Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Khiêm giương mât, cười nhẹ: “Sáng mai còn có một buối họp!”
Bằng không ông cũng không nỡ rời xa Minh Châu và Thước Thước.
Hoâc Minh gật đầu, thân là đàn òng, anh vần có thế thòng cảm với Lục Khiêm.
Anh lại nhìn ôn Noãn, biếu cám miến cưỡng.
Anh biết, Ôn Noãn đối xử với Minh Châu rất tốt, yêu thương Thước Thước như con trai ruột thịt, vì thế đành dịu dàng nói: “Lên lầu thay bộ đồ dày hơn đi, chúng ta đi tiền.”
Ánh mat ón Noãn long lanh.
Cò yêu Hoâc Minh đậm sâu, dù anh tốt hay không có vẩn sẽ thích.
Nhưng cò cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ trở nên sãn sóc như vậy.
Cò ừ nhẹ một tiếng, đi lèn 1‘âu.
Hoâc Minh vó nhẹ mòng nhó cúa Hoắc Tây: “Lên l’âu với mẹ đi, không được để mẹ khóc.”
Hoác Tây nhanh như chớp chạy theo
sau.
Cái đầu nhỏ với máu tóc xoăn màu trà lấp la lấp lánh dưới ánh đèn pha lè.
Lục Khiêm rất thích, cũng rất hâm mộ.
Ông hám mộ Hoâc Minh vần trẻ trung cường tráng ngay cả khi đã có bốn đứa con, vẳn có thế đem đến cho ôn Noãn rất nhiều niềm hạnh phúc. Nhưng còn ông, bận rộn cả một đời đến cuối cùng mới thích một cò gái nhưng lại không thể cho có nhiều thứ.
Hoâc Minh thu hồi ánh mát, thấy vẻ mặt cúa Lục Khiêm.
Anh cười nhẹ: “Cậu đâu phái là người nhạy cám như vậy!”
Lục Khiêm cám thấy thoải mái hơn một chút.
ón Noãn khoác áo vào rồi đi xuống râu, lúc đi tới cầu thang, Hoắc Minh liền bước tới đỡ lấy cò.
Xuống dưới nhà, anh lại đeo khăn quàng cố cho cò.
Tuân trước anh mới mua cho cò một chiếc khăn mằu mới ra của LV, màu sâc nhẹ nhàng, chất liệu mềm mại, anh cảm thấy rất hợp với ón Noãn.
õn Noãn duồi tay đè lại.
“Được rồi, kéo nữa thì chặt quá.”
Hoâc Minh mím cười với Lục Khiêm: “Khó hầu hạ lắm!”
Để tiền Minh Châu và Thước Thước, người được chiều chuộng nhất nhà là Hoác Tây cũng bị đưa đi, đêm khuya, mấy chiếc xe RV sang trọng chạy băng băng trên đường, Hoâc Minh sợ vợ mệt, đế cò dựa đầu lên vai mình.
Tiếu Hoăc Tây ngồi ở bên cạnh, trong mât tràn ngập trỏng mong.
Có mẹ ở đây, Hoâc Tây sẽ khỏng còn là em bé được chiều chuộng nhất nữa.
Ôn Noãn dựa vào đầu vai Hoâc Minh, có nhẹ giọng mở miệng: “Minh, rõ ràng Minh Châu còn lớn hơn em cả một tuõi, sao em lại có cảm giác như em gá con gái đi vậy!”
Hoắc Minh vuốt nhẹ mặt cô: “Đừng ngại! Em mới bao nhiêu tuổi chứ!”
Ôn Noãn bòng dưng đỏ mặt.
Lúc vợ chồng bọn họ làm việc, thỉnh thoảng Hoăc Minh nối hứng sẽ nằm ghé bén cổ cỏ, gọi cò là bé cưng.
Ôn Noãn cảm thấy rất thẹn thùng.
Dường như Hoãc Minh cũng nghĩ tới chỗ đó, cặp môi đẹp mím nhẹ, cuối cùng vẩn phải kiêng dè vì có trẻ con trên xe
Nửa giờ sau, xe dừng lại.
Đã muộn nhưng đèn đuốc trong nhà họ Hoắc vẩn sáng trưng.
Minh Châu dât Thước Thước đứng ớ chỗ ra vào trước cửa, ánh đèn vàng ấm phía trên chiêu xuống người tạo cảm giác dịu dàng.
Lúc Lục Khiêm xuống xe, ỏng bổng khựng lại.
Ông nhìn chăm chú vào cò gái òng yêu.
Minh Châu cũng vậy.
Vào giờ khâc này, những khó khăn đau khố cò ấy đã từng trải qua dường như đã phai nhạt, chỉ còn lại niềm hy vọng vào tương lai.
Có người khác ớ đây, Lục Khiêm lại là người có địa vị, tất nhiên cần phải kiềm chế.
Thư ký Liều nhận thấy không khí như cô đọng lại.
Anh ta lập tức tiến lên cho Tiếu Thước Thước một bao lì xì để phá tan bầu
không khí ấy.
Phong bì dày cộm.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Mau cảm ơn bác đi con.”
Tiếu Thước Thước mềm mụp mà nói: “Cảm ơn bác Liều.”
Thư ký Liều xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, mỉm cười: “Bố cháu còn có cái lớn hơn cơ!”
Số lần Thước Thước được gặp Lục Khiêm khỏng nhiêu làm, cậu bé có hơi thẹn thùng.
Lúc này Lục Khiêm đi tới, duỗi tay bế con trai lên, giọng nói khàn đặc: ‘Vê nhà bố sẽ cho con! Giờ này bà nội vần đang còn thức đợi Thước Thước nhà chúng ta đấy.”
Thước Thước rất sùng bái òng.
Bởi vì Hoắc Tây từng nói rầng bố cậu bé vò cùng tài giỏi.
Cậu bé được bố đối xử cực kỳ nhẹ nhàng, có hơi ngại ngùng ghé vào trên vai ông, khuôn mặt nhỏ ừng đỏ.
Lục Khiêm sờ đ’âu nhỏ cúa cậu bé, nhìn về phía Minh Châu.
Bốn mât nhìn nhau, sóng tình lăn tăn.
Hoác Chấn Đòng nhìn mà đau cả
răng, vung tay lên rồi nói: “Được rồi, được
rồi, mau chóng thu dọn hành lý rồi tới thành phố c ăn Tết đi! Trải qua mấy năm nay cũng không dễ dàng gì!”
Minh Châu có hơi thẹn thùng.
Bà Hoàc nói năng nhỏ nhẹ, dặn dò vài câu.
Tuy nói vẩn chưa kết hòn chính thức nhưng tóm lại sẽ có một ngày Minh Cháu sẽ phải tới định cư ở thành phố c.
Bà Hoàc có hơi đau lòng.
Ôn Noãn an ủi vài câu.
Hoâc Minh đã đi tới, anh tháo bao tay da ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cúa em gái.
“Anh!” Tình cảm giữa Minh Châu và anh rất thân thiết, nhịn không được gọi anh một tiếng.
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh giá bộ ra vẻ không đế tâm quá nhiều, nói: “Cuối cùng cũng cuốn gói đi rồi! ở bên kia chung sống với người ta cho tốt, đừng động một chút lại chạy v’ê nhà mẹ khóc nhè.”
Minh Châu uế oải cúi đầu, nhìn vỏ
cùng đáng thương.
õn Noãn liếc mât nhìn chồng một cái, giọng nói mềm mại: “Có ai làm anh trai như anh không?”
Hoắc Minh không nói gì nữa, chí nhìn em gái.
Minh Châu nức nở một tiếng, bước đi vài bước chậm rãi nhưng rồi nhịn không được lại quay đâu gọi một tiếng anh. Giờ khắc này dường như quay về lúc còn nhỏ, cò ấy gây họa luôn có anh trai che chờ, mặc kệ đó là sinh nhặt hay là ngày lé, anh trai lúc nào cũng yêu thương cô ấy.
Hoâc Minh sao mà không hiếu cô ấy cho được?
Anh đi tới xoa đầu cò ấy rồi nói: “Năm sau anh và chị dâu sẽ tới thăm em.”
Lúc này Minh Châu mới cám thấy khá hơn một chút.
Dưới bậc thang, Lục Khiêm òm Thước Thước đang đứng đợi cô ấy.
Hai bố con tròng giống nhau, cả hai đều dùng ánh mât như vậy đế nhìn cỏ ấy, Bước chân của cô ấy bóng nhiên nhẹ nhàng hơn một chút.
Cuối cùng, cô ấy bước tới trước mặt
ông: “Đi thòi!”
Mấy chiếc Audi màu đen từ từ chạy ra khỏi nhà họ Hoâc.
Người nhà họ Hoâc nhìn, hồi lâu sau Hoâc Chấn Đòng mới lấy lại tinh thân, mỉm cười nói: “Năm nay ăn Tết thiếu đi hai người, sẽ quạnh quẽ hơn một chút, phải nói mẹ con chuấn bị nhiều hơn, nhất định phải ăn Tết vỏ cùng náo nhiệt mới dược.”
Hoâc Minh òm lấy ôn Noãn.
Anh nói: “Bố quên rồi hả, năm nay chúng ta cũng cỏ thèm hai người!”
Sùng Quang, còn có đứa bé trong bụng ôn Noãn!
Hoác Chấn Đỏng khựng lại, sau đó ông đã hiếu.
Õng cười nói: “Cũng đúng, có thêm hai người sẽ càng náo nhiệt rộn ràng hơn! Minh, Tết m Lịch bố con mình phải uống thêm hai ly!”
Ông duói người: “Sau ngần ấy năm, cuối cùng cũng khố tận cam lai*.”
*Khố tận cam lai: Trích từ câu thơ “Hay là khổ tận tới ngày cam lai” từ “Truyện Kiều” cúa Nguyến Du, có nghĩa là hết khổ rồi đến vui sướng.
Dứt lời, ông và vợ nhìn nhau cười.
Hoác Minh vẩn òm lấy vợ mình, đứng trong màn đêm, vẻ mặt anh dịu dàng hon cả.
Lúc một nhà Lục Khiêm trở về thành phô’ c đã là rạng sáng.
Vốn nghĩ bà cụ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi, không ngờ ò tô vừa tiến vào sân, bà cụ đã ra đón.
Gió lạnh thổi phần phật.
Bà cụ Lục đứng dưới đèn, nhìn cửa xe mờ ra, một bé trai nhảy xuống.
Mọi nếp nhăn trên mặt bà cụ đều giãn ra.
“Bà nội!” Thước Thước thẹn thùng nhào tới, ào vào trong lòng ngực bà cụ.
Vừa ngoan vừa mềm, trong cũng đáng yêu!
Quả thực giống y như đúc Lục Khiêm lúc còn nhỏ.
Bà cụ vuốt ve khuôn mặt nhò nhân cúa Thước Thước, yêu quý không muốn buông tay, ánh mãt lại nhìn về phía Minh Cháu đứng bên người Lục Khiêm, đau lòng mà nói: “Đã trề thê này còn phải lên đường, rất mệt đúng không! Bà gói loại hoành
thánh mà cháu thích ăn nhất rồi đấy, còn đặc biệt bỏ thêm rau thơm.”
Trong mât Minh Châu hơi nóng lẻn.
Đã trề thế này, rõ ràng bà cụ bị ảnh hưởng, vậy mà vần sàn sóc cho cò ấy.
Cò ấy đi tới òm lấy bà cụ, nhẹ giọng lấm bấm: “Cháu không mệt!”
Bà cụ vồ nhẹ tay cò, xoay người nói với con trai: “Đưa Minh Châu đi nhà ăn nhỏ ăn, mẹ hấp để trong nồi. Bây giờ mẹ phải dẳt Thước Thước nhà chúng ta đi ăn món ngon”
Lục Khiêm mỉm cười: “Mẹ đã nói thì con nào dám không nghe!”
Ông báo thư ký Liếu đi về trước.
Thư ký Liếu vốn thích chọc ghẹo, thuận miệng nói đói câu hài hước: “Vốn đang định ở lại ké một ly rượu mừng, xem ra không được uống rồi. Tòi vân nên thành thật quay về đi ngủ thòi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Lục Khiêm cười máng: “Thàng nhóc này!”
Thư ký Liều rời đi.
Bà cụ dắt cháu nội về phòng riêng, có lẽ sẽ ngủ ở đó.
Trước mát, chỉ còn lại Lục Khiêm và Minh Châu.
Ông vần khỏe mạnh cường tráng mà có lại càng trẻ tuối xinh đẹp.
Vào đòng, cây tử đâng phía trên tuy đã khô héo nhưng nhìn vấn nên thơ vô cùng, Lục Khiêm nẳm tay cò ấy bước đi rất chậm… Quay lại nơi này một lần nữa, tâm trạng của cả hai đều biến đối không ngừng.
Minh Châu không được thoái mái cho lầm.
Lục Khiêm bông nhiên dừng lại, ông ôm cô vào lòng, ép lên gốc cây cố thụ.
“Làm sao vậy?”
“Con trai đã lớn vậy rồi mà còn thẹn thùng thế này, thế chắng phải đã phụ lòng tốt của bà cụ đế chúng ta ớ riêng hay sao?”
Giọng nói của Lục Khiêm vô cùng dịu dàng, khiến người ta rung động trong lòng.
Minh Châu mất tự nhiên, quay mặt đi.
Cò ấy thích ông, cũng đã chịu nhiều tốn thương. Nhưng giờ đây hạnh phúc tới quá nhanh, cô ấy bống có cám giác chịu không nói.
Một giọt lệ trào ra khỏi khóe mât.
“Đừng khỏe!” Lục Khiêm cúi đầu, nhẹ
nhàng hòn lên giọt lệ kia.
ỏng nói: “Minh Châu, sau này anh sẽ không làm em khóc nữa! Chú Lục đã về rồi, sẽ không bao giờ rời đi nữa, sẽ ở cạnh em và con trai của chúng ta. Anh sẽ làm một người bố, người chồng tốt, chí cần em không chê anh già là được.”
Đôi mòi của Minh Châu run rấy: “Chú không được nói như vậy!”
Ông không già, không già một chút nào.
Vẩn là chú Lục đẹp đến mức lóa mát đấy.
Trong lòng Lục Khiêm ướt át, ông nhẹ nhàng dựa lại gần, chôn mặt vào bên cố cò rồi nói nhỏ: “Minh Châu, lúc ấy anh đuổi em đi, bà cụ rất giận anh! Thầm khóc rất nhiều rân.”
Ồng vừa nói vừa nhịn không được hòn lên mòi cô ấy.
Dưới cây cố thụ thơm ngát, có một cặp tình nhân hỏn nhau quyên luyến, trước hoa dưới trăng.
Đến khi nụ hòn kết thúc.
Minh Châu khóc: “Lục Khiêm, anh thật
xấu, anh cố ý nói những lời này.”
õng ử một tiếng rồi nói: “Đúng vậy! Minh Châu, là anh cố ý, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng bà cụ nhớ em, anh cũng nhớ em… Cuối cùng chúng ta cũng ớ bèn nhau.”
Đâu mũi cỏ đỏ bừng, xoay mặt qua hướng khác: “Vừa ăn cướp vừa la làng!”
Lục Khiêm nhìn biếu cám cúa cô.
Minh Châu vốn đã hợp gu ỏng, thế nhưng dáng vẻ của cô lúc này càng khiến ông rung động.
Bề ngoài của ông trông nhã nhặn nghiêm túc nhưng ông lại chẳng phải người đứng đần bao giờ.
Bàn tay to rộng nám lấy cổ cò, ép cò hòn ỏng, nụ hỏn thật sự rất sâu.
Chạm tới tận sáu trong cơ thê’ và linh hồn.
Cô run rấy dưới bàn tay ông, lại sợ bị người giúp việc đi ngang qua nhìn thấy, vì thế chí có thể ôm chặt lấy bờ vai của người đàn ông, nhỏ giọng nức nớ kháng nghị…
Lục Khiêm hòn một hồi lâu, cuối cùng mới chịu buông tha cho Minh Châu.
Chỉ hỏn nhẹ một cái lẽn đòi mòi đỏ mọng của cô, giọng nói dịu dàng: “Ăn thêm một chút đi!”
Minh Châu cũng nhớ nhung tay nghề của bà cụ.
Cò gật đầu, đang định đi cùng ỏng.
Lục Khiêm đứng ở phía trước cò, hơi khom lưng xuống. Cò ngáy ngấn cá người, Lục Khiêm quay đầu: “Chú Lục cõng em.”
Minh Châu đỏ mặt.
Cò cũng đâu phải là con nít nữa đâu.
Thế nhưng có người phụ nữ nào lại không động lòng khi được đàn ông chiều chuộng cơ chứ.
Cô ôm chặt lấy cổ ông, khuôn mặt nhỏ dán sau cần cổ trâng sáng, mùi hương nam tính thuần khiết của người đàn ông khiến cò mặt đỏ tim đập
Sau này sẽ sống chung cả đời với người đàn ông này rồi!
Minh Châu nhịn không được gọi ông một tiếng: “Chú Lục.”
Lục Khiêm ừ một tiếng.
Một lát sau, Minh Châu ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt cô là bữa ăn khuya mà bà cụ đã chuấn bị.
Cò ăn thỏa mãn rồi lại thấy lo lắng.
lên: “Sau này em có cân học nấu cơm không? Cũng không thế đế bà nấu cơm cho em mãi được, nói ra anh trai em lại mâng em nữa!”
Nghe vậy, Lục Khiêm bật cười.
Ông niết mặt cò, nhẹ giọng nói: “Bà cụ nấu cho em ăn là vì bà cụ thương em! Làm việc nhà cũng không tới lượt em, có biết bao nhiêu là người giúp việc ở trong nhà đấy thói!”
Minh Châu vui vẻ tiếp tục ngồi án.
Cò còn thầm nói xấu chú Lục của cô: “Trong nhà chí có mấy người, thê’ mà có hơn mười người giúp việc, chú Lục thật biết hưởng thụ.”
Lục Khiêm thấy Minh Châu đã sãp ăn xong.
ỏng duỗi tay cời nút thắt áo khoác của Minh Châu, sờ cái bụng nhỏ của cò.
Đàn ông lâu láu cũng thích nói mấy lời bậy bạ, Lục Khiêm tuy là người có địa vị nhưng cũng không ngoại lệ.
“Cái chú Lục biết hưởng thụ nhất chính là em!”
Minh Châu bị ông sờ soạng, mặt cò đỏ như máu, cong người lại theo bản năng lâp bâp: “Chú làm gì thế? Em vần chưa ăn
xong đâu!”
Ánh mắt của Lục Khiêm sâu thăm thẳm.
Tay ông không ngừng lại, nói: “Bà cụ nói đế em ở trong căn phòng trước kia! Đê’ anh đưa em lên!”
Óng nói xong thì chặn ngang bế cò lên, đi thẳng ra phòng riêng phía sau.
Cỏ ấy biết rõ ông muốn làm gì.
Minh Châu không còn mặt mũi gặp người khác.
Cò ấy ôm chặt lấy ông, khuôn mặt chôn trong lòng ngực ỏng, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng mà… Sẽ có người thấy mất!”
Lục Khiêm cúi đầu, dịu dàng hôn cò.
Vừa mở miệng, giọng nói nghẹn lại khó thành lời: “Chúng ta là vợ chồng, dù người giúp việc có thấy thì cũng sẽ biết điêu”
Dù sao Minh Châu vần còn trẻ tuối, da mặt không dày như ông.
Cò thúc giục ông: “Chú nhanh lên đi!”
Lục Khiêm cười một tiếng, bước chân nhanh hơn, mau chóng đi tới phòng riêng của ông.
Vào phòng.
Cò ấy bị ông đè trước ván cửa, vừa hòn vừa xoa.
Dù sao tối nay cũng rất đặc biệt, là Tân đâu tiên bọn họ làm sau khi xác định rõ ràng mối quan hệ của hai người, lại còn ớ trong phòng ngủ của óng.
Tất nhiên còn kích thích hơn tất cả những lân trong quá khứ nhiều.
Thậm chí, ông không đợi được tới khi lên giường, đã chiếm lấy cô.
Minh Châu đã có nhiều lần cùng ông nhưng chưa bao giờ thấy óng vội vàng khó kìm nén như vậy, Lục Khiêm lạc vào biến tình cũng như những người đàn ông bình thường khác, khiến cò câm giác chỉ cần giơ tay là có thế với tới.
Thậm chí cò càng yêu ông hơn.
Cả người Minh Châu run rấy, nhịn không được vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của ỏng, giọng nói của cò vô cùng mềm mại, quyến rũ: “Lục Khiêm.”
Lục Khiêm loạn nhịp.
ỏng cúi đầu, tìm kiếm cặp môi đỏ cúa cò, nụ hỏn lúc sâu lúc cạn.
Những lúc thế này, ông thích được
nghe cò gọi như vậy.
“Lại gọi thêm một Tân nữa đi.”
Minh Châu cân nhẹ bờ vai ông, không chịu kêu nữa, ông đáng ghét quá đi.
Lục Khiêm cũng không ép cò.
Đôi mat ông sâu không thây đáy, nhìn chằm chằm vào cô, dường như muốn nhìn thật kỹ lớp da thịt phiếm hồng xinh đẹp này, tốt nhất nhất là khầc vào trong xương cốt của mình, cả đời không thế quên!
Đối với bọn họ mà nói, đêm nay thật sự khắc sâu vào trong tim.
Chìm xuống nổi lên liên tục, ông không muốn dừng tay…
Minh Châu bị ỏng phá tan, giọng nói của cò run rấy: “Thư ký Liều nói, chú… Sáng mai vẩn phải đi làm.”
Lục Khiêm dùng một tay nâm lấy cầm Minh Châu.
Õng cắn vào cánh mòi cò, đau đến mức cô lại nấc lên lần nữa.
Ông dán sát vào cỏ ấy lấm bấm: “Lúc này mà em còn có thế nghĩ được chuyện đó sao?”
Minh Châu từ từ mở măt ra, ánh mât long lanh, là cảnh sâc mùa xuân đẹp nhất
ông từng thấy.
Lục Khiêm chìm đâm trong đèm nay.
Sáng sớm hỏm sau, lúc Minh Châu tỉnh lại đã là bảy giờ sáng.
Lục Khiêm đã không còn ớ bên cạnh.
Cò xoay người nhìn sâc trời ngoài cửa sổ, khẽ vuốt trán: Đã nên dậy chưa nhí!
Đúng lúc này, cửa kêu kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra
Một dáng người cao lớn tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.
Người đàn ông phóng túng hơn nứa đèm qua đang mặc một bộ đồ thế thao thoải mái, khuôn mặt sáng bừng, ngồi ở bèn cạnh cò kéo chăn: “Bình thường anh chạy được 5km, tối hỏm qua làm với em, sáng nay chỉ chạy được 3km!”
Minh Châu che mặt lại.
Cò chắng hề muốn động đậy một chút nào, óng lại còn chạy bộ!
Cò kéo chăn xuống nhìn ông, giọng nói y như mèo con: “Em có được ngú nướng không?”
Lục Khiêm cười.
Ông biến ra một túi bữa sáng từ sau
lưnq, sữa đậu nành và bánh rán hành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK