Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi mở cửa xe cho cô, dường như anh ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tôi và thím của cô nhận nuôi đứa bé kia!”

Minh Châu ngồi trên xe, ngơ ngẩn một chút.

Thư kí Liễu vỗ nhẹ vai cô: “Lái xe trở về cẩn thận một chút đấy, đừng thất thần.”

Minh Châu miễn cưỡng cười.

Cô chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, nhẹ dẫm chân ga, xe thể thao màu đỏ rời đi.

Hết mưa rồi.

Đường lớn màu xám đọng rất nhiều nước, bị ánh đèn neon của thành phố chiếu thành muôn màu muôn vẻ, vào đêm khuya lại có vẻ kỳ quái.

Cô mở nhạc lên.

Một bản tình ca nhẹ nhàng chậm rãi phát ra, nhưng Minh Châu lại nghe đến mức đầy mặt nước mắt.

Trở lại nhà họ Hoắc.

Trong nhà còn đang đợi cô ăn cơm, các bạn nhỏ đói bụng nên Ôn Noãn nướng bánh quy nhỏ cho bọn nhỏ ăn.

Tiểu Thước Thước còn đang ngồi ở cửa.

Tiểu Lục U cầm một miếng bánh quy nhỏ, dùng hai cái răng trắng cọ xát.

Minh Châu ôm một thùng sữa bò tiến vào.

Hoắc Minh tiến lên, nhận lấy cái thùng trong tay em gái, nói với vẻ vô tình: “Kỳ quái thật đấy, sau khi em và Lục Khiêm rời khỏi đây, anh ngoài ý muốn tìm thấy ba hộp bữa bột trong ngăn tủ, hạn sử dụng còn rất mới! Ha ha, anh thấy Lục Khiêm lớn tuổi rồi, mắt mũi không còn tốt nữa nên mới tìm không thấy!”

Ôn Noãn ho nhẹ một tiếng.

Minh Châu sững sờ, sau đó cô ấy cũng nhìn thấy.

Cô ấy thầm mắng một tiếng.

Hoắc Chấn Đông lại đây gọi người: “Được rồi, ăn cơm thôi, đói lả rồi!”

Minh Châu mới đi thì tay đã bị người ta kéo lại.

Cô cúi đầu thì thấy là Tiểu Thước Thước, cậu nhóc không được tự nhiên vặn vẹo hỏi: “Ông cậu đâu ạ?”

Minh Châu nhẹ nhàng sờ mặt nhóc: “Ông ấy không thoải mái nên đã về nhà trước rồi.”

Khuôn mặt nhỏ của Thước Thước hơi banh ra: “Ông ấy đã nói cùng nhau ăn cơm với con mà, lại gạt người!”

Minh Châu:...

Nhóc con chạy đi.

Hoắc Minh xuất hiện không một tiếng động, anh cười khẽ ra tiếng: “Thằng nhỏ này còn rất khẩu thị tâm phi, rõ ràng trong lòng nghĩ tới người kia, lại cứ một tiếng một tiếng ông cậu! Em nói xem cái tính này của nó được di truyền từ ai vậy? Anh thấy không giống lão già Lục Khiêm không biết xấu hổ kia cho lắm.”

Minh Châu không xuống đài được.

Ôn Noãn trách cứ chồng: “Anh bớt bắt nạt Minh Châu lại đi!”

Hoắc Minh ôm lấy eo cô, ghé vào bên tai cô cố ý nói: “Bà Hoắc à, anh chỉ bắt nạt em thôi! Thích nhất nhìn em nhỏ giọng xin tha với anh đấy!”

Ôn Noãn cảm thấy anh chính là trời sinh lưu manh!

Khi ăn cơm, cô ngồi bên cạnh Minh Châu, cố ý chăm sóc.

Minh Châu là một cô gái, có vài lời cô ấy không tiện nói với Hoắc Minh, thậm chí càng không tiện nói cùng bố mẹ, nhưng với Ôn Noãn thì không có điều gì cô ấy không nói cả.

Ôn Noãn an ủi hồi lâu.

Khi phải rời đi, cô đi từ trên tầng xuống dưới.

Hoắc Minh nhìn bà xã.

Ôn Noãn mặt mày dịu dàng, có thể là do làm mẹ lâu rồi nên biểu tình đều là vẻ mềm mại.

Hoắc Minh tiến lên, phủ thêm áo khoác cho cô, thấp giọng hỏi: “Không có khóc nhè chứ?”

Ôn Noãn ừ một tiếng.

Mãi cho đến trên xe, cô mới nghiêng đầu nói với anh: “Cậu phát sốt rồi, tuy rằng người Minh Châu đã trở lại, nhưng em thấy trong lòng con bé thì lại không bỏ xuống được.”

Hoắc Minh cười cười: “Cậu theo đuổi người ta, thật sự là hạ cả tiền vốn mà.”

Cái thân thể đó còn chấp nhận lăn lộn.

Ôn Noãn u oán.

Hoắc Minh chống tay lái, anh nghiêm mặt, trầm tư một lát rồi nói: “Bọn nhỏ không cùng trở về, chúng ta đi thăm cậu đi!”

Ôn Noãn lắc đầu: “Bây giờ đã muộn rồi! Lúc này sợ là đã đi ngủ.”

Hoắc Minh nhìn cô: “Vậy thì giám đốc Ôn, chúng ta đi uống một chén?”

Ôn Noãn: “Không phải anh muốn lái xe sao?”

Hoắc Minh cười: “Anh nhìn giám đốc Ôn uống! Chẳng mấy khi bọn nhỏ không ở đây, giám đốc Ôn, em cứ thả lỏng một chút đi!”

Mấy năm nay không gặp Lục Khiêm, bọn họ cũng không quá tốt.

Người làm anh trai là anh đây, tâm tư của em gái đã quá rõ ràng, điều anh sợ nhất chính là Lục Khiêm không cẩn thận ngủm củ tỏi mất.

Vậy thì đại khái là cả đời này của Minh Châu đều sẽ lấy nước mắt rửa mặt.

Cũng may lão già kia đã sống sót trở lại!

Hoắc Minh nhẹ nhàng xoa cổ, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là muốn thả lỏng một chút mà.”

Ôn Noãn đồng ý.

Cô cho rằng sẽ đi tới quán bar gì đó, nghe một chút nhạc, uống một chén rượu vang đỏ.

Nào biết, Hoắc Minh lại đưa cô tới chung cư lúc trước ở cùng nhau, đã lâu không có người ở, bên trong có hơi thanh lãnh...

Ôn Noãn cạn lời.

Hoắc Minh để cô chờ ở cửa.

Cô dựa vào trên ván cửa, khẽ vuốt gương mặt nghiêm túc của anh, nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc Hoắc không phải muốn uống một ly sao?”

Hoắc Minh không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK