Anh ấy suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng hỏi lại: “Không phải anh nói là của Chương Bách Ngôn sao? Nếu là con của Chương Bách Ngôn thì liên quan gì đến anh? Nếu muốn có con thì đi tìm cái cô Gina đó sinh giúp anh đi, tôi nghĩ cô ta rất sẵn sàng đấy."
Thân thể Diệp Bạch đập mạnh vào thùng xe.
Rất lâu sau cũng không thể đứng dậy được...
Tiếng trẻ con trong sân càng lúc càng gần, Tiểu Lục Hồi cùng các anh chị chơi trốn tìm, đang trốn ở cửa.
Cô bé nhìn thấy Diệp Bạch.
Trẻ con không biết chuyện của người lớn, cô bé vui mừng đến mức muốn chạy ra ôm lấy Diệp Bạch.
Nhưng Lục Thước đã bế cô bé lên, khiêng trên vai. Anh ấy nhỏ giọng nói: "Anh ta không phải chú! Chỉ là một người xa lạ thôi."
Tiểu Lục Hồi cảm thấy cô bé không nhận nhầm người.
Nhưng cô bé có thể cảm nhận được cậu mình đang rất tức giận, nên bé con không dám vùng vẫy nữa... Cô bé chỉ có thể nằm trên vai cậu mình, đôi mắt trông mong nhìn về phía Diệp Bạch, nhỏ giọng lẩm bẩm gọi chú.
Tim Diệp Bạch như bị kim đâm.
Anh nghĩ đến khoảng thời gian sống cùng Lục U và Tiểu Lục Hồi.
Rõ ràng là hạnh phúc như vậy.
Anh lại nghĩ đến lúc lớn lên cùng Lục U thuở trước, rõ ràng cô lớn lên dưới mắt anh, nhưng chỉ vì Gina nhỏ tuổi hơn cô nên anh đã tin Gina và nghi ngờ nhân phẩm của Lục U.
Một người phụ nữ đang mang thai đứa con của một người đàn ông.
Nhưng người đàn ông đó lại nói cô là kẻ vô đạo đức, nói đứa con của cô là con của người khác, tàn nhẫn biết bao... Diệp Bạch nghĩ, chính anh không ngừng nói yêu cô, nhưng đến thời khắc quan trọng lại không hề trao cho cô sự tin tưởng cơ bản nhất.
Anh đã quên hết những lời thề khi họ kết hôn.
Đã quên tất cả!
Diệp Bạch dựa vào xe, đau đớn nhắm mắt lại.
…
Lục Thước bế Tiểu Lục Hồi về nhà.
Anh ấy cũng biết cô nhóc này đang buồn bã, một đứa trẻ nho nhỏ làm sao có thể hiểu được thế giới của người lớn... Nhưng rốt cuộc cô bé cũng phải cắt đứt liên hệ với Diệp Bạch.
Trong ánh sáng mờ ảo của chiều hôm, Lục Thước ôm đứa bé vào lòng.
Anh lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Mẹ quan trọng, hay chú Diệp quan trọng hơn?”
Tiểu Lục Hồi chớp mắt nhìn anh.
Phải một lúc lâu cô bé mới trả lời: "Mẹ quan trọng."
Lục Thước sờ cái đầu nhỏ của bé con, tỏ vẻ khen thưởng: “Cho nên Tiểu Lục Hồi của chúng ta nhất định phải là cô con gái dũng cảm nhất của mẹ, sau này không bao giờ nhắc đến chú Diệp nữa, được không?”
Tiểu Lục Hồi không hiểu dũng cảm có liên quan gì đến chú Diệp, nhưng chắc chắn cậu cô bé sẽ không nói dối... Tiểu Lục Hồi đã quyết định không nhớ chú Diệp nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã , tựa vào vai Lục Thước muốn cậu an ủi thật lâu.
Khuôn mặt của cô bé trắng nõn.
Đôi mắt đen láy, chiếc mũi nho nhỏ và cái miệng hồng hào.
Lục Thước nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, bế bé con vào sảnh lớn... Trong sảnh, Lục Huân đang hỗ trợ người giúp việc bày bàn ăn, nhưng dáng vẻ nhìn như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Thước đặt bé con xuống, liếc nhìn vợ.
Lục Huân nhìn lên lầu, không khỏi thấp giọng hỏi: "Sao rồi? Hai người đã nói gì?... Anh và Diệp Bạch đánh nhau sao?"
Lục Thước vỗ mông Tiểu Lục Hồi, bảo cô bé đi chơi.
Chờ đến khi bé con chạy đi, anh mới bình tĩnh nói: "Đúng vậy! Anh đánh nhau với anh ta! Phải nói là anh đơn phương đánh anh ta, anh ta làm chuyện trái với lương tâm, sao dám đánh trả!"
Lục Huân không nói gì.
Tuy quan hệ của cô với Diệp Bạch không tệ, nhưng Lục U là người thân của cô, lần này Diệp Bạch làm sai, cho dù Lục U có quyết định thế nào thì cô cũng sẽ ủng hộ.
Sau đó cô bày bát đĩa ra.