Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Hoắc Tây vẫn không thể tập trung được.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Trương Sùng Quang củi đầu, ngậm vành tai của cô, giọng nói lười biếng hững hờ, nhưng cơ thể lại không giống vậy.

Hoắc Tây chỉ muốn anh nhanh chóng kết thúc.

Cô ngại người giúp việc dưới tầng, còn có Miên Miên, nên cô căng thẳng đến mức làm thế nào cũng không thả lỏng được.

Trương Sùng Quang thấp giọng hừ một tiếng.

Đúng là muốn giết người mà!

Khuôn mặt tuấn tú của anh nhiễm màu đỏ, cũng không thể kiên nhẫn được nữa, thô lỗ hơn rất nhiều so với lúc nãy...

Một trận này kết thúc trước bữa tối.

Chân Hoắc Tây run rẩy, Trương Sùng Quang kéo váy cho cô, sau đó chậm rãi cài cúc áo của mình, tùy ý vuốt tóc hai lần, không hề nhìn ra sự kịch liệt vừa rồi.

Hoắc Tây nhìn dáng vẻ ấy thì rất buồn bực.

Trương Sùng Quang nghiêng người, ghé sát vào đôi tai non mềm của cô lẩm bẩm: “Em đi tắm qua chút đi, anh xuống tầng với Miên Miên trước.”

Hoắc Tây quay mặt ra chỗ khác, trên mặt vẫn có sự đỏ ửng làm rung động lòng người.

Trương Sùng Quang cười nhẹ, lại không vừa lòng: “Buổi tối tiếp tục.

Hoắc Tây đá anh một cái.

Anh lại cười chỉnh trang quần áo rồi chậm rãi xuống tầng.

Hoắc Tây rửa mặt qua, vốc nước lạnh lên mặt, hy vọng có thể làm độ nóng trên mặt giảm bớt.

Cô ngước mắt nhìn mình trong gương.

Xinh đẹp tươi tắn quá mức.

Cô nhẹ nhàng sờ mặt một cái, hình như đã nhiều năm cô không đẹp như thế rồi.

Không lẽ ngủ với Trương Sùng Quang có hiệu quả tốt như vậy sao?

Hoắc Tây xấu hổ không dám nghĩ nữa.

Cô sợ Miên Miên lên nên vội vàng xuống tầng, người giúp việc ở dưới tầng đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Người đàn ông vừa rồi còn làm chuyện xấu trên người cô đang ngồi trước bàn ăn dỗ dành con gái nhỏ, nhìn rất đàng hoàng, không thể nhìn ra được dáng vẻ mặt người dạ thú kia.

Miên Miên chỉ vào một khối xương sườn nhỏ, mềm giọng cầu xin: “Bố, nhìn Tiểu Quang rất muốn ăn! Có thể cho nó một miếng không?”

Để hợp với tình hình,

Tiểu Quang cũng vung vẩy cái đuôi dưới bàn ăn.

Nuôi một thời gian, chú chó đốm nhỏ đã lớn hơn một chút, nhưng tổng thể vẫn chưa tính là to.

Trương Sùng Quang nhìn Tiểu Quang, kiên nhẫn nói cho Miên Miên: “Đồ ăn của chó con là thức ăn cho chó, không thể ăn thịt được! Lần sau bố dẫn con đi của hàng thú cưng mua đồ đóng hộp cho chó được không?"

Miên Miên rất nghe lời.

Cô bé tiếc nuối nói với Tiểu Quang: “Thật đáng thương! Đến xương cũng không thể ăn.”

Cô bé sờ đầu Tiểu Quang.

Chú chó cụp mí mắt nằm xuống.

Dáng vẻ cực kỳ thất vọng.

Hoắc Tây lặng lẽ nhìn, mắt cô hơi ướt, có lẽ vì khung cảnh này trước đây cô và Miên Miên đã tưởng tượng trăm ngàn lần, dù bây giờ đã thành hiện thực nhưng cô vẫn rất xót xa.

Trương Sùng Quang bỗng ngước mắt lên, thấy khóe mắt ướt của cô.

Anh nhìn cô chăm chú.

Hoắc Tây điều chỉnh lại cảm xúc, đến ngồi chuẩn bị ăn cơm, anh lại đè thấp giọng hỏi cô: “Sao vậy? Trước đó bị làm đến không chịu được mà khóc trong phòng để quần áo, sao bây giờ nhìn em lại như muốn khóc nữa vậy?”

Anh còn nhắc đến chuyện trong phòng để quần áo nữa...

Hoắc Tây hơi buồn bực: “Em không khóc!”

Trương Sùng Quang làm như hiểu rõ, gật đầu: “Vậy đó là nước mắt sinh lý đến muộn!”

Hoắc Tây: ...

Cô liếc anh cảnh cáo, Trương Sùng Quang hơi buồn cười, thật ra Hoắc Tây rất dễ dỗ.

Như vậy tốt rồi.

Anh suy nghĩ kín đáo, lúc này không tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng đợi sau khi đã dỗ Miên Miên ngủ, anh lại ôm cô sang phòng khách bên cạnh, đòi hỏi sự sung sướng hết lần này đến lần khác.

Họng của Hoắc Tây gần như câm rồi.

Sau khi kết thúc, cô quay lưng về phía anh, nhẹ nhàng thở dốc.

Một người sát sau tấm lưng thấm mồ hôi của cô, anh liếm mồ hôi trên người cô: “Sao lúc ăn cơm em lại khóc?”

Hoắc Tây sững sờ, không nghĩ đến anh còn hỏi chuyện này.

Trương Sùng Quang quay người cô lại, anh nhìn cô dưới ánh trăng, sau đó dùng cách dịu dàng đến không thể tưởng tượng được hôn cô.

Anh thấp giọng gợi cảm nói: “Có Miên Miên ở đó nên không tiện hỏi nhiều! Hoắc Tây... Không phải vì anh chứ?”

Sau khi gặp lại nhau,

Gần như bọn họ chưa từng nói về chuyện tại sao trước kia cô lại ra đi, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Bây giờ anh nhắc đến là muốn nói chuyện sao?

Thật ra Hoắc Tây cũng không có sức lực.

Nhưng cô cũng biết, tính cách của Trương Sùng Quang không cho phép cô trốn tránh, anh đã chọn đêm nay chính là muốn nói rõ ràng.

Nên cô cũng không né tránh, vâng nhẹ.

Cô nói: “Nếu như lúc trước không có Thẩm Thanh Liên, có lẽ chúng ta đã tốt hơn bây giờ gấp mười lần.

Nói xong, cô lại thấy không có gì tốt.

"

Tất cả đều là chuyện đã xảy ra, bây giờ bọn họ dây dưa một chỗ với nhau là vì Miên Miên, nhắc lại chuyện lúc trước chỉ làm tăng thêm phiền não, nhưng trong lòng cô rõ ràng, lúc trước cô không như vậy.

Vì có con, nên có điều lo lắng.

Lúc đầu khi về nước, cô chỉ muốn có hạt giống của Trương Sùng Quang, sinh đứa bé ra có thể chữa được bệnh cho Miễn Miên.

Nhưng Miên Miên lại yêu quý Trương Sùng Quang,

Hoắc Tây không nghĩ đến việc cô phải suy nghĩ đến cảm xúc của Miên Miên nữa.

Hoắc Tây dịu dàng bình tĩnh nói xong, dịu dàng đến mức cô cũng không thể tin có một ngày cô sẽ như vậy, nhưng đó là sự thật đã xảy ra.

Thật ra Trương Sùng Quang cũng đoán được.

Cô làm hoà với anh, coi như là thỏa hiệp, nói khó nghe một chút cũng chỉ là cố chấp nhận thôi.

Anh nằm chặt tay ôm cô vào ngực... Hoắc Tây vẫn im lặng, không biết qua bao lâu, đột nhiên anh nói: “Hoắc Tây, xin lỗi

em."

Hoắc Tây không nói gì.

Lúc này, anh rất muốn hỏi một câu, giữa cô và Bạch Khởi...

Cô có yêu Bạch Khởi không?

Nhưng lời ra đến miệng vẫn bị nuốt xuống, Trương Sùng Quang nghĩ chuyện này cứ dừng lại ở đây đi, quan trọng nhất là bây giờ Hoắc Tây đang nằm bên cạnh anh, là vợ hợp pháp của anh.

An khàn giọng nói: “Chờ sau khi sinh con, chúng ta tổ chức hôn lễ, nhé?”

Hoắc Tây không muốn.

Cũng không phải cô chưa từng mơ tưởng, nhưng đến con cũng sinh rồi, cô không còn tâm trạng ấy nữa.

Trương Sùng Quang cũng không bắt buộc.

Từ ngày đó về sau, quan hệ của hai người lại được cải

thiện không ít.

Hoắc Tây không hề đối lập với anh.

Ba buổi tối trước khi Trương Sùng Quang đi công tác, bọn họ liên tục làm đến đêm, làm đến mức Hoắc Tây nghi ngờ cuộc đời.

Buổi tối cuối cùng,

Trương Sùng Quang nghỉ ngơi một lúc, khi anh muốn làm tiếp, cô không nhịn được đá văng anh ra: “Trương Sùng Quang, anh lấy sức ở đâu ra vậy?”

Eo của cô sắp gãy rồi!

Anh nhìn cô một cái, xác định cô đang nói thật chứ không phải bài xích.

Nhìn anh còn hơi không nhịn được, nửa ngày sau mới nói: “Ba năm rồi, em còn không cho anh no một bữa à?”

Hoắc Tây trực tiếp nổi giận.

Anh đã ăn mấy ngày rồi mà không hề chán, hơn nữa bọn họ cũng không phải lần đầu, lúc trước còn có khoảng thời gian ở chung rất lâu, đã không còn cảm giác mới mẻ từ lâu rồi.

Trương Sùng Quang thấy cô kiên trì cũng không làm nữa.

Anh dừng lại một chút, chạm nhẹ vào sợi tóc đen của cô: “Anh ôm em đi tắm nhé?”

Hoắc Tây đứng dậy: “Em tự đi!”

Cô tạm dừng: “Không phải ngày mai anh còn đi sớm sao? Anh đi ngủ sớm chút đi!”

Trương Sùng Quang không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô, một lúc sau anh nở nụ cười... Mặt Hoắc Tây nóng lên, không chịu được.

Cô trùm khăn tắm chạy về phòng ngủ.

Sáng mai bảy giờ Trương Sùng Quang đã phải dậy rồi, tối nay anh ngủ ở phòng cho khách. Sau khi Hoắc Tây rời đi, anh lấy một gói thuốc lá ra từ tủ đầu giường, nhưng nghĩ lại rồi vẫn để xuống.

Điện thoại bên gối vang lên.

Anh nghe, đó là giọng của trợ lý của anh: “Tổng Giám đốc Trương, đã liên hệ xong với bác sĩ bên Thụy Sĩ rồi, ông Bạch sẽ có thể qua đó chữa bệnh sớm thôi.”

“Tôi biết rồi!”

Trương Sùng Quang lạnh nhạt nói, sau đó anh cúp điện thoại đi vào nhà tắm.

Nước nóng dội xuống, tâm trạng anh hơi xấu.

Anh nghĩ, mỗi người đàn ông đều sẽ để bụng, anh chọn cách rất đơn giản là đưa Bạch Khởi ra nước ngoài chữa bệnh, mà anh sẽ đối xử tốt với Hoắc Tây và Miên Miên, coi như chưa từng có người tên Bạch Khởi.

Anh để bụng nên không muốn đưa Bạch Khởi sang nước Anh.

đó.

Vì Bạch Khởi và Hoắc Tây đã sống cùng nhau ba năm ở

Đương nhiên, đây đều là sắp xếp của anh.

Hoắc Tây hoàn toàn không biết, cô chỉ nghĩ là Bạch Khởi đi về nước Anh sẽ có hoàn cảnh tốt đẹp và bác sĩ quen thuộc thôi.

Khi sức khoẻ cô ổn định, cô có thể đi thăm cậu ta.

Bạch Khởi cũng không nói với cô.

Sự quan tâm này cũng làm Trương Sùng Quang chú ý, anh ngẩng đầu lên và cảm nhận được sự ghen ghét trong lòng như muốn lan ra khắp cơ thể, không thể che giấu được.

ngú.

Sáng sớm hôm sau, anh rửa mặt xong rồi đi vào phòng

Hoắc Tây và con vẫn đang ngủ.

Trương Sùng Quang quay người, lần lượt hôn hai mẹ con một cái lên mặt, khi anh phải đi thì Hoắc Tây thức dậy.

Lúc cô tỉnh ngủ vẫn hơi mơ hồ.

Trương Sùng Quang củi đầu tự nhiên để cô ôm anh.

“Anh phải đi rồi à? Anh ăn sáng chưa?”

Trương Sùng Quang nhìn cô, anh không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp ngậm lấy môi cô, hôn cô.

Cô thả lỏng, cả người đều mềm nhũn ra.

Sau nụ hôn sâu, Trương Sùng Quang mới nói nhỏ: “Anh đi năm ngày rồi quay lại ngay! Em chăm sóc tốt cho Miên Miên nhé.”

Hoắc Tây tựa trên chiếc gối trắng như tuyết.

Cô vốn xinh đẹp, lúc này còn có thêm một phần yếu đuối, Trương Sùng Quang lại không nhịn được hôn cô, anh thấp giọng nói: “Đúng ra tối hôm qua không nên bỏ qua cho em!”

Hoắc Tây nhỏ giọng khuyên anh nên hạn chế.

Trương Sùng Quang cười cắn môi dưới của cô: “Luật sư Hoắc, lúc trước em còn điên hơn anh đấy! Tham ăn như vậy”

Hoắc Tây không nghe gì hết, cô đá chân anh để anh đi nhanh lên.

Anh lại kéo chân cô từ chăn ra,

Hừ nhẹ rồi làm.

Hoắc Tây cắn môi vừa ngại ngùng vừa xấu hổ lại sợ hãi, nhỡ đâu Miên Miên thức dậy thấy trường hợp như thế này, sau này bọn họ còn làm bố mẹ thế nào được nữa?

“Trương Sùng Quang! Anh điên rồi?"

“Khi khác đi... Không phải anh phải đuổi kịp chuyến bay sao?”

Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay.”

Sao Hoắc Tây có thể đồng ý.

Thật sự cô không gọi được.

Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.

Hoắc Tây tức giận muốn chết.

Cô cố hết sức đá anh, không cho anh làm loạn, nhưng Miên Miên ở bên cạnh xoay người.

Cô bị dọa không dám lộn xộn nữa.

Trương Sùng Quang cười thấp một tiếng, sau đó anh đưa tay ôm một cái, dễ dàng ôm cô vào nhà tắm, dùng lực đè cô trên cửa thủy tinh nhà tắm hôn môi.

Hoắc tây phàn nàn: “Anh có phiền không!”

Sau một tiếng kéo khóa, cô không phát ra âm thanh gì nữa, chỉ có thể bám vào anh tùy theo anh.

Trương Sùng Quang dỗ dành cô: “Lại gọi một lần đi?"

“Không gọi!”

Anh cười thấp, dùng hết biện pháp tra tấn cô, kỹ xảo của anh quá tốt, hơn nữa anh còn quen thuộc với cơ thể cô nên chỉ một lát sau Hoắc Tây đã bị anh giày vò đến không nói nên lời, chỉ ôm cổ anh mềm mại gọi chồng ơi.

Cuối cùng anh cũng thỏa mãn.

Trương Sùng Quang giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi phút, không kịp ăn sáng.

Nhưng anh đã ăn món ngon hơn cả bữa sáng rồi.

Thậm chí thời gian để mặc đồ ngủ cho cô anh cũng không có, hôn cô một cái rồi rời đi, Hoắc Tây tức giận hung hăng mắng anh mấy câu.

Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, người đàn ông hung ác phô trương kia lại quay về, ôm mặt cô hôn sâu một cái.

nhé.”

Anh thì thầm nói ba chữ.

Hoắc Tây sửng sốt...

Trương Sùng Quang lẩm bẩm: “Đợi anh về đền bù cho em

Anh cũng biết vừa rồi gấp gáp nên Hoắc Tây hơi đau.

Nhưng anh không nhịn được.

Mặt Hoắc Tây nóng lên, giục anh mau đi, lần này Trương Sùng Quang đi thật.

Hoắc Tây chạy vào nhà tắm rửa đi mùi hương của anh, từ từ tay cô sờ vào bụng dưới: Có phải chỗ này đã có một đứa trẻ không?

Nếu như có thể chọn, cô muốn sinh một đứa con trai.

Con trai sẽ kiên cường hơn một chút.

Cửa phòng ngủ có tiếng gõ cửa, cô lau sạch người đi ra mở cửa, ngoài cửa có một bó hoa hồng.

Người giúp việc không thể ngừng cười: “Lúc ông chủ sắp đi đã bảo chúng tôi mua rồi đưa cho bà chủ, ông chủ thật sự rất thương bà chủ. Rất nhiều người đàn ông sau khi lập gia đình có con thì không quan tâm chuyện trong nhà nữa, chỉ lãng mạn với bên ngoài thôi.”

Hoắc Tây cười nhạt nhận lấy.

Là một bó hồng champagne rất đẹp.

Cô nhớ mấy ngày nay, Trương Sùng Quang vẫn luôn quấn lấy cô, nhưng có lẽ vẫn chưa vượt qua được.

Người đàn ông nghĩ đến chuyện đó đều sẽ lấy lòng, người giúp việc trong nhà sao biết được, bây giờ hai người họ cũng coi như là “Người mới”...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK