Ôn Noãn căn dặn xong, người giúp việc bèn đi làm!
Cũng may mà ông bà Khương là người nói lý. Bọn họ bất ngờ đến đây, nhà họ Hoắc quả thật là chưa có sắp xếp trước, hơn nữa cũng chưa cho con gái nhà người ta thời gian chuẩn bị tâm lý.
Là con gái nhà gia giáo thì đều sẽ không lập tức đồng ý.
Vợ chồng nhà họ Khương nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng.
Nhưng ông Khương lại không nói với con trai mình như vậy. Ông lạnh lùng cười: “Nếu không phải tại những chuyện xấu mà anh đã làm trước đây thì sao người ta có thể từ chối được? Yêu đương với người ta lâu như vậy cũng không đưa về cho bố mẹ với ông cụ gặp mặt, con gái nhà người ta chờ mãi thì lạnh lòng là phải. Anh thì giỏi rồi, đưa một đứa con gái không rõ ràng về nhà, lại còn để cho con bé nhìn thấy. Bây giờ người ta không đồng ý cũng là có lý cả!”
Khương Lan Thính đứng ở bên cạnh xe, trở tay đóng cửa xe.
Thái độ anh hơi lạ, không cãi cọ với bố mình, đôi mắt đen của anh nhìn chăm chú vào trang viên biệt thự trước mặt.
Thật ra anh đã từng đến nhà họ Hoắc rồi, nhưng đó là khi còn nhỏ theo chân mẹ đến đây làm khách hoặc là tham gia tiệc. Lúc ấy Hoắc Kiều còn nhỏ, người đẹp nhất nhà họ Hoắc là Hoắc Tây… Bé Hoắc Kiều đi theo phía sau Hoắc Tây, trông rất thông minh.
Không thể ngờ được, cuối cùng anh và Hoắc Kiều lại yêu nhau.
Khương Lan Thính gọi điện cho Hoắc Kiều, cô không nghe máy, anh cũng không tức giận, nói với bố mẹ: “Về công ty trước đi! Lúc khác con tìm cô ấy nói chuyện sau!”
Ông Khương hừ hừ.
Khương Lan Thính không khỏi nói: “Bố, chuyện này bố cũng có phần nào trách nhiệm. Nếu không phải tại bố bất cẩn thì hôn sự của con với Hoắc Kiều cũng sẽ không vội vàng như vậy!”
Ông Khương cười lạnh: “Nếu không có việc đó thì làm gì có chuyện hai đứa kết hôn! Con gái nhà người ta cũng không coi trọng anh đâu!” Nói rồi ông bèn cùng vợ rời đi.
Khương Lan Thính cũng lên xe.
Nhưng ngồi một lát, anh lại mở cửa xuống xe. Anh vòng ra phía sau biệt thự nhà họ Hoắc, tìm được một góc chết camera không quay đến, chống tay trèo tường vào.
Mới nhảy xuống chân tường đã thấy một người cao gầy khoanh tay, nhìn anh đầy hứng thú.
Là Hoắc Tây.
Hoắc Tây không ngờ được là vừa về nhà đã có một vở kịch hay để xem. Khương Lan Thính thì cô ấy có biết, người duy nhất được việc trong thế hệ này của nhà họ Khương. Bình thường trông lịch thiệp điềm tĩnh, không thể ngờ được là lại trèo tường thế này.
Bầu không khí kỳ lạ.
Khương Lan Thính kéo cà vạt xuống, chỉnh trang lại, khẽ mỉm cười: “Luật sư Hoắc!”
Hoắc Tây chỉ vào tường: “Đây là đột nhập vào nhà dân đấy cậu chủ nhà họ Khương ạ!”
Da mặt Khương Lan Thính cũng dày: “Tôi muốn gặp Hoắc Kiều.”
Chuyện của bọn họ, Hoắc Tây cũng biết. Nhưng dù sao Hoắc Kiều cũng không phải là cô bé nữa, cô ấy không cần phải nhúng tay, tự Hoắc Kiều có thể xử lý tốt… Hơn nữa, bây người người cầu xin không phải cậu chủ nhà họ Khương sao? Tình cảm chính là thứ như thế đấy, ai nghĩ về người kia thì sẽ rơi vào thế bị động.
Hoắc Tây nghe anh nói xong, cô ấy đột nhiên hỏi: “Anh thích điểm gì ở Hoắc Kiều?”
Hoắc Tây nức tiếng gần xa.
Khi Khương Lan Thính trả lời, anh phải suy nghĩ cực kỳ cẩn trọng rồi mới nhẹ nhàng nói: “Nhiều điểm lắm, cảm giác cũng rất phức tạp! Cụ thể thì chính tôi cũng không nói rõ được.”
Anh không biết đáp án tiêu chuẩn, cuối cùng đành nói lời thật lòng.
Hoắc Tây vẫn khoanh tay, nhìn anh vài giây rồi tránh qua một bên.
Khương Lan Thính: Thế này là cho qua rồi à?