Anh ấy lại nhớ An Nhiên dầm mưa đến căn hộ của anh ấy, cô muốn gặp anh ấy.
Anh ấy lại bởi vì tức giận mà bế cô!
Cô bé ngốc đó lại cho rằng anh ấy hồi tâm chuyển ý, thậm chí cho rằng anh ấy sẽ cầu hôn cho cô, cho đến khi anh ấy nói với cô hai trăm nghìn một lần, cho đến khi anh ấy đặt chi phiếu vào trong tay cô, kêu cô xong chuyện thì mua thuốc.
Cô mới biết, anh ấy nghiêm túc chỉ xem cô là người phụ nữ để chơi đùa.
Trong chiếc xe Cullinan màu đen dưới ánh đèn của thành phố vô cùng rực rỡ.
Nhưng tâm trạng của anh ấy lại rất tệ.
Anh ấy không có cách nào chạy xe, trong đầu toàn là bộ dạng nước mắt đầm đìa của An Nhiên, thậm chí anh ấy còn không cho cô tắm nước nóng cũng không cho cô thay bộ đồ chỉ quan tâm bản thân thoải mái, sau đó đã mời cô rời đi.
Lúc đó là ba giờ rưỡi sáng.
Trời đang còn mưa.
Cô quay về như thế nào? Trên người cô có tiền không?
Anh ấy chưa từng nghĩ đến, bởi vì khi buông bỏ cô anh ấy đã không thương xót cô nữa rồi.
Hoắc Doãn Tư hơi ngẩng đầu, yết hầu không ngừng chuyển động. Rất lâu anh ấy mới cầm điện thoại gọi vào số của thư ký Nghiêm: “Nghĩ cách điều tra cô ấy ở đâu cho tôi.”
Giọng nói của thư ký Nghiêm hơi khàn: “Được!”
Có câu nói này của Hoắc Doãn Tư, thư ký Nghiêm có thể lấy quan hệ của nhà họ Hoắc lật tung trời đất ở trong thành phố B, cộng thêm nhà trọ đó.
Chị tỉ mỉ vậy mà hỏi ra được mấu chốt, cô gái lễ tân nói có một người đàn ông vẻ vang từng đến.
Thư ký Nghiêm dùng hai nghìn để điều tra camera.
Khi nhìn thấy người đàn ông, chị ngơ ra người đó vậy mà lại là Tư Văn Lễ.
Tư Văn Lễ và An Nhiên sao lại có mối quan hệ?
…
Chín giờ tối.
Xe của Hoắc Doãn Tư dừng bên đường, anh ấy không có tâm trạng ăn cơm, vẫn luôn đợi tin tức.
Tin nhắn của thư ký Nghiêm rất nhanh đã gửi đến.
Ngoại trừ đoạn video đó ra còn có một đoạn lời nói—
[Tổng giám đốc Hoắc, tôi điều tra được mấy ngày trước bố mẹ nuôi của An Nhiên đã từng đến thành phố W, mẹ của Tân Bá Lai còn từng xảy ra xung đột với An Nhiên, trong cục đều có ghi lại! Cộng thêm đến thăm của ông Tư, tôi nghĩ có liên quan đến thân thế của An Nhiên, An Nhiên rất có khả năng bị uy hiếp… Lúc đó mới rời khỏi ngài.]
[Tạm thời không tìm được An Nhiên.]
Mặt của Hoắc Doãn Tư trắng bệch.
Anh ấy xem đoạn video, cùng đoạn lời nói đó vô số lần.
Thư ký Nghiêm gọi đến, nghi ngờ hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, có cần dời chuyến bay không?”
Hoắc Tư Doãn khàn giọng nói: “Lùi lại một tuần.”
Thư ký Nghiêm thở phào,
Tiếp đến Hoắc Doãn Tư dùng hết tất cả mối quan hệ để tìm An Nhiên.
Trên thực tế, anh ấy cũng chưa từng nghĩ sau khi tìm được cô nên nói gì, nên sắp xếp cô như thế nào… Dù sao bọn họ đã đi đến bước đường này nhưng anh ấy nghĩ anh ấy nên chăm sóc cuộc sống của cô.
Ngoài ra xin lỗi với cô.
Anh ấy không nên đối xử với cô như thế, không nên nói hai trăm nghìn mua một đêm của cô, không nên nói cô không đáng giá.
Khi cô về cũng khóc rất lâu rồi chứ.
Cô là người thích khóc như vậy.
Nhưng cho dù Hoắc Doãn Tư dùng hết tất cả mối quan hệ vẫn không tìm được An Nhiên, tức đến Hoắc Minh ở trong điện thoại mắng anh ấy vô dụng, con dâu duy nhất cũng bị tức đến chạy mất rồi.
Tâm trạng của Hoắc Doãn Tư không tốt.
Anh ấy không về nhà họ Hoắc mà là về căn hộ đó.
Cửa mở ra, trong đó bay đến mùi thơm của thức ăn.
Anh ấy hơi ngây người sau đó đi nhanh mấy bước vào trong nhà bếp, không tự chủ được gọi một tiếng “An Nhiên”, nhưng trong nhà bếp lại không phải An Nhiên, mà là người giúp việc nhà họ Hoắc.
Người giúp việc cười nói: “Bà chủ sợ ngài không ăn cơm, đặc biệt kêu tôi đến nấu chút đồ ngon cho cậu chủ, món sườn dê này còn là bà chủ dạy tôi, dùng rượu vang nấu đó.”
Sườn dê…
Hoắc Doãn Tư không khỏi nhớ đến lần đó, anh ấy với An Nhiên đi siêu thị chính là mua sườn dê.
Người đó anh ấy đã dùng hết những ba trăm đồng của An Nhiên.
Cô với bộ dạng đau lòng.
Người giúp việc không hiểu vì sao chà chà tay bưng thức ăn lên bàn rồi rời đi trước.
Hoắc Doãn Tư cởi áo khoác, ngồi trước bàn ăn.
Anh ấy nhìn món sườn dê đó, thật ra làm tốt hơn An Nhiên một chút nhưng anh ấy vẫn không muốn ăn, anh ấy lấy điện thoại ra gọi cho số điện thoại đó.
Điện thoại An Nhiên vẫn tắt máy.
Hoắc Doãn Tư vứt điện thoại ở trên bàn, rốt cuộc một miếng cũng không ăn.
…
Một tuần sau, anh ấy không tìm thấy cô.
Tắm rửa anh ấy đến phòng khách, đây là căn phòng ngày hôm đó bọn họ phát sinh quan hệ.
Bình thường vui vẻ anh ấy chắc chắn sẽ không để phòng khách.
Đêm đó sự chán ghét của anh ấy thật ra có thể nhìn thấy nhưng An Nhiên vẫn không phát giác, rõ ràng bị anh ấy làm rất đau nhưng lại cực lực nghênh hợp anh ấy, muốn cho anh ấy thoải mái.
Hoắc Doãn Tư cười khổ.
Anh ấy dựa vào đầu giường sờ cái gối đó, phía trên dường như còn có mùi vị của cô.
Trên tủ đầu giường dưới hộp đựng nhẫn có đè một tờ hoá đơn mua hàng, là đêm đó An Nhiên để rơi trong tiệm thuốc, cô đã mua thuốc ngừa thai theo như nhân viên trong tiệm nói lúc đó cô đã uống trong tiệm,
Khi cô uống thuốc có phải rất hận anh ấy không?
Cô vô số lần muốn nói chuyện nhà họ Tư, anh ấy đều không cho cô cơ hội, cô rời đi… Có lẽ cũng là thất vọng về anh!
Đoạn tình cảm này của bọn họ đến cuối cùng bị bỏ rơi thật ra vẫn là anh ấy.
An Nhiên… Không cần anh ấy nữa rồi!
Trong đêm nay, Hoắc Doãn Tư nằm trên giường anh ấy mơ một giấc mơ.
Anh ấy mơ An Nhiên trở về.
Tất cả trong giấc mơ đều là chuyện từng xảy ra lúc trước.
“An Nhiên!”
Anh ấy tràn đầy vui vẻ tỉnh lại, nhưng chỉ có căn phòng lạnh giá, trong đêm đầu hạ ngoại trừ tiếng kêu côn trùng ở bên ngoài chính là tiếng ong ong của máy lạnh…
Ngày hôm sau, anh ấy không có đến công ty.
Anh ấy chạy năm tiếng đồng hồ xe, đến thành phố W một chuyến, anh ấy đã gặp bà chủ quán bữa sáng đó.
Anh ấy không có hỏi nhiều, chỉ cho người để lại một số đặc sản của thành phố B.
Khi chiếc xe việt dã màu đen chạy đi, bà chủ đã nhìn rất lâu…
Trở về thành phố B, Hoắc Doãn Tư đến tiệm KFC anh ấy cùng với An Nhiên từng đến, anh ấy gọi một ly hồng trà chanh cùng với một cái bánh đậu đỏ, An Nhiên từng nói rất ngon.
Anh ấy vẫn không quen nhưng vẫn rất chậm mà ăn hết.
Đại khái là bởi vì biểu hiện của anh ấy quá xuất chúng, không ít trẻ con đều nhìn chằm chằm anh ấy, có một cô gái đặc biệt xinh đẹp còn hỏi: “Chú, có phải chú thất tình không?”
Hoắc Doãn Tư ngơ người ra một chút.
Chút nữa, anh ấy cười nhạt: “Đúng, chú thất tình rồi! Chú không phải là một bạn trai tốt làm mất người đó rồi.”
Nói xong anh ấy đứng dậy rời đi.
Anh ấy không về căn hộ đó nữa, hoá đơn mua nhẫn kim cương đó cho An Nhiên cùng để lại ở đó.
Có khi anh ấy từng nghĩ nếu như có hai không gian, một Hoắc Doãn Tư và An Nhiên khác sẽ ở trong căn hộ đó sinh sống rất hạnh phúc.
“Anh ấy” chắc chắn sẽ không làm cô khóc nữa!
Hoắc Doãn Tư vẫn bay đi, bay đi Libya, chỉ là anh ấy để thư ký Nghiêm ở lại thành phố B.
…
Xuân đi thu đến.
Vốn dĩ Hoắc Doãn Tư ở Libya nhiều nhất chẳng qua là hơn một năm chỉ là không ngờ đến, đi như vậy lại là ba năm.
Cuối năm thứ nhất, Hoắc Tây sinh con, anh ấy có về qua một lần.
Trong nhà có thêm con nít, nhà họ Hoắc vô cùng vui nhộn.
Hoắc Doãn Tư không có trái múi giờ mà đã đến căn biệt thự đó của Trương Sùng Quang thăm Hoắc Tây, mẹ con bình an, Hoắc Tây được Trương Sùng Quang chăm sóc rất tốt.
Con trai nhỏ họ Trương, Trương Duệ.
Nhóc con rất khoẻ mạnh cũng rất cường tráng, nghe nói từ sáng khóc đến tối vẫn vô cùng nhiều sức.
Hoắc Miên Miên rất thích cậu bé!
Ngay cả chú chó con có chút đốm của ở trước giường nhảy tới nhảy lui, vô cùng hưng phấn.
Đến lúc đút sữa thì Hoắc Doãn Tư cùng với Trương Sùng Quang tránh mặt một lúc, hai người đàn ông ở trong phòng khách tuỳ tiện nói chuyện phiếm vài câu, Trương Sùng Quang đột nhiên nói: “Tôi nghe nói cậu để lại tên họ Tân đó ở lại Hoắc Thị?”
Lúc này Hoắc Doãn Tư mới nhớ ra.
Anh ấy cười khá lạnh lùng nhưng không giải thích, nhưng Trương Sùng Quang là người thông minh như thế, một lúc đã biết được ý của anh ấy, chẳng qua là nghĩ Tân Bá Lai ở đây, có lẽ An Nhiên có một ngày sẽ trở về.
Trương Sùng Quang hỏi: “Thật sự để ý như vậy sao không tiếp tục tìm?”
Hoắc Doãn Tư đi đến bên cửa sổ.
Anh ấy mở cửa sổ ra, lấy một điếu thuốc hút một hơi rồi mới thấp giọng nói: “Không tìm nữa!”
Thời gian quá lâu rồi.
Khoảng thời gian đó của anh ấy và An Nhiên cứ giống như cái nhẫn kim cương cùng với hoá đơn đó vật bị để lại ở trong căn hộ đó.
Tập đoàn Hoắc Thị có mấy chục nghìn nhân viên, mấy chục nghìn miếng ăn.
Hoắc Doãn Tư không cược được.
Thật ra những thứ này đều là cái cơ, nguyên nhân thật sự chính là anh ấy biết An Nhiên thật sự muốn rời đi, thật sự thất vọng về anh ấy…Cô muốn tự do còn anh ấy có thể cho cô cũng chỉ có cái này.
Hoắc Doãn Tư lại hút một hơi mạnh.
Anh ấy ốm, dáng vẻ trưởng thành khá nhiều, góc nghiêng trông có vẻ rất giống với Hoắc Minh lúc trẻ.
Trương Sùng Quang mơ hồ nhớ đến, năm nay Hoắc Doãn Tư đã hai mươi tám tuổi rồi.
Anh khàn giọng nói: “Sao bây giờ cậu lại hút nhiều thuốc như thế?”
“Công việc quá nhiều!”
Hoắc Doãn Tư thuận miệng ứng phó, sau đó anh ấy dập tắt điếu thuốc, tính xem thời gian vừa hay lại quay về xem Hoắc Tây cùng với Tiểu Trương Duệ…
Khi chạng vạng, Hoắc Tây kêu anh ấy ở lại ăn cơm.
Trương Sùng Quang làm sườn dê kiểu Pháp, Hoắc Doãn Tư sao nghe được chữ sườn dê chứ, nên anh ấy đã từ chối.
Khi chạy xe về nhà họ Hoắc ngang qua căn hộ đó.
Xe đậu ở dưới lầu nhưng anh ấy chỉ ở trong xe ngồi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn không lên đó.
Về đến nhà họ Hoắc.
Trong nhà rất náo nhiệt đều bởi vì có Tiểu Trương Duệ chào đời/
Hoắc Kiều cùng với Ôn Noãn mua một số đồ dùng trẻ sơ sinh, đang ngồi sắp xếp từng món, vẻ mặt của Ôn Noãn dịu dàng, Tiểu Hoắc Kiều dán chặt vào mẹ rất ấm áp.
Nhìn thấy Hoắc Doãn Tư về, Hoắc Kiều vui vẻ đi lên trước, ôm lấy cánh tay của anh ấy.
“Anh, anh đã thăm gặp Tiểu Trương Duệ chưa!”
“Gần như giống y hệt với anh Sùng Quang!”
…
Hoắc Doãn Tư cười nhàn nhạt.
Mặt của Tiểu Hoắc Kiều ủ rũ: “Anh, sao anh không cười nữa”
Người làm anh gõ cô bé một cái: “Cứ giống như em suốt ngày cười giống như đồ ngốc vậy.”
Nói đến hai chữ này, anh ấy hoảng hồn một cái.
Hoắc Kiều không chú ý đến, cô bé lại dính chặt Ôn Noãn xem đồ của trẻ em, nhưng người làm mẹ ngước mắt nhìn con trai rất ấm áp nói: “Lên lầu nghỉ ngơi đi! Buổi tối em kêu em lên gọi con.”
Hoắc Doãn Tư gật đầu lên lầu.
Vốn dĩ là rất mệt, nhưng anh ấy lại không buồn ngủ đứng ở bên cửa sổ hút thuốc,
Cửa được gõ vang.
Hoắc Kiều cẩn thận từ khe cửa chen vào, trong tay cầm một bức thư khá thần bí nói: “Anh, anh không ở thành phố B vậy mà có người gửi thư cho anh!”
Cô bé lại nói: “Đã 2022 rồi vậy mà còn có người gửi thư!”
Ánh mắt của Hoắc Doãn Tư tối lại, kêu cô bé lấy đi.
“Bố kêu em đưa cho anh! Tuần trước mới gửi đến.” Hoắc Kiều nhớ nhung dưới lầu, nói xong thì chạy đi dù sao anh trai nhận được thư tình cũng không kỳ lạ.
Hoắc Doãn tư mím môi, rất thờ ơ mở ra.
Bên trong là một tờ ngân phiếu, tám trăm nghìn.
Nhìn con số này, máu trên người Hoắc Doãn Tư đều ngưng lại, anh ấy tỉ mỉ nhìn, tuy người kê không phải là An Nhiên nhưng anh ấy chắc chắn là An Nhiên gửi cho anh ấy.
Địa chỉ gửi vậy mà lại là thành phố B.
An Nhiên, cô ấy về thành phố B rồi…