Dì muốn bảo cậu bé đi vào, nhưng cậu không chịu, mới chạy ra đã đụng phải thư ký Liễu.
Thư ký Liễu khá bất ngờ: “Còn chưa hết bệnh, sao lại chạy đến bệnh viện vậy?”
Tiểu Lục Thước mím môi.
Thư ký Liễu có đứa nhỏ nào chưa gặp chứ, thoáng chốc đã đoán ra được cậu bé ngượng ngùng, cúi người xoa đầu cậu bé: “Ông cậu của cháu không sao cả.”
“Là bố!” Tiểu Lục Thước ném lại một câu rồi chạy đi.
Dì vội vàng đi theo.
Thư ký Liễu nhìn bóng lưng nhỏ nhắn kia, hai mắt ẩm ướt.
Anh ta thực sự rất khó mà tưởng tượng, đứa nhỏ xuất thân cao quý như vậy, lại từng sống trong một căn nhà thuê diện tích hơn hai mươi mét vuông, ngay cả một ly trà sữa cũng là hy vọng xa vời.
Thư ký Liễu đi vào phòng bệnh.
Lục Khiêm cũng đã tỉnh, chủ yếu là khó chịu, không ngủ được.
Thư ký Liễu khom người, còn săn sóc hơn cả vợ đắp chăn cho ông, sau đó khẽ nói: “Cậu nhóc kia đến rồi! Trán còn dán miếng hạ sốt mà đã đến thăm ngài rồi, nể mặt đứa nhỏ, ngài phải khỏe sớm đấy! Để sớm có con cháu đấy!”
Lục Khiêm dùng sức, khẽ cười.
Ông cười mắng: “Mới đầu tôi còn nói cậu biết dỗ người! Sau này đúng thật là… Suy nghĩ muốn giết cậu cũng có rồi đấy, cái gì mà con cháu chứ, Tiểu Lục Thước với Tiểu Lục U mới bao lớn, làm gì mà con cháu! Tôi thấy con trai con gái còn nhỏ như vậy, tôi còn trẻ đấy.”
Thư ký Liễu thuận thế nói: “Đúng vậy! Ngài vẫn còn trẻ mà!”
Lục Khiêm nghiêng đầu.
Ông dựa vào Minh Châu, khẽ nói: “Nhìn chú Liễu em biết cách dỗ người chưa kìa!”
Minh Châu biết bọn họ đang cố ý, kẻ xướng người tung dỗ cô vui vẻ, nhưng trong lòng cô lại càng khó chịu, cô không yếu ớt như vậy, cô cũng không phải không hiểu chuyện, thật ra cô… Cũng có thể che mưa che gió cho Lục Khiêm.
Nhưng cô không nói.
Cô đi ra ngoài, một mình cảm nhận tâm trạng này.
Trong phòng bệnh, Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Ông thì thầm: “Tôi sợ nhất là cô ấy áy náy! Nhưng có gì mà áy náy chứ, Thước Thước là con trai tôi, cho dù có mất mạng cũng không là gì cả!”
Thư ký Liễu dém chăn cho ông, khẽ nói: “Vừa nãy cậu nhóc kia gọi ngài là bố đây! Tôi thấy trong lòng cậu bé có vẻ đã hết giận rồi! Ngài ấy, cái khác đều tốt, chỉ là lại muốn làm khổ nhục kế thế này! Ngài nhìn Minh Chua xem, đau lòng chết mất! Cô ấy rất yêu ngài.”
Lục Khiêm khẽ nhắm mắt lại.
Một lúc sau, ông thì thầm nói: “Truyền Chí, nào có khổ nhục kế chứ.”
Đó là con trai ruột của ông.
Thư ký Liễu vỗ vỗ ông, an ủi bảo ông ấy ngủ.
Đợi khi Lục Khiêm hòa hoãn, anh ta đi ra ngoài nhìn xem Minh Châu, Minh Châu đang gọi điện, hình như là xin nghỉ với đoàn phim.
Thư ký Liễu chủ động nói: “Đợi ông Lục khỏe hơn, cô cứ bận chuyện của mình đi, quay về tôi cam đoan ông Lục sẽ khỏe khoắn.”
Minh Châu lắc đầu.
Lục Khiêm bệnh như vậy, sao cô có thể đi được?
Cô không nói cho thư ký Liễu, bởi vì cô cố ý ở lại thành phố B, nên vai diễn kai cũng mất rồi.
Nhưng cô không hối hận.
Bây giờ không chỉ Lục Khiêm, mà Thước Thước và Tiểu Lục U cũng cần cô.
Lục Khiêm nói đúng, bọn họ là bố mẹ của bọn trẻ, bọn trẻ là trách nhiệm của bọn họ.
Cô nói ra quyết định.
Thư ký Liễu chớp mắt cả một lúc, bỗng nhiên hớn hở tươi cười, không nhịn được nói: “Như vậy đương nhiên là tốt nhất rồi, có cô chăm sóc cho ông Lục, tôi thấy ngài ấy chắc chắn sẽ khỏe nhanh thôi!”
Thư ký Liễu nói như vậy nên Minh Châu có hơi lúng túng.
Cô khẽ lên tiếng: "Anh biết cách dỗ dành người nhất đấy."
Thư ký Liễu nhẹ nhõm hơn một chút.
Trước nay anh ta là một người thích trêu đùa, anh ta thuận mồm nói; "So với Tổng giám đốc Lục của chúng ta thì còn cách rất xa, anh ấy rất biết cách dỗ dành con gái vui vẻ."
Minh Châu mím môi: "Đúng vậy, anh ấy rất biết cách dỗ dành con gái vui vẻ."
Lời nói chua xót.
Thư ký Liễu nói lỡ lời, anh ta xoa đầu ngơ ngác.
Minh Châu lại nói: "Tôi chỉ nói bừa thôi! Tôi đi thăm anh ấy đây."
Thư ký Liễu nhìn bóng lưng người ta, làm thế nào cũng chẳng thấy chỉ là nói bừa thôi, rõ ràng là đang ghen mà.
Nhưng anh ta không dám nói những lời này.
Minh Châu đi vào phòng bệnh VIP, Lục Khiêm đang ngủ.
Thật sự cô đã một đêm không ngủ, nhưng lúc này cô không nỡ chợp mắt.
Sợ chợp mắt rồi thì Lục Khiêm trên giường bệnh sẽ biến mất.