Anh đã hiểu, vì sao Lục U lại yêu Diệp Bạch, bởi vì yêu chỉ là trong khoảnh khắc! Lúc mình yếu đuối nhất, đem tim trao cho người.
Anh nghĩ, tim mình giờ đã ở chỗ Tần Dụ.
Anh nghĩ, cô ấy sẽ giúp mình nhận nó, rồi đem nó giấu đi.
Anh nghĩ, chỉ cần cô ấy muốn, thì cả đời anh cũng không đòi lại.
...
Một lúc sau, chiếc Land Rover đã đậu trước cửa nhà, Chương Bách Ngôn nhìn thời gian.
Đã 12 giờ khuya.
Lúc mở dây an toàn, anh nghiêng người nhìn cô rồi dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không? Anh nấu cho em bát mì ăn nhé!"
Thật ra Tần Dụ không đói.
Nhưng cô vẫn dịu dàng đáp lời: "Em muốn ăn một bát mì trứng gà."
Anh nói được thôi.
Sau khi xuống xe, anh định đỡ cô đến phòng khách, Tần Dụ khẽ cười: "Còn chưa tới mức này đâu, em có thể tự đi mà."
Chương Bách Ngôn cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt thật sâu.
Tần Dụ giương mắt nhìn anh, giọng nói khẽ run: "Khoản tiền anh chừa cho em và con, anh lấy đi làm lại từ đầu đi! Em vẫn còn tiền! Với lại, sau này chúng ta còn phải chịu khổ dài dài, từ giờ trở đi... Đừng dễ nản chí như vậy nữa."
Cô rất muốn nói, Chương Bách Ngôn, đây là ván cược lớn nhất đời em, anh không được phụ lòng đấy!
Nhưng cô lại nghĩ, nếu là đánh cược, sao có thể chỉ có phần thắng được?
Dưới ánh đèn đường, Chương Bách Ngôn lẳng lặng nhìn cô.
Cuối cùng, anh khẽ nắm lấy đầu ngón tay của cô, nhỏ giọng nói: "Vậy em lên phòng cẩn thận nhé! Anh qua bếp đã."
Cô ừ nhẹ, đi về phía cửa trước.
Chương Bách Ngôn nhìn bóng lưng vợ mình khuất trong màn đêm.
Đêm thật lạnh, áo khoác của anh còn choàng lên vai cô, cô mang thai hơn sáu tháng, từ phía sau lưng nhìn vẫn thon gầy... Lúc đi đường có thể nhìn ra dáng vẻ của một tiểu thư nhà giàu, nhưng cô lại nói với anh, muốn cùng mình chịu khổ.
Một lúc lâu sau,, Chương Bách Ngôn đi về phía phòng bếp.
Anh nấu hai bát mì trứng gà, lại dùng lò nướng làm hai chiếc bánh gato không đường.
Lúc bưng đến bàn ăn, anh nhẹ nhàng nói: "Từ sau khi kết hôn, hình như anh chưa từng làm đồ ăn cho em."
Anh cắt cho cô một miếng nhỏ.
Rồi nói: "Hy vọng là con trai, đặt tên là Chương Vũ, nếu là con gái thì anh thương con bé sẽ chịu khổ cùng chúng ta."
Tần Dụ ăn một cách tao nhã.
Lát sau, cô mới nhẹ nhàng nói: "Em sẽ yêu thương con! Sẽ dẫn con ra sân chơi, sẽ mua đồ chơi, đồ ăn ngon cho con, nhưng Chương Bách Ngôn anh phải nỗ lực kiếm tiền, cố gắng để bọn em sống thật tốt... Em không thích sống chung với người khác, ít nhất, phải có phòng riêng."
Mắt Chương Bách Ngôn nóng lên.
Hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng đáp: "Anh biết rồi!"
Đêm khuya, chỉ là hai bát mì trứng đơn giản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong nhà không có người giúp việc, Tần Dụ định đi rửa bát thì Chương Bách Ngôn ngăn cản nói: "Để anh rửa bát, em nghỉ ngơi trước đi."
Tần Dụ khẽ chớp mắt, một lúc sau cô mới nói: “Em không yếu đuối như vậy, em vẫn có thể làm việc nhà bình thường mà.”
Nhưng Chương Bách Ngôn không cho cô làm, anh nhìn cô một hồi lâu, sau đó thì thầm với cô: “Tần Dụ, anh không giữ em ở bên cạnh để em cùng chịu khổ với anh, ít nhất là khi anh ở nhà, em không cần phải làm gì cả.”
Tần Dụ nghe anh nói vậy thì cũng không nói thêm gì nữa.
Chương Bách Ngôn đặt bát đĩa vào bồn rửa, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu làm việc. Thật ra anh đã nhiều năm không làm việc nhà, từ khi sự nghiệp anh thành công, anh đã không cần động đến nó nữa.
Nhưng hiện tại, anh lại rất bình tĩnh.
Khung cảnh này giống buổi đêm nghèo túng khi xưa, khiến anh nhớ đến những khó khăn mà anh và mẹ mình đã trải qua khi còn nhỏ. Sau khi mẹ qua đời, anh đã không còn nơi để gọi là nhà nữa. Nhưng bây giờ, Tần Dụ lại làm cho anh thấy được cái cảm giác ấm áp ngày ấy.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến đêm nay lại có thể yên bình đến vậy.
Bên ngoài trời vẫn không ngừng đổ mưa, cây cối, hoa cỏ trong sân cũng đọng lại đầy vệt nước, ánh đèn mờ chiếu sáng cả một mảnh sân.
Đột nhiên có người ôm lấy Chương Bách Ngôn từ phía sau.
Anh nghiêng người nhìn sang, khuôn mặt của Tần Dụ áp vào lưng anh, giọng nói của cô vô cùng dịu dàng và mềm mại: “Chương Bách Ngôn, sao em lại luôn nghĩ việc anh phá sản là chuyện tốt nhỉ?”
Trái tim anh nghe cô nói xong bỗng dịu lại.