Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng cô thầm niệm cái tên này, không phải cô không muốn nghe thấy giọng nói của ông, không phải cô không muốn nghe ông gọi mình một tiếng Minh Châu vào thời điểm như vậy, nhưng cô rất sợ hãi!

Cô sợ rằng khi gọi điện thoại sẽ có người khác trả lời, hoặc là thậm chí ngay cả nói chuyện ông cũng không thể.

Cô rất nhớ ông, cũng rất hận ông...

Lục Khiêm,

Thật sự rất hận ông!

Ông có biết Thước Thước đang nghĩ đến ông không?

Ông có biết hôm đó tôi tìm ông đi khám thai, tâm trạng háo hức biết bao nhiêu không?

Ông làm sao mà biết được.

Ông chẳng biết cái gì cả...

Từng cơn đau cứ ập đến, sau đó, cô choáng váng đến mức không còn sức lực để nhớ nhung hay hận thù ông, cô chỉ cảm thấy được đứa bé bên trong đang nóng lòng được đến thế giới này.

Một tiếng khóc nỉ non.

Ngày đầu tiên của năm mới, nhà họ Hoắc nghênh đón sinh mệnh mới chào đời.

Lục U, ra đời lúc ba giờ sáng.

Cái tên là do Hoắc Minh đặt

Thụy Sĩ.

Kiến trúc cổ kính, khung cửa sổ gỗ màu xanh nhạt.

Nơi này quanh năm tuyết đọng, cho nên được ở trong căn phòng ấm áp, uống một ly ca cao nóng và ngắm nhìn thế giới trắng xóa bên ngoài, khiến con người ta có những suy nghĩ khác.

Nhưng nếu quanh năm bị nhốt trong phòng, kể cả khung cảnh có đẹp hơn nữa cũng trở nên nhàm chán.

Lục Khiêm đứng bên cửa sổ, mặc quần áo bệnh nhân trống rỗng, khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ gầy gò.

Bác sĩ gần như bỏ cuộc.

Nhưng ông vẫn ngoan cường sống sót, đã sống lâu hơn dự kiến hai tháng.

Thư ký Liễu đứng ở phía sau, trong tay cầm một ly nước lọc và thuốc.

Giọng anh ta rất nhẹ nhàng: "Đến giờ uống thuốc rồi!”

Lục Khiêm lại dường như không nghe thấy.

Ông lặng lẽ nhìn trận bão tuyết bên ngoài, thì thầm: "Hôm nay là năm mới! Trong nước chắc hẳn rất náo nhiệt!”

Mũi thư ký Liễu cay cay.

Anh ta lấy lại tinh thần, cười nói: "Đúng vậy, nếu như ngày xưa nhất định nhà họ Lục đã treo thật nhiều đèn lồng đỏ, bà cụ chắc chắn sẽ chiên thật nhiều thịt viên vàng óng ánh giòn tan, là món ngài thích ăn nhất.

Lục Khiêm khế lẩm bẩm: "Cũng là món cô ấy thích ăn nhất!”

Thư ký Liễu không trả lời được, sau một lúc lâu anh ta cẩn thận nói: "Nếu không thì gọi điện thoại cho cô cả xem sao, hỏi thăm một chút, tính toán ngày tháng cũng đến lúc sinh rồi phải không?"

Lục Khiêm khế sờ điện thoại trong túi áo.

Ông do dự cả một ngày vẫn không gọi điện thoại, ông thà như đã chết trong lòng cô còn hơn.

“Vẫn là không nên!”

Cần gì phải cho cô hy vọng cơ chứ...

Thư ký Liễu rất khổ sở, tiến lên khuyên: "Uống thuốc đi! Uống thuốc xong nên ngủ một giấc! Tôi đã đặt bánh gạo cho ông rồi, tìm suốt mấy cửa hàng mới tìm được, thức dậy thì ăn thử một miếng.

Lục Khiêm uống thuốc.

Ông nằm thẳng trên giường, y tá đi vào giúp ông nối các dụng cụ y tế.

Ông nghiêng đầu nhìn chăm chú vào những ống dẫn kia.

Điện thoại cầm trong tay, càng ngày càng lỏng lẻo hơn.

Lục Khiêm hiếm khi ngủ được, ông mơ một giấc mộng, mơ thấy Minh Châu.

Mơ thấy bệnh viện.

Đó là thời điểm Ôn Noãn sinh Hoắc Tây, ông mơ thấy mình còn khỏe mạnh, mơ thấy Minh Châu vẫn còn non nớt.

Phong thái và cử chỉ của cô cực kỳ giống Hoắc Tây.

Cô sẽ chăm chú nhìn ông, gọi ông là chủ Lục, cẩn thận nhìn lén ông.

Người trong giấc mơ thật sống động.

Cô nằm trong lòng ông, nhẹ nhàng vuốt ve mặt ông, nói: "Lục Khiêm, em không trách anh nữa!"

Tỉnh dậy.

Vẫn là phòng bệnh trắng xóa, ngay cả bên ngoài cũng

trắng xóa mênh mông.

Lục Khiêm nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Ông nghĩ mình nên ngủ thêm một lát nữa...

Trong phòng bệnh ấm áp, nhưng toàn thân ông lại cảm thấy lạnh lẽo, cuộc sống không có Minh Châu liếc mắt một cái đã biết quá rõ ràng.

Thư ký Liễu chắc là đi lấy bánh gạo rồi.

Trong phòng bệnh, chỉ có nữ y tá ngoại quốc hơi béo.

Lục Khiêm rất muốn về nước.

Thật sự rất muốn...

Ông nhớ những bông hoa tử đằng trong Lục Viên, nhớ món thịt viên chiên của bà cụ, nhớ căn hộ trên đường Quảng Nguyên, đó là gia đình chân chính của ông và Minh Châu.

Nhưng ông không thể.

Chỉ cần còn một hơi thở, ông sẽ không bỏ cuộc.

Cho dù cô hận ông đến thế nào, cho dù ông có sống sót trở về, cũng sẽ không bao giờ có được người kia nữa.

Ông cũng không hối hận.

Lục Khiêm không ngủ được.

Ông đứng lên, tựa vào đầu giường dùng giấy gấp từng chiếc máy bay, đó là thứ mà Thước Thước thích. Trước kia nhóc con từng nói với ông rằng lúc lớn lên muốn phát minh ra một loại máy bay nhanh đến mức vừa mở mắt là có thể đến thành phố C ngay.

Cậu bé nói muốn gặp người chú của mình.

Ngón tay nhợt nhạt của Lục Khiêm run rẩy: Nhóc con ngốc nghếch này.

Thư ký Liễu trở về trong gió tuyết.

Trên người anh ta mang theo hơi lạnh, đứng ở cửa run rẩy nói: "Ngài tỉnh rồi! Vừa đúng lúc... Bánh gạo vẫn còn nóng.

Tiến vào, thấy những chiếc máy bay giấy đó.

Thư ký Liễu mím môi.

Lục Khiêm sắp xếp máy bay xong, cười yếu ớt: "Được rồi! Ăn chút bánh gạo nào.”

Nói là ăn nhưng thực chất cũng chỉ là nếm thử một chút.

Cộng lại đại khái được khoảng một muỗng nhỏ.

Dạ dày Lục Khiêm không thoải mái, buông muỗng xuống.

Ông nheo mắt, nhìn ra bên ngoài nói: "Thật sự muốn đón năm mới đoàn viên ở trong nước mà.

“Nhất định sẽ được." Thư ký Liễu nhìn dáng vẻ ông, biết ông không thoải mái.

Anh ta đang định nói gì đó.

Di động Lục Khiêm vang lên, người gọi là Hoắc Minh.

Thời gian thành phố B, bốn giờ sáng.

Lục Khiêm nhìn điện thoại, trong lúc nhất thời có chút sợ hãi, nửa ngày vẫn không phản ứng lại.

Thư ký Liễu nhẹ giọng thúc giục: "Nghe máy đi! Có lẽ là Thước Thước nhớ ngài đấy!

Lục Khiêm mỉm cười: "Nhóc con ngốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK