Tấm thảm lông dê bị người ta lột ra.
Cô gái chỉ mặc áo sơ mi nam màu đen, cả người đều mềm mại.
Lục Thước ôm lấy cô, hôn mạnh xuống!
Một phương trời đất, hai thân thể trẻ tuổi, điên đảo không biết đêm nay khi nào.
Tất cả kết thúc, người đã ở trong phòng ngủ.
Sâu kín âm thầm.
Thật ra Lục Huân rất sợ những nơi toàn bóng tối, đặc biệt là không gian kín, vì nó sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái.
Khi còn nhỏ, bảo mẫu ngại cô làm gánh nặng nên đã nhốt cô trong phòng chứa đồ, còn mình thì đi đánh bài.
Chờ khi bà ta trở lại thì đã quên mất Lục Huân rồi.
Lục Huân ở nơi tối tăm ấm ướt, chịu đựng bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Khi được phát hiện, gần như cô đã bị mất nước.
Cò sợ tối, chỉ là bây giờ cô ở bên cạnh cậu nên không cần sợ hãi nữa.
Làm xong chuyện đó, cô có cảm giác trên người không thoải mái, muốn đi tắm rửa một cái, nhưng người đàn ông hai mươi sáu tuổi huyết khí phương cương nhu cầu tràn đầy, cô động một chút đã bị cậu đè ở dưới thân mình…
Lục Huân khẽ nhắm mắt lại.
Cô không nhìn rõ cậu, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của cậu, khàn giọng gọi tên cậu.
Lục Thước nghe xong thì hoảng hốt một trận.
Trong nháy mắt kia cậu rất muốn cúi đầu hôn cô, nói cô gọi cậu là Lục Thước, cậu tên là Lục Thước. Có điều cậu không làm vậy, chỉ xâm chiếm người phụ nữ trong lồng ngực càng sâu hơn, phát tiết hết tất cả cảm xúc không nói nên lời kia vào trong chuyện này.
Cạch một tiếng, đèn sáng!
Lục Thước vào phòng tắm tắm rửa, khi trở ra đã nhẹ nhàng khoan khoái cả người, cậu từ cuối giường nhặt lên quần dài lúc trước cởi ra, lấy từ bên trong ra một cái hộp nhung tơ, cầm cọ cọ chóp mũi nhỏ của Lục Huân.
“Cho em sao?”
Lục Huân quấn khăn trải giường quỳ gối trên giường, khuôn mặt mang theo một chút hòng
nhuận sau khi tình sự qua đi, rất vui vẻ hỏi.
Tim cô đập thình thịch.
Hôm qua là sinh nhật cô ấy.
Có thể là nhẫn hay không?
Lục Thước cười cười, âm thanh nghẹn ngào ôn nhu: “Mở ra nhìn xem.”
Vốn là nên tặng tối hôm qua, nhưng là tối hôm qua bọn họ làm gấp quá, cả một buổi tối vậy mà lại không hề lấy ra.
Hôm nay đưa, dù sao tâm tình cũng có hơi không giống nhau!
Lục Huân nhìn cậu, sau đó thì cúi đầu, gần như là thành kính mở hộp ra.
Bên trong là một sợi dây chuyền.
Viên kim cương màu hồng hai carat, những viên kim cương vỡ xung quanh được thiết kế theo hình cánh.
Cảm giác rất thiếu nữ!
Lục Huân có chút kinh hỉ, nhưng đồng thời lại loáng thoáng cảm thấy hơi mất mát, có điều cô là một cô gái dề thỏa mãn, rất nhanh đã khoa tay múa chân trên người, hỏi cậu: “Có đẹp không anh?”
Xương quai xanh của cô tinh tế, làn da trắng
nõn.
Đôi mắt Lục Thước nhìn chằm chằm nhìn một hồi lâu, âm thanh còn khàn hơn cả vừa nãy.
“Đẹp!”
Lục Huân để cậu đeo lên giúp mình, bỗng nhiên Lục Thước thấy hơi phiền muộn, cậu cầm một hộp thuốc lá từ trên tủ đầu giường, rút ra một điếu châm lên, lại đeo dây chuyền cho cô cô lại không vui: “Em sợ anh làm em bỏng!”
Lục Thước dùng sức hít một hơi.
Dập tắt điếu thuốc.
Ánh mắt cậu thật sâu, nhìn cô trong chốc lát rồi nói: “Anh lại nấu thêm cho em chút gì đó! Em có đói bụng không?”
vẫn là không nhịn được mà xoa mái tóc dài của cô.
Chất tóc Lục Huân đặc biệt tốt, đen mà mảnh, mềm mại xõa ra trên vai.
Mỗi lần làm với cô, mái tóc trải ở giữa gối trắng như tuyết, cực kì đánh sâu vào thị giác.
Lục Huân vô cùng ỷ lại mà nhìn anh.
Sau khi cậu rời đi, Lục Huân mặc áo sơ mi của anh đứng lên, chạy đến toilet tự mình đeo viên kim cương màu hồng kia.
Đồ cậu tặng, cô đều vô cùng thích.
Bên ngoài, Lục Thước hỏi cô ăn cái gì, lúc
này cô mới phát hiện ra mình đang rất đói bụng.
Bụng nhỏ xẹp lép, mỗi lần cậu vuốt đều nói chỗ đó của cô quá mỏng.
Mặt Lục Huân đỏ bừng cả lên.
Cô lấy nước lạnh vỗ vỗ mặt rồi đi ra ăn cơm, mặc dù động cơ của Lục Thước không thuần khiết nhưng bình thường đối xử với cô rất tốt, cô không biết chăm sóc bản thân, sau khi đến đây cũng gần như cưng chiều cô.
Nếu cậu ở đây, đều là cậu nấu cơm.
Cậu không ở đây, cũng sẽ làm nhiều hơn chút rồi đặt trong tủ lạnh, cô đói bụng thì hâm nóng một chút là có thế ăn được.
Cho dù như vậy, cô vẫn gầy không đến bốn mươi lăm cân, cậu ôm mà vừa nhẹ lại vừa mềm.
Lục Huân ngồi ở phòng ăn, cái miệng nhỏ ăn cơm.
Lục Thước đứng trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng hút thuốc, rõ ràng có nhiều văn kiện cần cậu xem như vậy, nhưng cậu lại không gợi lên nổi một chút hứng thú nào.
Cứ lơ đãng nhìn về phía Lục Huân.
Ánh mắt Lục Thước thâm sâu, hắn cúi đầu phủi tàn thuốc, trong lòng càng phiền muộn.
Cách thứ bảy chỉ còn ba ngày nữa!
Trong vòng ba ngày này, cậu cần chia tay với Lục Huân.
Chia tay, thật ra bọn họ không gọi chia tay, hẳn là cậu… Đơn phương vứt bỏ đi!
Tính kế cô, làm cho cô yêu mình, làm cô ỷ lại mình.
Sau đó hung hăng vứt bỏ!
Đây là kế hoạch hoàn mỹ của cậu, cậu thực hiện dễ như trở bàn tay vậy, chỉ là khi sắp kết thúc cậu lại không nhấm nháp được bất kì niềm vui sướng nào, cũng không có khoái cảm trả thù.
Có bước nào sai lầm sao?
Bởi vì cô ngoan, hoặc là cùng cô phát sinh quan hệ, cảm giác quả thật không tồi?
Lục Thước thấy hơi mờ mịt.
Nhưng cậu trời sinh tính tình kiêu ngạo, cậu không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ làm việc theo kế hoạch của mình thôi.
Nếu chuyện tách ra là kế hoạch đã định ra từ trước, vậy vì sao lại không chấp hành chứ?
Lục Thước muốn mở miệng, nhưng vừa định lên tiếng nói chuyện thì thấy cô ngốc kia đang ôm bát, cười vô cùng thỏa mãn: “Anh nấu mì ăn ngon thật đó! Đã rất lâu em không được ăn mì sinh nhật ròi.”
Trong lòng Lục Thước hơi gấp gáp.
Lục Huân ôm chén đi vào phòng bếp, một lát đã truyền đến âm thanh rửa chén.
Lục Thước nghĩ, chờ cô ấy rửa bát xong rồi nói tiếp.
Bỗng tiếng bát vỡ vụn và tiếng xuýt xoa vang lên!
Cậu dập tắt thuốc lá, bước nhanh đi vào phòng bếp thì thấy cô đang đứng ở chỗ đó, dưới chân là mảnh chén nhỏ, trên bắp chân trắng nõn của cô đã chảy xuống dòng máu đỏ thẩm.
Lục Thước thấp giọng mắng: “Em ngốc à, không biết tránh đi!”
Tuy ngoài miệng anh hung dữ, nhưng lại rất dịu dàng bế cô gái nhỏ lên, phóng tới ghế sô pha trong phòng khách.
Khi giúp cô xử lý miệng vết thương, cô rúc vào lòng cậu kêu đau.
Lục Thước cúi đầu nhìn cô.
Thật nhỏ nhắn! Không nhìn ra cô ấy còn lớn hơn cậu một tuổi.
Hơn nữa còn rất ỷ lại cậu.
Từ trước Lục Thước không biết người mình thích là như thế nào, nhưng sau khi ở chung với cô, cậu nghĩ kiểu hình cậu thích là một cô gái
thích nghe lời cậu nói, lại còn ngoan ngoãn.
Băng bó xong, cậu nhìn cô, lời muốn nói lại nuốt xuống.
Thôi, cô ấy bị thương rồi.
Sáng mai đi, sáng mai sẽ nói chia tay với cô ấy!
Lúc Lục Thước vào phòng bếp thu dọn, Lục Huân lại chạy đến phòng làm việc nhỏ, cô còn có chút đồ chưa vẽ xong.
Lục Thước thu dọn xong, cậu không thấy cô trong phòng ngủ.
Vậy nên cậu đi đến cửa phòng làm việc.
Lục Huân đang chuyên chú vẽ, ánh đèn bàn chiếu góc nghiêng của cô vô cùng hoàn mỹ, đặc biệt là cái mũi cao thẳng của cô, còn mang theo một chút bướu lạc đà, càng lộ ra khuôn mặt tinh xảo hài hòa.
Lục Thước lẳng lặng ngắm nhìn cô.
Thật ra nếu vứt bỏ tật xấu không thế tự gánh vác cuộc sống của cô thì cô là một cô gái rất ưu tú, ở phương diện thiết kế cô cực kỳ có thiên phú, tác phẩm đoạt giải năm đó ra đời đã làm cả thế giới phải thán phục.
Được cậu mua lại.
Ba năm trước, cậu dùng ba triệu để mua tác
phẩm đầu tay của cô.
Đương nhiên, đêm đầu tiên của Lục Huân cũng là của cậu.
Lục Thước đi vào phòng, nhìn cô trải bản thiết kế trên giấy ra, tùy ý hỏi: “Khách hàng vội lắm à?”
Lục Huân không ngẩng đầu. Cô chỉ nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không phải! Em nghe anh Tiếu nói vị khách này còn chưa đính hôn, nhưng cô ấy muốn chuẩn bị trước!… ừm, còn nghe nói cô ấy là danh viện nổi tiếng trong thành phố, anh ở trên thương trường hẳn là biết cô ây, tên là Tư An Nhiên.”
Tư An Nhiên, cô cả nhà họ Tư?
Lục Thước không hiểu vì sao lúc đó máu của mình gần như đông cứng.
Cậu và Tư An Nhiên chưa bao giờ gặp mặt.
Nhưng trên các tạp chí và báo chí dù sao cũng từng thấy ảnh chụp, cậu cũng không xa lạ gì với vị nữ cường nhân kia.
Chỉ là cô ta lại đặt váy cưới ở chỗ Lục Huân!
Lục Huân cũng không biết.
Cô giống như rất nhiều lần trước đây, im lặng vẽ đồ họa váy cưới, dùng trái tim gần như thành kính.
Lục Thước bỗng nhiên không chịu nối nữa.
Cậu bổng dưng đi ra khỏi phòng làm việc, đến trước cửa số sát đất bên ngoài.
Bầu trời đầy sao.
Dưới chân là ánh đèn neon của thành thị, cậu đang ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ nhất.
Chỉ là cậu biết rằng, mình và Lục Huân không có tương lai. Nếu như cuộc điện thoại của bố cậu đến muộn hơn một chút, cậu nghĩ có lẽ cậu sẽ tiếp tục tham luyến loại cảm giác này, sẽ lại hưởng thụ thêm một quãng thời gian nữa.
Nhưng hiện tại, bọn họ cần phải kết thúc rồi.
Lúc Lục Huân ra khỏi phòng làm việc đã qua một giờ sáng.
Khi cô làm việc chính là như vậy, thường sẽ quên cả giờ giấc!
Ánh sáng trong phòng khách mờ ảo, nhưng cô vẫn liếc mắt một cái là có thế nhìn thấy người đang trên sô pha, cô có hơi chột dạ: “Anh còn chưa ngủ à?”
Sau đó thói quen muốn ôm qua.
Đêm thu, trời se lạnh.
Mà trên người cậu lại luôn ấm áp, cô thích nhất là đặt chân nhỏ ở trong ngực anh.
Ánh đèn sáng lên.
Dưới ánh đèn thủy tinh, khuôn mặt Lục Thước không rõ sáng tối. Bình thường Lục Huân đã không nhìn nắm bắt được anh, hiện tại lại càng không rõ.
Cô có hơi do dự.
Trên bàn trà trước mặt Lục Thước, có mấy tờ giấy hơi mỏng đặt đó.
Một phần là hợp đồng chuyển nhượng của căn chung cư này.
Còn có một tấm chi phiếu trị giá năm triệu.
Lục Huân đến gần, cũng rốt cuộc nhìn thấy rõ, cô khom lưng nhặt lên lẳng lặng xem, sau đó đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, cô nói rất nhẹ: “Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay là sinh nhật em.”
“Tôi biết!”
Lục Thước tận lực bình tĩnh nói.
Anh đã thay đối quần áo, áo sơ mi phẳng phiu, quần tây là thẳng thớm.
Khuỷu tay cậu chống trên đầu gối, chất vải được cắt may khéo léo phác họa dáng người vô cùng đẹp của anh, cậu hoàn mỹ giống như nam thần từ trong truyện tranh vậy.
Lục Huân ngơ ngác nhìn lại cậu.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, rõ ràng trước đó cậu đã ôm cô nhiều lần… Là bởi vì cô vụng về đánh vỡ một cái bát, hay là bởi vì cô không ở cùng cậu, tự mình đi làm việc?
Lục Thước đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.
Giọng nói cậu nhàn nhạt: “Dễ tụ dễ tán đi! Cái này là cho em!”
Nói xong, cậu có ý muốn rời đi.
Lục Huân không chịu.
Tính cách của cô nhát gan như vậy, thế mà vẫn ôm lấy cậu từ phía sau, cô dán khuôn mặt nhỏ vào sau lưng cậu, lấy hết dũng khí nhẹ giọng nói: “Em không muốn tách ra với anh, em muốn ở bên anh!”
Trái tim của Lục Thước chợt rung động một chút.
Cậu cúi đầu nhìn tay cô, nó ôm lấy cậu chặt như vậy.
Ngón tay trắng mịn, dùng sức xoắn cùng một chỗ, đỏ một mảnh.
Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói: “Được rồi, buông ra! Tôi muốn kết thúc!”
Nói xong cậu nhẫn tâm kéo ngón tay cỏ ra.
Cửa mở ra, lại rầm một tiếng đóng lại.
Khi một mình đứng trong thang máy, trên
khuôn mặt nhã nhặn anh tuấn của Lục Thước không có một chút biếu tình, cậu nghĩ mục đích của mình đã đạt được, cậu chỉ tốn một chút thời gian và tiền tài đã hoàn toàn đùa bỡn một cô gái nhỏ.
Hẳn là cô sẽ khóc!
Giống như mẹ cậu năm đó, giống như cậu bị vứt bỏ năm đó vậy.
Cậu nên vui vẻ.
Chỉ là khi nghĩ đến chuyện cô sẽ khóc, trong lòng lại như có gì đó nghẹn lại vậy, cậu thậm chí, thậm chí còn muốn trở về ôm cô một cái, nói với cô rằng đây là ngày cá tháng tư thuộc về bọn họ.
Có điều lý trí không cho phép cậu làm như vậy.
Cậu và cô, vĩnh viễn không có khả năng!
Dừng ở đây thôi!
Về sau, bọn họ tự có cuộc sống riêng của mình, không liên quan gì đến nhau nữa!
Tầng một chung cư.
Nửa đêm Tiếu Triệu nhận được điện thoại, mơ mơ màng màng tới đón người, giám đốc Lục làm cái quỷ gì mà cãi nhau với cô Lục vào hơn nửa đêm thế này? Chỉ là anh ta nhìn con người đáng thương kia cũng không dám đuổi giám đốc Lục rời đi!
Nhưng Tiểu Lục không dám hỏi.
Anh ta mở cửa xe ra, nhìn Lục Thước thấp người ngồi vào trong xe.
Đang muốn đóng cửa lại thì ở sảnh lớn ở tầng một của tòa chung cư bổng có một bóng người mảnh khảnh chạy ra, người đó thậm chí còn không kịp mang giày, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Cô ấy đang khóc, cả mặt đều là nước mắt.
Cô chưa từng nói chuyện tình cảm, lúc Lục Thước nói với cô cô vẫn mơ hồ, đợi đến khi cậu rời khỏi cô mới biết cậu thật sự không cần cô nữa, sau này anh sẽ không trở về nữa.
Sẽ không ôm cô.
Sẽ không nấu cơm cho cô ăn nữa!
Lại càng không, đột nhiên lấy ra một cái hộp nhung, khi mở ra là nhẫn cầu hôn mà cô chờ đợi!
Lục Huân rơi lệ, nhưng cô lại không khóc thành tiếng, cô không muốn ở trước mặt cậu biểu hiện giống như một đứa trẻ khóc lóc om sòm, cô nhìn cậu, chỉ thì thào nói: “Đừng đi!’
Gió đêm, lạnh như nước.
Đèn đường chiếu vào nửa bên sườn mặt của Lục Thước, nhưng lại không nhìn rõ.
Cậu lẳng lặng nhìn chăm chú Lục Huân.
Lần đầu tiên, cô để chân trần đi đường mà cậu không đau lòng bế cô lên, lúc này thậm chí chân cô lại chảy máu, là vì chạy nhiều nên miệng vết thương lại nứt ra.
Tiếu Triệu có hơi khồng biết phải làm sao, kêu lên một tiếng: “Cô Lục!”
Lục Huân cứ như không nghe thấy, cô vẫn nhìn cố chấp nhìn chằm chằm Lục Thước.
Cô mơ hồ đoán được, cậu chưa bao giờ muốn lâu dài với mình, bởi vì những đồ vật thuộc về cậu ở trong chung cư thật sự rất ít rất ít, chỉ có mấy bộ quần áo theo mùa, ngoài ra không có đồ gì quan trọng cả.
Căn chung cư này hẳn là cậu mua để nuôi cô đi!
Cậu chưa từng nghĩ tới sẽ sống lâu dài với cô, cũng không nghĩ tới có tương lai gì với cô cả.
Cậu chỉ là thích cơ thể của cô mà thôi.
Hiện tại đại khái là chán rồi.
Cái gì cô cũng đoán được, chỉ là cô không muốn tin tưởng, cô muốn nghe chính miệng cậu nói… Như vậy cô mới nguyện ý hết hy vọng.
Lục Thước nhìn cô, cố họng căng thẳng.
Rốt cuộc cậu cũng bước xuống xe.
Cơ thể Lục Huân run nhè nhẹ.
Lục Thước rất cao, cậu cao 1 m86, mà Lục Huân chỉ có 1m60.
Mỗi một lần khi cậu ôm cô, giống như đang ôm một đứa nhỏ vậy, trong nhà bọn họ người nào nhỏ xinh như cô, đến cả Lục u cũng cao tới 1IĨ164.
Lục Thước quan sát cô, lúc lâu sau mới lạnh giọng nói: “Trở về đi!”
Lục Huân không động đậy.
Bỗng nhiên cậu đề cao giọng, gần như là thô bạo: “Đi đi! Tôi chưa bao giờ thích cô cả!”
Cô như bị dọa rồi.
Nước mắt giống như dây chuyền b đứt vậy, từng giọt từng giọt rơi xuống, nhưng trước sau gì cô cũng không phát ra âm thanh, giống như là trước đó bị người ta ngược đãi nhiều lần vậy, chỉ có nhẫn nại.
Trong hai hàng nước mắt mơ hồ.
Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cho dù trong cơn thịnh nộ cũng chói mắt vô cùng.
Lục Huân hoảng hốt nở nụ cười.
Đúng vậy, cậu tốt như vậy, làm sao có thể thích cô chứ?
Từ trước tới nay không có ai cần cô cả, ngoại trừ bố Liễu và mẹ Liễu muốn cô ra, không còn ai
cần cô nữa!
Cô dịch đôi chân lạnh lẽo, hơn nửa ngày mới thốt ra mấy chữ: “Em không cần nhà và tiền của anh.”
“Tùy cô!”
Giọng của Lục Thước lạnh băng, sau đó cậu liền kéo cửa xe ra rồi lên xe.
Tiểu Triệu run rẩy bước lên xe theo.
Khi xe khởi động, Lục Huân di chuyển sang bên cạnh, nhưng sau đó lại đứng bất động tại chỗ.
Cô lẳng lặng đứng đó, lẳng lặng nhìn chiếc xe màu đen chậm rãi đi qua bên người, chậm rãi rời khỏi tầm mắt, chậm rãi bước ra khỏi sinh mệnh của cô…
Như mọi lần.
Chưa bao giờ có ngoại lệ.
Những gì cô muốn, những gì cô muốn trân trọng, những gì cô khao khát.
Cô chưa từng có được lần nào…
Một lần cũng không, dù chỉ là một lần, cũng không có!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK