều người qua đường... Lục U khẽ tựa người vào ghế sau, nhìn chằm chằm vào màn đêm tối bên ngoài.

Thư ký nhận thấy tâm trạng cô không tốt, cố ý tìm chủ đề: "Tổng Giám đốc Lục, bộ quần áo cô mặc hôm nay là hàng giới hạn ở trong nước phải không? Tôi nghe nói chỉ xuất hiện trong các buổi biểu diễn thôi, cô là người đầu tiên mặc đấy."

Lục U tạm thời không nghe rõ.

Mãi lâu sau, thư ký cười khan: “Ý tôi là, quần áo rất đẹp.”

Lục U hoàn hồn lại, cười nhẹ, đang định nói gì đó... Khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người thon dài trên đường, cả người mặc toàn màu đen, đội mũ lưỡi trai.

Mặc dù toàn thân được che kín nhưng tấm lưng đó cực kỳ giống một người.

Anh ta... trông rất giống Diệp Bạch.

Môi Lục U run run, cô ngồi thẳng dậy, lòng bàn tay áp vào kính xe... Cô muốn gọi Diệp Bạch, nhưng miệng mấp máy mãi không thành lời. Cô muốn bảo tài xế dừng xe lại nhưng cổ họng cô chỉ có thể phát ra hơi.

Diệp Bạch...

Diệp Bạch... Là anh phải không?

Lòng bàn tay của Lục U bắt đầu đập vào cửa kính xe, đồng thời phát ra âm thanh yếu ớt.

"Diệp… Bạch."

"Diệp… Diệp… Bạch."

Tài xế và thư ký giật mình.

Lúc này, thư ký cũng nhìn thấy người đàn ông có dáng vẻ giống Tổng Giám đốc Diệp kia.

Nhưng Tổng Giám đốc Diệp... đã chết.

Làm sao có thể là Tổng Giám đốc Diệp!

Nhưng cô ấy không dám nói ra câu này, bởi vì Lục U luôn tin rằng Tổng Giám đốc Diệp vẫn còn sống... Chẳng ai dám tuỳ tiện đâm thủng một niềm tin yếu ớt như vậy.

Nếu chút niềm tin này cũng bị phá vỡ, cuộc sống của Lục U sẽ càng khó khăn hơn.

Vì vậy thư ký quay đầu về phía tài xế, hốc mắt ươn ướt, nói: "Dừng xe! Dừng xe ngay lập tức!"

Tài xế đạp phanh.

Xe dừng lại hơi gấp, vừa dừng xe Lục U đã nhanh chóng xuống xe, chạy về phía Diệp Bạch trên con đường tràn ngập ánh đèn neon. Cô thậm chí còn quên mất mình đang đi giày cao gót.

Lục U có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi nóng.

Cuối cùng, cô đi tới phía sau người đàn ông, nhẹ giọng gọi: “Diệp Bạch.”

Cơ thể người đàn ông thoáng khựng lại.

Những ngón tay gầy gò trắng trẻo của Lục U hết lần này đến lần khác co lại. Cô lấy hết can đảm gọi lại một tiếng Diệp Bạch... Người đàn ông cuối cùng cũng quay người lại.


Đó là một khuôn mặt trẻ tuổi, ưa nhìn, nhưng không phải Diệp Bạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK