Xong xuôi, Lục Khiêm mới chịu thay ga giường mới.
Chiếc áo sơ mi xanh nhạt nằm dưới sàn nhà.
Nhăn nheo và đẫm mồ hôi đến nỗi không nỡ nhìn.
Minh Châu co ro trên giường, khóe mắt vẫn đỏ ửng, rõ ràng cô đã khóc.
Lục Khiêm xử lý việc tiếp theo.
Ông cho ga giường và quần nhỏ của cô vào máy giặt rồi sấy khô, cả áo sơ mi cũng được bỏ vào. Cô tưởng ông sẽ vứt vào thùng rác, nhưng chú Lục lại là người rất tiết kiệm, ông nói giặt xong là có thể mặc.
Mặc như thế nào nữa?
Minh Châu ghét ông!
Trong phòng giặt, khuôn mặt Lục Khiêm dịu dàng…
Ông đã bận rộn mấy ngày rồi, cũng có phần mệt mỏi, nhưng có thể ở chung với cô như thế này, có thế ôm cô thật chặt thì dường như mọi mỏi mệt trong cơ thể đều tan biến.
Còn lại là sự thỏa mãn.
Làm xong những việc đó, ông đưa quần nhỏ
cho cô.
Thực ra cô cũng có quần nhỏ ở đây, nhưng mấy năm không mặc, cô xấu hố không chịu chạm vào mà nói có bọ!
Lục Khiêm mắng thầm trong lòng nhưng không nói ra.
Ông đưa tới, Minh Châu nhận lấy, thò tay vào chăn và mặc vào.
Đêm đã khuya, Lục Khiêm xoa đầu cô: “Muốn nói chuyện một lát hay đi ngủ?”
Cô không chịu nói chuyện, trở mình ngủ.
Lục Khiêm mỉm cười.
Ông ghé vào tai cô, dịu dàng nói: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc, khi về sẽ ngủ cùng em.”
Minh Châu phớt lờ ông.
Ông cũng không tức giận, đang định đứng dậy đi ra thì cánh tay ông bị giữ lại.
Cô gái nhỏ ông thích nhẹ giọng nói: “Không cho đi.”
Lục Khiêm nhìn cánh tay trắng nõn thon dài, cô chỉ mặc áo sơ mi của ông, chiếc áo rộng đến mức cô giơ tay lên thì nó đã cuộn lại, lộ ra một mảng da thịt.
Ông đã lâu không buông thả, chỉ hai lần thôi chưa đủ.
Vì thế ông lại chui vào chăn, sờ soạng cơ thể
cô.
Minh Châu vùng vẫy nhưng không thoát được, ông ôm cô vào lòng, mặt cô nóng bừng, cô hét lên: “Được rồi, đến tuổi này của anh thì nên nghỉ ngơi đi chứ!”
Lục Khiêm đế tâm đến tuổi nhất mà cô vẫn nói.
Đương nhiên ông sẽ không tha cho cô dễ dàng.
Một đêm, không biết cô có thể chịu được bao lâu!
*
Sau một đêm ân ái, mối tình đã như xưa.
Lục Khiêm nghĩ, lần trước cô thờ ơ, hiện giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra Minh châu rất dễ dỗ.
Cô chỉ muốn một gia đình.
Lục Khiêm làm bữa sáng rồi quay lại phòng ngủ, Minh Châu vẫn đang say giấc nồng.
Rõ ràng đã là một người mẹ nhưng khi ngủ cô phải ôm thứ gì đó, buổi tối ôm Lục Khiêm, sáng ông thức dậy nhét cái gối vào lòng cô…
Lục Khiêm lại gần hôn cô.
Cô tỉnh lại, chớp mắt nhìn ông.
Ký ức đêm qua ùa về khiến mặt cô hơi đỏ lên, họ rất điên cuồng… Cô cũng rất chủ động.
Lục Khiêm vuốt nhẹ mặt cô, dịu dàng nói: “Ăn sáng rồi đi đón Thước Thước, anh chọn nhà trẻ cho thằng bé.”
Minh Châu tỉnh táo hẳn.
Cô ngồi dậy, gãi đầu hỏi: “Anh có chắc là đế Thước Thước học ở thành phố B không?”
Lục Khiêm bình tĩnh: “Em muổn dẫn thằng bé về thành phố c?”
Đương nhiên Minh Châu cũng không thận trọng như vậy nữa.
Lục Khiêm vuốt tóc cô, cười nhạt: “Trước cứ ở lại thành phố B đã! Dù sao trong nhà có mấy đứa nhóc, như vậy sẽ tốt hơn cho sự phát triển của thằng bé, khi nào thằng bé lớn hơn một chút thì học tiểu học ở thành phố c.”
Ông suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Minh Châu, thành phố c không tốt bằng thành phố B, ở đó không phát triển, cũng không có nhiều cơ hội việc làm như thành phố B, em đồng ý sao?”
Tối qua họ chỉ lo làm chuyện đó nên không bàn tới mấy chuyện này.
Bây giờ ông mới nhắc tới.
Minh Châu cũng muốn cấn thận suy nghĩ, nhưng tới giờ cô vẫn luôn không chống lại được
ông.
Cô nhẹ nhàng nắm tay ông, nói nhỏ nhẹ: “Chị dâu có thế từ bỏ sự nghiệp vì anh trai em, em nghĩ em cũng có thể! Với cả cũng không phải là em không làm việc nữa, em có thế mở một cửa hàng cho riêng mình, hoặc nếu có việc làm thì em sẽ chạy sang thành phố B vài ba hôm.”
Trong thâm tâm cô biết rằng, thành phố c là cội nguồn của Lục Khiêm.
Nơi đó có nhà họ Lục, ông không thế bỏ xuống được.
Nếu họ kết hôn, chắc chắn cô phải đến thành phố c.
Sau khi cô nói xong, Lục Khiêm không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng và áp trán mình lên trán cô.
Ông nghĩ, có lẽ người khác không thế hiểu được lựa chọn của ông.
Bao nhiêu người xinh đẹp tài năng, lại biết điều ngoan ngoãn, Lục Khiêm ông đều không để tâm.
Ông lựa chọn cô bé mỏng manh này đây.
Nhưng người ngoài có biết cô tốt đến nhường nào đâu chứ!
Chỉ mỗi ông mới biết điểm tốt đẹp của cô.
Có lẽ vì quan hệ đã rõ, còn ở chung nên tất thảy liền khác biệt.
Nhưng đây mới là lần bọn họ chính thức làm hòa.
Cả mặt tâm lý lần thể chất đều rất mới mẻ, ông có phần ham muốn, trước khi Minh Châu đứng dậy, ông đã đè cô vào chăn, hôn rất lâu…
Cô nhẹ nhàng gọi ông là chú Lục.
“Nói không chừng Thước Thước đã ra ngoài với bố mẹ em rồi đấy?”
Bấy giờ Lục Khiêm mới buông cô ra, nhưng ánh mắt sâu thẳm.
Minh Châu cảm thấy hình như ông đang trong thời kỳ động dục.
Ăn sáng xong, Lục Khiêm đưa cô đến nhà họ Hoắc, bọn họ hiếm khi quang minh chính đại vào ban ngày thế này, Minh Châu ngồi trên xe, hơi xúc động…
Đúng lúc là cuối tuần.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông muốn đưa đứa cháu trai yêu quý đi đánh golf.
Lục Khiêm chở Minh Châu về.
Khi cửa xe mở ra, Hoắc Chấn Đông nhìn Lục Khiêm và con gái, có phần giật mình.
Thước Thước vui vẻ chạy đến.
Cậu bé theo bản năng gọi ông cậu, Lục
Khiêm vỗ vào mông cậu bé: “Gọi bố! Từ nay về sau, dù ở trong nhà hay ở ngoài, con không được gọi là ông cậu.
Khuôn mặt Tiểu Thước Thước ửng đỏ.
Lục Khiêm ôm cậu bé, hôn vài cái, trong lòng chua xót.
Trừ Minh châu thì ông có lỗi với cậu con trai này nhất, may mắn thay mấy năm kia cậu bé cũng không nhớ quá rõ nên cũng tâm lý cũng không để lại nhiều bóng ma…
Lục Khiêm sờ đầu của cậu: “Bố dẫn con đến nhà trẻ tham quan một lát nhé.”
Tiếu Thước Thước theo bản năng nhìn Minh Châu: “Mẹ cũng đi sao?”
Lục Khiêm cũng nhìn sang, ông nhìn người con gái ông thihcs, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Đươnq nhiên là mẹ cũnq đi rồi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK