Nhẹ nhàng thở dốc ổn định lại tâm trạng.
Một lúc sau, Trương Sùng Quang nỉ non bên tai cô, như đang nói lời tâm tình nhưng lại tràn ngập ý muốn cắt đứt: "Cô thấy đó Hoắc Tây, chúng ta đã như vậy thì tiếp tục thế nào, chữa trị thế nào đây? Quãng đời còn lại nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chúng ta đã tổn thương, cũng đã cứu rỗi nhau, dừng lại ở đây nhé… Còn phần tình cảm tôi thiếu cô, thiếu nhà họ Hoắc, có lẽ một chân đã trả đủ nợ rồi."
Hoắc Tây khẽ nhắm mắt: "Trương Sùng Quang, quan hệ của chúng ta chỉ có ân tình, chỉ có nợ nần thôi sao?"
"Không phải sao? Còn có gì nữa?"
"Thật ra Hoắc Tây, chúng ta không thể quay lại. Tôi ở bên Hà Lộ, cô ấy không cố ép buộc như cô! Chân của tôi bị tàn phế, cô ấy vẫn hầu hạ tôi, không hề thay đổi sắc mặt. Cho dù là vì tiền hay vì muốn đổi đời, cô ấy vẫn hầu hạ làm tôi rất dễ chịu, tôi cảm thấy rất tốt… Làm sao tôi có thể bỏ một người con gái như vậy để chấp nhận cô chứ?"
"Hoắc Tây, cô nói xem có đúng không?"
…
Hoắc Tây nghe anh nói mà ngẩn người, cho dù biết anh đang cố ý chọc giận mình, nhưng cô vẫn để ý.
Thời gian gần đây, Hà Lộ luôn ở bên cạnh anh.
Cô không thể hỏi, quan hệ của họ đến mức nào rồi.
Là thật hay là giả?
Mồ hôi tuôn ra ban nãy trở nên lạnh lẽo. Hoắc Tây từ từ ngồi dậy… Cô lấy quần áo của mình ôm vào trong lòng. Cô hiểu ý của anh, cô đã không còn là một cô gái bình thường nữa.
Anh có nhu cầu, Hà Lộ có thể thỏa mãn anh.
Thật lâu sau, Hoắc Tây khẽ hỏi: "Anh còn yêu em không?"
Trương Sùng Quang nằm trên giường, hắn lấy một tay che mắt mình, một lúc lâu sau anh mới trả lời câu hỏi của cô: "Có lẽ vẫn còn một chút! Nhưng Hoắc Tây, chúng ta đều phải hướng về phía trước."
Hoắc Tây “ừ” một tiếng, cô nói cô hiểu rồi.
Cô bước xuống giường bắt đầu mặc quần áo, cô không tránh anh, mặc đồ ngay trước mặt anh.
Mặc lại từng món lên người.
Sau khi quần áo chỉnh tề, cô không xoay người lại mà đưa lưng về phía anh, cô khẽ nói: "Em đi đây!"
Trương Sùng Quang không lên tiếng.
Anh chống người ngồi dậy tựa vào đầu giường, vớ lấy điếu thuốc lá để trên tủ đầu giường, châm lửa… Hút mạnh một hơi, khiến cơn đau này lấn át nỗi đau trong lòng anh.
Vừa mới dịu được một chút, Hoắc Tây rời đi.
Nỗi đau quen thuộc trong lồng ngực lại kéo đến lần thứ hai, phán anh cả đời cô độc.
Chưa hút xong điếu thuốc, người giúp việc bất ngờ chạy lên lầu, cũng không gõ cửa mà xông thẳng vào phòng… Cho dù ánh sáng trong phòng khá tối nhưng vẫn có thể thấy quần áo rải rác trên mặt đất, còn có cả dây thắt lưng càng tăng thêm sự mờ ám.
Người giúp việc không dám nhìn.
Cô ấy vội vàng nói chuyện chính: "Bà chủ vừa mới xuống lầu, không cẩn thận đụng bình hoa, cổ tay bị cứa chảy nhiều máu lắm ạ. Tôi nói để tài xế đưa cô ấy đi bệnh viện nhưng bà chủ không cho, nói là tự cô ấy lái xe đi."
Trương Sùng Quang gần như không hề suy nghĩ, lập tức đứng dậy khỏi giường.
May là anh vẫn còn mặc quần lót.
Người giúp việc vội vàng tránh đi.
Trương Sùng Quang khoác áo ngủ, khập khiễng bước xuống lầu, anh bước đi vừa nhanh vừa gấp.
Chân cực kỳ đau đớn.
Tại khu vực đậu xe bên ngoài biệt thự, xe của Hoắc Tây vẫn chưa rời đi, cửa kính xe cũng đang hạ xuống.
Cô ngồi trong xe, cổ tay chảy máu để ra ngoài.
Cô nghiêng đầu, giống như đoán chính xác anh sẽ xuống lầu, ánh mắt thâm sâu nhìn anh… Đôi mắt sắc bén mang vẻ giễu cợt của người chiến thắng.
Trương Sùng Quang biết mình đã rơi vào bẫy của cô. Cô cố ý làm anh lo lắng.
Cố ý làm anh đau lòng.
Bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, Hoắc Tây cong khóe môi, lái xe rời đi ngay trước mặt Trương Sùng Quang.
Đồng thời nâng cửa kính xe lên.
"Hoắc Tây!"
Trương Sùng Quang gọi cô, cô cũng không quan tâm, chiếc xe sang từ từ rời khỏi biệt thự.
Trương Sùng Quang biết cô đã tính toán, sẽ không xảy ra chuyện không may.
Anh nên lên lầu, anh nên suy nghĩ thời gian tiếp theo sẽ ứng phó thế nào, nhưng anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn đứng ở đó.
Sau đó, anh bỗng nhiên nhớ tới cây phong ở sân sau.
Chân anh đang rất đau, anh đành chậm chạp đi đến đó. Sau đó, anh liền nhìn thấy một cái cây xanh đang dần ngả màu đỏ… Hóa ra, vào cuối mùa hè, cây phong cũng lặng lẽ chuyển sang màu đỏ.
Môi Trương Sùng Quang run rẩy, các cơ trên khuôn mặt run rẩy không kiểm soát.
Cây phong đỏ.
Có phải anh cũng có thể đợi đến mùa thu của anh…