Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể của Hoắc Doãn Tư hơi cứng đờ, cậu nghiêng đầu qua rồi vỗ nhẹ vào tay của An Nhiên.

Tiểu Lâm Hi vẫn chưa ngủ.

Bởi vì chăn bông đắp lên người thấy nóng, cho nên đôi chân nhỏ của cậu bé đã đá tung cái chăn ra, Hoắc Doãn Tư khom lưng cởi quần áo của cậu bé ra, nhưng vẫn để lại một chiếc quần nhỏ, sau đó lại đi vào phòng lấy áo thun cotton của chính mình mặc cho Lâm Hi, chất liệu may rất thoải mái, nên Lâm Hi không làm phiền nữa mà ngoan ngoãn đi ngủ.

Khuôn mặt đang ngủ đó khiến người ta mềm lòng.

Sau khi Hoắc Doãn Tư chăm sóc con trai xong, lúc này cậu mới chú ý đến An Nhiên, sau đó đến ngồi bên mép giường rồi kéo An Nhiên ngồi xuống.

Khóe mắt của cô hơi đỏ lên.

Cậu nhẹ nhàng chạm vào chỗ đó rồi nhẹ giọng hỏi hỏi: "Tôn Điềm làm khó em sao? Cô ta đã nói gì?"

An Nhiên tự nhiên sẽ không nói cho Hoắc Doãn Tư nghe những lời đó.

Cô đi theo lòng bàn tay của cậu mà nắm lấy cánh tay của đối phương: "Em sẽ ở đây chăm sóc cho Lâm Hi. Anh xuống lầu tiếp khách đi! Nếu gặp phải Tôn Điềm thì đừng làm cô khó xử."

An Nhiên biết rất rõ nếu cô và Hoắc Doãn Tư chưa từng gặp mặt nhau, Tôn Điềm rất có thể sẽ là bà Hoắc, mà cô cũng không thể đánh bại được Tôn Điềm, chỉ là do cô gặp được Hoắc Doãn Tư trước Tôn Điềm mà thôi.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.

Hoắc Doãn Tư nhìn An Nhiên hồi lâu, sau đó cười nói: "Còn chưa lên làm bà Hoắc, mà em đã bắt đầu sắp xếp cho anh rồi sao?"

Những lời này khiến An Nhiên cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô cũng không có phản bác.

Hoắc Doãn Tư nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của cô, sau đó thấp giọng nói: “Em ăn mặc như vậy, nếu ở lại trên lầu cũng tốt! Anh sẽ kêu người mang ít đồ ăn tới… Khoảng một giờ nữa thì hẳn là toàn bộ khách khứa sẽ về hết. "

An Nhiên ừ một tiếng.

Hoắc Doãn Tư hôn Lâm Hi một cái rồi đi xuống lầu.

Cậu ở trên lầu khoảng mười lăm phút, sau khi đi xuống thì không khỏi thu hút sự chú ý, Cảnh Thụy mang theo vợ tới thì không khỏi trêu chọc cậu vài câu: “Được đó, Doãn Tư, chưa gì mà con trai đã lớn như vậy rồi.”

Doãn Tư vuốt thẳng áo, bình tĩnh nói: “Em có bao giờ kém hơn anh đâu?”

Cảnh Thụy chọc vào cậu một cái: “Em bớt giả vờ đi!”

Vừa vặn lúc này có người giúp việc đi ngang qua, Hoắc Doãn Tư ngăn cô lại rồi thấp giọng dặn dò vài câu, người hầu vừa nghe xong đã lập tức đi làm...

Cảnh Thụy ở gần đó, cho nên nghe được rất rõ.

Thằng bé hạ giọng nói: “Đúng là bảo bối! Trong giới có tin đồi về chuyện em vì con trai mà quay đầu lại, hóa ra không phải sự thật! Năm đó không phải là cô đuổi em chạy sao? Sao lúc này lại đổi thành thế rồi?”

Hoắc Doãn Tư bưng lên một ly sâm panh, cười nhạt một tiếng.

“Tình thú giữa vợ chồng là thứ không thể chia sẻ.”

Cảnh Thụy lại trêu chọc cậu mấy câu, sau đó dùng ly chạm nhẹ vào của cậu: “Tôn Điềm đang khóc ở bên kia, sao hôm nay cô ta lại tới đây?”

Hoắc Doãn Tư có thể khẳng định nhà họ Hoắc không có mời, có lẽ là do cô ta đã nhận được lời mời từ một cách khác. Cậu lại đứng đó nhấp nửa ly sâm panh, nhưng cuối cùng vẫn đi qua đó.

Tôn Điềm đang ngồi ở trên sô pha trong góc.

Cô ta khóc nhiều đến mức mũi đỏ bừng, đến đường kẻ mắt cũng biến mất.

Lý Tư Ỷ vừa lộ ra vẻ ghét bỏ vừa cùng ngồi ở một bên, trong khi Tôn Điềm nức nở thì trách cứ: "Cô đừng làm người tốt nữa! Vừa rồi cô còn giúp cô ta giải vây cơ mà, cô mau tránh xa tôi ra đi, tôi không cần cô lo.”

Lý Tư Ỷ ha hả cười hai tiếng: “Cô cho rằng tôi thích quan tâm cô sao? Vừa rồi thấy cô như vậy đúng là hả giận mà, nhưng cô làm An Nhiên khó xử như vậy thì chính mình nhận được gì? Sự ủng hộ của nhóm phụ nữ oán hận kia, sau đó để Hoắc Doãn Tư cưới cô sao? Não của cô bị úng nước rồi… Tôi tới nói cho cô biết, nếu như cô để cho con dâu cả của nhà họ Hoắc không xuống đài được thì người cuối cùng gặp xui xẻo chính là nhà họ Tôn của cô đó, nếu không có tình cảm thì buồn vài ba hôm là hết, nhưng chẳng may bị phá sản không còn tiền mới là thứ phải đau lòng cả đời.”

Cô ta mỉa mai nói: "Tôi thực sự ghen tị với một kẻ ngốc như cô đó."

Tôn Điềm khóc còn mạnh mẽ hơn.

Hoắc Doãn Tư đi tới trước mặt bọn họ, Lý Tư Ỷ liếc thấy, sau đó cười lạnh nói: "Sao thế, anh còn sức chạy hai hướng sao? Dỗ dành người kia xong lại đến dỗ người này?"

Hoắc Doãn Tư ngồi xuống và nâng nhẹ cằm ý bảo cho Lý Tư Ỷ rời đi.

Lý Tư Ỷ cảm thấy khó chịu: "An Nhiên biết phải không?"

Hoắc Doãn Tư không nói gì, Lý Tư Ỷ từ trước đến nay vẫn luôn có chút sợ cậu, cho nên đành phải mang theo vẻ mặt xám xịt mà vén váy rời đi.

Tôn Điềm ngước đôi mắt đẫm lệ lên rồi nhìn về phía anh chàng tuấn tú trước mặt, hôm nay là sinh nhật thứ 30 của cậu, vốn dĩ hôm nay có khả năng là ngày bọn họ đính hôn, nhưng hiện tại cậu còn có một đứa con trai, cho nên cũng không còn trong sạch nữa.

Hoắc Doãn Tư lấy khăn giấy ra đưa cho cô ta.

Cậu biết có rất nhiều người đang xem náo nhiệt, nhưng cậu vẫn phải nói rõ mọi chuyện với Tôn Điềm, cho nên cậu đã đợi Tôn Điềm bình tĩnh lại rồi mới nhẹ giọng nói: “An Nhiên cảm thấy rất có lỗi, cô cảm thấy nếu không phải vì cô thì có lẽ tôi và cô sẽ tiến tới hôn nhân.”

Tôn Điềm lộ ra vẻ có chút kích động: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Hoắc Doãn Tư rất thành thật: “Có lẽ thế! Nhưng hôn nhân như vậy sẽ khiến cô không cảm thấy hạnh phúc, mà tôi cũng có thể dành phần lớn thời gian của mình ở công ty. Sau khi có con, tôi sẽ dành một chút thời gian để nuôi dưỡng nó."

Tôn Điềm nghe hiểu: "Nhưng anh sẽ không ở cùng em, đúng không?"

Hoắc Doãn Tư không phủ nhận.

Tôn Điềm sửng sốt một lúc lâu rồi mới lẩm bẩm hỏi: "Nếu đổi lại là An Nhiên thì anh sẽ có thời gian, phải không? Bởi vì anh thích cô nên đãi ngộ sau khi kết hôn giữa em với cô sẽ khác nhau, đúng không?”

Hoắc Doãn Tư chỉ có thể nói lời xin lỗi với cô ta.

Trên thực tế, cậu phải nói rõ chuyện này với Tôn Điềm từ lâu, chứ không phải nói một câu xin lỗi như thế này.

Đôi môi của Tôn Điềm run lên, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.

Hoắc Doãn Tư cũng không an ủi cô ta, chỉ lấy thêm vài chiếc khăn giấy đưa qua... Sau đó ngồi cùng với cô ta khoảng 10 phút, đây có lẽ là sự dịu dàng nhất mà cậu đã dành với một người phụ nữ trong đời này, ngoại trừ An Nhiên.

Cuối cùng cậu cũng đứng dậy và lại thấp giọng nói câu xin lỗi!

Tôn Điềm còn muốn khóc lớn, nhưng cô ta đã dùng hết sức để kìm nén, dù sao người ta đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên cô ta còn đến quấn lấy nữa thì có ích gì... Nhưng điều khiến cô ta cảm thấy đau lòng nhất chính là sự dịu dàng vừa rồi của cậu cũng là vì An Nhiên.

Ở phía xa, Lý Tư Ỷ đang cầm ly rượu và im lặng quan sát tất cả những điều này, nhưng cô ta vẫn cảm thấy có chút ghen tị với An Nhiên.

Cố Vân Phàm đi đến bên cạnh cô ta, sau đó lại theo ánh mắt của Lý Tư Ỷ mà nhìn sang đó rồi nhàn nhạt hỏi: "Hâm mộ người ta sao? Hâm mộ mà còn muốn chia tay với tôi sao?"

Lý Tư Ỷ nghiêng đầu quan sát Cố Vân Phàm, hôm nay ông ta ăn mặc thật quyến rũ.

Bộ tây trang màu xám.

Ông ta vốn cao 185cm, nhưng sau khi khoác lên mình bộ vest đắt tiền, khiến ông ta trông có vẻ mảnh khảnh và quyền lực.

Cô ta khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng lên: “Anh ăn mặc như thế này là vì để người trong lòng xem đúng không?”

Người mà cô ta đang nói đến chính là Ôn Noãn.

Cố Vân Phàm chỉ giả vờ không hiểu, sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ rồi hỏi cô ta: “Lát nữa để tôi đưa em về được không?”

Lý Tư Ỷ lộ ra vẻ có chút lười nhác nói: “Tôi có tài xế! Tổng Giám đốc Cố, tôi còn có chút chuyện, xin lỗi không tiếp!"

Cố Vân Phàm nâng ly về phía cô ta.

Lý Tư Ỷ quay người rời đi, lúc rời đi, cô ta đã tự nghĩ thầm về việc chính mình rời xa ông ta là đúng đắn, hơn hai năm qua, cô vẫn không thể làm trái tim của ông ta tan chảy, bởi vì trong lòng của Cố Vân Phàm có quá nhiều người, mà Lý Tư Ỷ cô không muốn xếp vào số đó.

Cố Vân Phàm nhìn theo bóng lưng của cô ta, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Mới vừa rồi trong lúc xã giao có nghe nói Lý Tư Ỷ có thể sắp liên hôn, đối phương còn là người từ nước ngoài trở về, nhân phẩm và gia cảnh rất tốt… Thậm chí đã từng liên lạc với cô ta.

Cố Vân Phàm bắt đầu chuẩn bị trở lại thành phố H.

Ông ta cũng muốn cùng cô nói thêm vài lời, cho nên bản thân đã đi theo cô ta tới bãi đậu xe, nhưng chuẩn bị gọi cô ta lại thì nhìn thấy một bóng người thon dài bước ra từ chiếc RV màu đen, bộ dáng đó trông có vẻ rất trẻ và đẹp trai.

Người đàn ông nói với Lý Tư Ỷ vài câu, sau đó đỡ eo cô ta rồi leo lên xe.

Cố Vân Phàm không tiến thêm nữa, mà lại lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi cúi đầu châm lửa, sau đó chậm rãi rít một hơi, ngay khi ông ta ngẩng đầu lên thì phát hiện chiếc RV màu đen mà ông ta tình cờ nhìn thấy đó đã đi ngang qua, bên trong xe là đôi đôi tình nhân…

Ngay khi Lý Tư Ỷ nghiêng đầu thì cũng vừa lúc chạm mắt với ông ta.

Trong vài nhìn nhau đó còn mang theo ý tứ sâu xa hơn dĩ vãng rất nhiều.

Nhưng đáng tiếc là nó chỉ diễn ra trong vài giây.

Bọn họ lướt qua nhau như thế, cô ta rời đi, còn ông ta cứ đứng tại chỗ.

Lý Tư Ỷ cụp mắt xuống, cô ta vốn nghĩ rằng có thể một ngày nào đó Cố Vân Phàm chơi chán rồi thì sẽ quyết định cưới một người vợ... nhưng người đó sẽ không phải là cô ta!

Còn bên cạnh cô ta chính là người đàn ông mới gặp, một người đẹp trai, dịu dàng và ân cần!

Lý Tư Ỷ nghĩ cứ như vậy đi, cô ta chỉ là một cô gái bình thường, cũng không còn trẻ nữa, còn được mấy năm chơi bời nữa chứ? Cho nên sau khi xe từ từ rời khỏi nhà họ Hoắc, cô ta đã xóa số điện thoại của Cố Vân Phàm ra khỏi điện thoại.

Sau khi xóa đi, cô nghiêng đầu nhìn về phía mặt hồ ở bên đường, nhưng trên khóe mắt đã ngấn nước.

Người đàn ông bên cạnh khoác lên vai cô ta một chiếc áo khoác đen, nhưng anh ấy lại không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vào vai cô...

Anh ấy xuất thân từ một gia đình tốt và cùng là người trong giới, cho nên không thể nào không biết bất cứ chuyện gì giữa Lý Tư Ỷ và Cố Vân Phàm, nhưng thân là đối tượng liên hôn, thứ mà anh ấy quan tâm nhất cũng không phải là cái này, chỉ cần sau khi kết hôn vợ của mình chung thủy là được.

Còn về phần khác, tình tình ái ái gì đó cũng không quan trọng.

...

Nhà họ Hoắc, sau khi khách quý đã giải tán.

Hoắc Doãn Tư vừa cởi cúc áo ờ trên bộ đồ tây vừa chậm rãi đi lên lầu, Hoắc Minh ở dưới lầu gọi cậu: “Không còn sớm nữa, Lâm Hi cũng đã đi ngủ rồi, cho nên con đừng đi quấy rầy.”

Hoắc Doãn Tư suy nghĩ một lúc: “Để Lâm Hi ở lại đi! Con sẽ đưa An Nhiên về."

Hoắc Minh biết cậu đang nghĩ gì.

Bố của cậu đi được vài bước đã lộ ra một nụ cười chê cười mà nói với cậu: "Con trai của bố đã lớn như vậy rồi mà còn cảm thấy ngượng ngùng thế sao? Có cần bố giúp con bịt tai mọi người ở trong biệt thự lại không?" Mặt của Hoắc Doãn Tư đỏ bừng:

"Bố! "

Hoắc Minh xua tay: "Được rồi được rồi! Con mau bế Lâm Hi vào phòng ngủ của chúng ta đi, còn con có thể đưa vợ của mình đến thế giới hai người! Nhưng bố nói cho con biết, hôn sự của con sẽ do bố sắp xếp nhanh nhất có thể."

Hoắc Doãn Tư cười nhạt một tiếng.

Hoắc Minh mang theo tâm tình vui vẻ trở về phòng ngủ chờ cháu trai của mình.

Hoắc Doãn Tư lên lầu rồi mở cửa phòng ngủ ra, ánh sáng vàng ở bên trong ấm áp, còn có mùi sữa giống như trẻ con, khiến cho biểu tình của cậu không nhịn được mà dịu lại.

An Nhiên dựa vào giường ngủ thiếp đi, trên người của cô vẫn mặc một bộ lễ phục, dáng vẻ khi ngủ vừa đẹp vừa quyến rũ, khiến cho Hoắc Doãn Tư không cầm lòng nổi mà cúi người hôn lên môi cô.

An Nhiên chớp hạ lông mi rồi tỉnh lại: “Kết thúc rồi sao?”

Cậu ừ một tiếng, nhịn không được mà hôn cô thật sâu.

An Nhiên đang nửa ngủ nửa tỉnh, cho nên thân thể rất mềm mại mà hơi ngửa đầu để cậu hôn, nụ hôn sâu đến mức khiến cô phải tựa vào bờ vai của cậu mà nhẹ giọng lẩm bẩm: “Sẽ đánh thức Lâm Hi.”

Hoắc Doãn Tư dừng lại, đôi mắt đen của cậu nhìn chăm chú về phía cô.

An Nhiên cắn môi dưới: “Dì Lâm đâu?”

“Sau mười giờ sẽ có xe đưa dì ấy trở về.”

Hoắc Doãn Tư vén nhẹ một lọn tóc lên rồi đặt ở phía sau tai của cô: “Bố của anh nói là để Lâm Hi ở lại đây, còn hai người chúng ta... Tùy ý! An Nhiên, em muốn qua đêm ở đâu?"

An Nhiên quay mặt đi: "Ngày mai em còn phải đi làm."

Hoắc Doãn Tư nói: "Chúng ta trở về biệt thự được không? Chỉ có hai chúng ta thôi."

An Nhiên cảm thấy bọn họ quá dính nhau, nhưng tối nay là sinh nhật của cậu, cho nên cô cũng không muốn phá hỏng cuộc vui của cậu... Vì thế cô nói nhỏ: "Vậy về căn hộ đi! Gần công ty hơn."

Hoắc Doãn Tư nắm lấy bàn tay của cô, rồi đặt lên một nụ hôn nhẹ lên môi của cô: "Nghe em."

An Nhiên có hơi mê loạn.

Hoắc Doãn Tư đưa Lâm Hi cho vợ chồng Hoắc Minh rồi cùng An Nhiên rời đi... Tài xế lái xe, hai người ngồi ở ghế sau, mà cậu cũng thành thật dựa vào ghế da nhắm mắt lại thư giãn.

An Nhiên chợt mắt một lát, mặc dù hiện tại cũng không cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi xe dừng lại dưới căn hộ, Hoắc Doãn Tư bảo tài xế rời đi, còn cậu dẫn An Nhiên lên, nhưng khi vừa vào thang máy là đã nhịn không được mà hôn lấy cô...

An Nhiên chống tay lên vai của cậu rồi nhẹ giọng thì thầm: “Anh kiềm chế chút đi.”

Hoắc Doãn Tư cúi đầu nhìn về phía cô rồi thở nhẹ một hơi, sau đó trầm giọng khàn khàn nói: “An Nhiên, anh là một người đàn ông bình thường, ngoại trừ em ra thì anh chưa từng tiếp xúc với người phụ nữ nào khác. Ba năm không làm gì, em cho rằng một ngày có thể thỏa mãn sao?"

An Nhiên hơi giật mình.

Trên thực tế, cô vẫn luôn lảng tránh không nói về vấn đề này giữa bọn họ... Cậu và Tôn Điềm đã tiếp xúc với nhau được một đoạn thời gian, An Nhiên cũng chưa bao giờ hỏi thăm mối quan hệ giữa bọn họ đã phát triển đến mức nào...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK