Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng khách nhà họ Hoắc.
Hoắc Chấn Đông đang rất tức giận, ông chỉ vào mẹ của Lục Khiêm, nói: “Đây là bà nội!”
Tiếu Thước Thước có hơi thẹn thùng.
Nhưng cậu bé vẩn đi đến trước mặt bà cụ, đứa nhỏ bẽn lẽn sà vào lòng bà, bà cụ Lục ỏm bé con mềm mại trong lòng mà tâm tình phức tạp.
Vui sướng cũng có, nhưng áy náy còn nhiều hơn!
Bà đã lớn tuổi rồi, nhưng vần nhất quyết bế Tiếu Thước Thước lên, thơm cậu bé.
Vốn là mang quà đến đây định đục nước béo cò, thay mặt con trai mà cầu hôn.
Thế mà bây giờ, tất cả quà tặng đều đưa cho cháu trai.
Lục Khiêm ngồi bên cạnh bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đứa nhỏ, một lát sau lại đưa mằt nhìn sang Hoắc Minh Châu đang ngồi đối diện…
Hoằc Minh Châu cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, chúng ta có một đứa con!”
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông ấy ngầm lại thời gian, chắc là vào lần cuối cùng õng đến thành phố B đã khiến cò ấy có thai.
Mà khi cô ấy đến thành phố c, hẳn đã biết mình mang thai rồi.
Lúc ấy, khi chia tay óng, cò cảm thấy như thế nào?
Lục Khiêm suy nghĩ mòng lung, sau đó phát hiện mình và cò… chẩng thế có kết cục gì.
Ông không còn là một tên đàn õng trẻ người non dạ nữa, ỏng biết một người phụ nữ có thể không về nhà tận hai nãm, một mình nuôi con, ngoại trừ tình yêu đối với đứa bé… còn có cả lòng căm hận đối với ông.
Ánh mắt Lục Khiêm trầm buồn.
Ông bỗng nhiên nhớ đến lời Hoắc Minh: Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi không kết hòn, không về nhà, làm sao có thể sống tốt được?
Ông còn đang chìm trong dòng suy nghĩ của mình, Hoắc Minh đã dần ôn Noãn quay về.
Hoầc Minh nhìn tình cảnh hiện tại trong phòng khách, cười cười nói: “Hòm nay có chuyện gì vậy? Sao đông đủ thế này?”
Anh bước tới xoa xoa mặt Thước Thước, sau đó lại chào hỏi bà cụ Lục.
Bà cụ rất thích anh, giờ còn đang nhờ anh giúp đỡ một số còng việc nên không khỏi càng thiên vị hơn.
Hoắc Minh và ôn Noãn cùng ngồi xuống.
Anh nhìn sang bố mình.
Hoắc Chấn Đông cũng nhìn đứa con trai của mình.
Con đấy qua bố, bô’ đấy sang con… ỏng cũng không muốn phải rơi vào tình huống làm kẻ xấu như thế!
Cuối cùng, bà Hoâc rưng rưng nước mầt, khẽ gọi: “Chấn Đòng!”
Hoẩc Chấn Đòng không muốn bị mất sĩ diện trước mặt bà cụ, uống một ngụm trà rồi mỉm cười nói với bà cụ Lục: “Mấy đứa nhỏ còn bướng lắm, nghe thử mấy đứa muốn nói gì đi!”
Bà cụ Lục như có ý gì đó, chậm rãi đứng dậy.
Thân phận của ôn Noãn rất khó nói, cò nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Thước Thước, dần cậu bé ra ngoài chơi.
Đã không còn con nít ờ đây nữa, bà cụ Lục cũng tiện nói chuyện hơn rất nhiều.
Lục Khiêm ở trước mặt bà, vẻ cực kỳ kính
cấn nghe lời.
Bà cụ nghiêm nghị nói: “Lục Khiêm, hai nhà Hoắc – Lục chúng ta vốn là quan hệ thòng gia, Minh Châu xem như là người ở thê’ hệ sau của con, bình thường phải gọi con một tiếng chú Lục… Vậy mà con dám làm vậy với con bé sao! Bây giờ đứa bé đã lớn như thế rồi, vậy mà nhà chúng ta lại không biết gì cả! Mẹ dạy con từ nhỏ đến lớn, là đế con làm ra chuyện như vậy sao?”
Vẻ mặt Lục Khiêm xấu hổ vò cùng: “Con xin lồi, thưa mẹ!”
Bà cụ vung tay lên: “Người con cần xin lồi là con gái nhà người ta kia kìa! Giờ con nên làm gì, hẳn là không cần mẹ phải dạy nữa đúng không?”
Lục Khiêm hơi khựng lại một lát.
Rồi sau đó, không chút do dự, ông đi thắng đến trước mặt vợ chồng Hoắc Chấn Đòng, quỳ xuống.
Vợ chồng Hoắc Chấn Đòng sửng sốt.
Bọn họ thật không ngờ Lục Khiêm lại thẳng thắn như vậy.
Với địa vị của Lục Khiêm, nói chuyện nhẹ nhàng đã hiếm gặp rồi, nói gì đến việc quỳ gối thế này.
Hoắc Chấn Đông cũng không phải người vò lý, ép mãi không tha cho người khác.
ỏng cũng hiếu con gái của mình, nếu không phải thật lòng thật dạ thích Lục Khiêm thì làm gì có chuyện cô ấy có thể ra ngoài chịu khổ, trộm sinh Thước Thước?
Hơn nữa, Hoắc Minh cũng đã đánh Lục Khiêm một trận rồi!
Nhưng ông cũng khó nói ra những lời này, bèn quay sang liếc vợ một cái.
Bà Hoắc cũng không muốn làm quan hệ hai nhà trở nên căng thẳng, bà đỡ Lục Khiêm đứng lên, nhã nhặn nói: “Thòi thì chú và Minh Châu đã có Thước Thước rồi, về chuyện sau này, hai người tự bàn bạc, nói chuyện với nhau nhé!”
Bà cụ Lục càng thấy xấu hổ.
Hoẳc Minh nhìn em gái mình: “Minh Châu, em thấy sao?”
Hoắc Minh Châu bình tĩnh nhìn Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng nhìn về phía cò ấy.
Trong lòng cò ấy hiếu rõ, vì đứa nhỏ này, õng sẽ không thể nào làm khác đi, phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà… Khi hai bên gia đình đều đã đồng ý, ông sẽ sẵn sàng cưới cô ấy.
Nhưng cô ấy không muốn!
Tại sao cò ấy phải đồng ý chuyện này?
Khóe mòi Hoăc Minh Châu khẽ động, Lục Khiêm đoán ra được cõ ấy đang muốn nói gì, bèn cướp lời trước: “Chúng ta nói chuyện riêng trước đã!”
Hoắc Minh Châu nhìn về phía anh trai.
Hoẩc Minh uống một ngụm trà, cười nhạt: “Nói chuyện riêng trước đi! ông ấy cũng không ăn em được đâu, dù sao giờ ỏng ấy cũng lớn tuổi rồi, có muốn cũng chưa chắc làm nối!”
Miệng của anh thật là vừa bấn vừa ác.
Hoắc Minh Châu đồng ý.
Quả thật có một số việc không tiện nói với người lớn…
Hai người nói chuyện ở cạnh chậu hoa nhỏ trong phòng khách.
Hoầc Minh Châu đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía õng ấy, nhỏ giọng nói: “Tôi có thai từ lần cuối ấy! Sau khi chúng ta chia tay tôi mới biết chuyện này!”
Lục Khiêm chăm chú nhìn bóng dáng cò.
Õng nhẹ nhàng lăc đầu: “Em nói dối, Minh Châu! Em đã biết từ trước khi chúng ta chia tay rồi đúng không?”
Hoắc Minh Châu khẽ hít vào một hơi.
Cò ổn định lại tâm trạng, sau đó mới nói: “Đúng là chẳng có chuyện gì có thể giấu được ông Lục đây nhỉ! Đúng vậy, tôi biết chuyện này tối hôm chúng ta chia tay! Tôi định báo cho ông biết, thế nhưng lúc đó ỏng lại bảo chúng ta không thích hợp.”
Thật ra không cần ông phải nói ra, cò và ông cũng không thế bẽn nhau được.
Cò không phải là người không có phẩm giá.
Ông Lục có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, người nào người nấy đều quyến rũ thướt tha, mà có chỉ là một con nhóc, làm sao có thế chiếm được trái tim ông? Đúng là nâm mơ giữa ban ngày!
Hoắc Minh Châu xoay người lại, cười nhạt: “Chị dâu từng nói với tòi thê’ này, nếu không có tất cả thì chị ấy sẽ không cần! Bây giờ chị chịu ở bên cạnh anh cả chỉ là vì Hoắc Tây mà thôi, dù sao Hoắc Tây cũng còn nhỏ, cần được quan tâm chăm sóc nhiều hơn, cần có một người bố… Nhưng ông Lục à, Thước Thước từ nhỏ đã không có bố rồi, thằng bé cũng rất khỏe mạnh, chúng ta cũng không cần vì thằng bé mà phải miễn cưỡng ở bên nhau!”
Cò đã lý trí hơn rất nhiều so với trước đây: “Nếu ông muốn gặp thằng bé, lúc nào cũng có thể đến thành phố B, tôi sẽ không cản hai người.”
Nhưng nếu bắt cô mang Thước Thước đến thành phố c, tuyệt đối không được.
Đời này, hai người họ sẽ không bao giờ quay lại thành phố c.
Hoắc Minh Cháu nói rất nhiều.
Nhưng Lục Khiêm không nói gì, chỉ ngồi trên sò pha hút thuốc.
Óng không giống mẹ mình, cảm thấy chỉ cần có con thì mọi chuyện sẽ viên mãn, ông biết bởi vì đứa con này, Minh Châu càng căm ghét õng hơn gấp bội, càng không muốn tha thứ cho ông!
Lục Khiêm đi được đến vị trí hiện tại, đương nhiên không phải kiếu người bồng bột xốc nối.
Ngay khi đối mặt với tình cảm, với người phụ nữ mà bản thân rất thích, đối mặt với cốt nhục của chính mình, ông đều có thế giữ được vẻ bình tĩnh.
Bởi vì có rất nhiều chuyện cần ông suy nghĩ.
Thời gian một điếu thuốc qua đi, ông như đã nghĩ thấu đáo mọi việc, nhẹ giọng hỏi cô: “Em quyết như thê’ rồi sao?”
Hoẩc Minh Châu “ừ” một tiếng.
Lục Khiêm đi đến bén cạnh cò, vươn tay muốn xoa nhẹ tóc cô như khi xưa, nhưng cuối cùng ông lại do dự, bàn tay đờ ra giữa không trung…
Rất lâu sau đó, õng mới khàn giọng hỏi:
“Rời nhà hai năm, có phải em vất vả lắm không?”
Cò gật đau: “Đúng vậy!”
Lục Khiêm không nói thêm gì nữa, chỉ ôm cỏ vào lòng.
Không mang theo bất kỳ ham muốn, tình cảm nam nữ nào, tựa như người lớn trong nhà đang xót xa con trẻ, ông ôm Hoắc Minh Châu, lặng yên dỗ dành cõ…
Dịu dàng như vậy, tựa như một loại thuốc độc đang xâm nhập vào người cô.
Hoăc Minh Châu không muốn chìm sâu vào cái hố đó, cò nhẹ tay đấy òng ra: “Sau này quan hệ giữa chúng ta là bố mẹ của Thước Thước, khòng còn gì cả!”
Lục Khiêm cũng không ép buộc cò.
Dưới bóng rèm, õng thấp giọng hỏi: “Minh Châu, khi anh ở bên em, không hề có người nào khác!”
Hoắc Minh Châu rõ ràng hơi ngẩn ra, sau đó cười nhạt: “Đã không còn quan trọng!”
Lục Khiêm và Hoắc Minh Châu nói ra quyết định của mình.
Bà cụ Lục giận dữ vò cùng, cảm thấy con trai của mình đúng là vò trách nhiệm.
Ngược lại, bên phía nhà họ Hoắc lại cực kỳ bình tĩnh.
Hoăc Chấn Đòng thay mặt Hoăc Minh Châu nhận bồi thường của Lục Khiêm, cũng như tiền cấp dưỡng cho Tiếu Thước Thước, đây đều là những gì một người đàn ông nên làm.
Ông nói chuyện với bà Lục: ‘Bọn nhỏ hẳn là có suy nghĩ của riêng mình, chuyện bình thường thòi! Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, tôi nghĩ hai người cũng không còn tình cảm gì mấy với nhau đâu… Sau này chúng ta vẫn là thân thích qua lại với nhau mà, nếu bên nhà bác nếu muốn gặp Thước Thước, chúng tòi sẽ không
ngăn cản.”
Bà cụ ít nhiều cũng cảm thấy mất mác trong lòng.
Bà Hoầc rất tốt bụng, bà giữ bà cụ ở lại thành phố B thêm vài ngày nữa, ngay tại nhà họ Hoẩc.
Vê phần Lục Khiêm, ông có rất nhiều chuyện cần xử lý, ngay chiều hòm đó đã phải chạy vê thành phố c.
Chuyện này, tạm thời cứ đế như vậy đã.
Buối chiều đi đón Tiếu Hoắc Tây, ôn Noãn ngồi trên ghê’ phó lái, miên man suy nghĩ.
Hoẩc Minh cười nhạt: “Kết quả như vậy không phải bình thường sao? Tính tình Minh Châu mềm yếu như vậy, nhưng nếu không thật sự đau lòng, hai năm trước đã bổ nhào vào lòng ông ấy rồi.”
Anh lại trầm ngâm rồi nói tiếp: “Hai nám nay, con bé thay đổi nhiều quá!”
ôn Noãn mềm nhũn trong lòng.
Cò nghiêng đầu, cố ý trêu anh: “Minh Châu rất khí khái! Chúng ta cũng không nén vì con mà…”
Hoắc Minh liếc cõ một cái.
Anh đạp nhẹ chân ga, đi được một đoạn mới cười cười: “Không phải chúng ta đã làm hòa rồi sao? Hai tháng qua mà chúng ta chưa sinh hoạt vợ chồng lần nào, ôn Noãn à… em gọi thế này là làm hòa sao?”
Ôn Noãn không nói gì.
Đấu võ mồm với anh chẳng có ích gì.
Hai người không nói gì nữa, bởi lẽ trong lòng mồi người đều có cảm giác âm ỉ khó chịu vì những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Đến ngã tư đèn đỏ, Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô, thì thầm: “Mặc đẹp đi dự tiệc kỷ niệm một năm vì anh nhé, được không?”
Ôn Noãn khẽ dạ.
Cõ không phải người vô tâm, vẫn có thể cảm nhặn được Hoắc Minh đã thay đổi rất nhiều.
Chờ cô, chờ con…
Kế cả đối diện với chuyện xảy ra giữa cậu của cò và Minh Châu, anh cũng rất kiềm chế.
Hai người sống cùng nhau, lại có con với nhau, Ôn Noãn cũng sẵn sàng chờ anh một thời gian, cho nên cò hiếu rõ anh muốn làm chuyện gì trong đêm tiệc kỷ niệm một năm đó, thế nhưng cô vẫn đồng ý!
Còn những chuyện đã qua, cứ để thời gian từ từ chữa lành.
ón Noãn không biết tiếng đáp lời nhẹ nhàng kia cực kỳ quan trọng với Hoắc Minh.
Không phải anh không thế nhẫn nại, ba nãm qua anh không có người phụ nữ nào mà vẫn chờ cỏ, hơn nữa bây giờ mỗi ngày đều có thế thấy cò… điều quan trọng là cò bằng lòng trao cho anh.
Đồng ý, tức là đã mở lòng, đã tin tưởng anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK