Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cẩn thận ôm cậu, dịu dàng nói cậu có thể ngủ một giấc, khi nào tới bệnh viện cô sẽ gọi dậy… Tiểu Tần Phấn dựa vào trong lòng cô, cảm nhận được sự dịu dàng của người phụ nữ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu còn đỏ hơn cả vừa nãy.

Tần Dụ nhìn dáng vẻ này của cậu, hoảng hốt nhớ ra, cậu cũng mới chỉ tám tuổi mà thôi.

……

Đến bệnh viện, tài xế rất tốt bụng, còn bế Tiểu Tần Phấn vào phòng cấp cứu nhưng không chịu lấy thêm tiền, ông ấy nói thấy hai người phụ nữ các cô cũng không dễ dàng gì.

Tần Dụ cảm ơn ông rồi vội vàng đi tìm bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra sơ qua một lượt, truyền nước biển cho cậu, nói phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, nếu không còn vấn đề gì khác thì sáng mai sẽ được xuất viện, sau đó vẫn phải đeo dây truyền nước thêm một ngày nữa.

Thím giúp việc đi làm thủ tục nhập viện, bà ta nói: “Thật ra chỉ một đêm thôi, cũng không cần phải lãng phí thêm tiền đâu, ở tạm trong phòng truyền nước một đêm cũng được mà! Bà Chương, cô về đi, tôi trông ở đây là được rồi.”

Tần Dụ nhẹ giọng nói: “Vậy sao được! Trời lạnh thế này, tháng này bệnh viện không mở hệ thống sưởi, đến lúc đó có khi lại ốm càng thêm ốm, không bằng tốn thêm chút tiền để thằng bé được thoải mái một chút.”

Thím giúp việc thấy cô mở cửa một căn phòng riêng, giá tám trăm một đêm.

Bà ta thử thăm dò hỏi: “Ngài Chương có nhiều tiền lắm ạ?”

Tần Dụ không ngốc, cô cười nhạt: “Nếu thực sự có tiền chúng tôi cũng sẽ không ở nhà thuê, chỉ là không muốn để trẻ con phải tủi thân thôi.”

Tiểu Tần Phấn đang truyền nước biển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhìn cô.

Tần Dụ sờ sờ mặt cậu, bảo cậu mau đi ngủ đi, đến sáng sẽ hạ sốt.

Tiểu Tần Phấn kéo tay cô, giọng nhỏ xíu: “Chị định đi về ạ?”

Tần Dụ nói “không”, nói cô sẽ trông ở đây.

Tiểu Tần Phấn dịch người vào trong, muốn để cô nằm xuống, cậu nói: “Bé cưng cũng buồn ngủ rồi ạ!”

Tần Dụ cũng đã mệt mỏi.

Cô dựa bên cạnh gối của cậu, nghiêng người, đắp nửa cái chăn.

Cô trông Tiểu Tần Phấn.

Một lát sau, thằng nhóc cẩn thận từng li từng tí dịch người lại gần cô, vùi đầu vào lòng cô, lí nhí nói với cô một tiếng xin lỗi… Mắt Tần Dụ lại ẩm ướt.

Cô không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu.

Hồi lâu sau, cô mới nhẹ nhàng xoa gáy cậu, nói một câu: “Quên hết những chuyện đó đi! Sau này cậu chính là em trai của Tần Dụ.”

Tiểu Tần Phấn nhào vào lòng cô, cậu không nói gì, nhưng chỉ trong chốc lát, vạt áo trước ngực Tần Dụ đã bị nước mắt của cậu thấm ướt.

Cô thầm thở dài: tình tình yếu đuối, sau này cứ để Chương Bách Ngôn dạy dỗ!

Rạng sáng, Tiểu Tần Phấn hạ sốt.

Đến lúc này Tần Dụ mới gọi điện thoại cho Chương Bách Ngôn, nói chuyện này với anh, Chương Bách Ngôn trong điện thoại im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Không thì cứ từ chối dự án này! Hai người ở thành phố B anh vẫn không yên tâm.”

Tần Dụ không đồng ý.

Giọng cô hạ xuống rất thấp: “Lấy được dự án này khó đến mức nào, Chương Bách Ngôn, trong lòng anh hiểu rõ hơn em. Dự án này đối với anh mà nói không chỉ là mấy triệu tiền lợi nhuận mà nó còn do Lục Thị cung cấp, có Lục Thị mở đầu, con đường sau này của anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nếu không có nó, sau này có bao nhiêu người dám hợp tác với anh?”

Lời cô nói không mấy dễ nghe, nhưng cũng là sự thật.

Chương Bách Ngôn không lên tiếng.

Giọng Tần Dụ lại trầm xuống, cô nói khẽ: “Số tiền trong tay em cộng thêm số tiền anh để lại cho Tiểu Tần Phấn cũng đủ để chi tiêu cho gia đình rồi, cho dù cả đời anh không kiếm tiền đi nữa thì cũng đủ! Thế nhưng Chương Bách Ngôn, anh muốn vực dậy lần nữa là vì cái gì? Nếu anh cảm thấy không quan trọng, vậy anh có thể quay về… Chỉ cần sau khi quay về anh không hối hận!”

Chương Bách Ngôn hơi xúc động: “Tần Dụ!”

Tần Dụ cũng có chút nghẹn ngào: “Cũng không phải em đòi phải vinh hoa phú quý, mà là nếu anh không liều mạng không cố gắng một lần này, Chương Bách Ngôn, em sợ cả đời này anh cũng không thể cảm thấy thoải mái, sống một đời không vui vẻ, anh nói em ở bên anh không phải để chịu khổ, nhưng em ở bên anh cũng không phải muốn làm liên lụy đến anh!”

“Chương Bách Ngôn, em có thể chăm sóc tốt bản thân, cũng có thể chăm sóc cho Tiểu Tần Phấn thật tốt.”

Cô nói vô cùng kiên định.

Cô nghĩ, trước đây cô không phải người như vậy, trước đây cô cũng là một cô gái yếu ớt.


Là khoảng thời gian này khiến cô trưởng thành hơn, giúp cô tự tin vượt qua mỗi cửa ải khó khăn trong cuộc sống, cô đã nói muốn ủng hộ anh là thực sự ủng hộ anh chứ không phải chỉ mỗi ngày ở nhà đợi anh về nấu cơm cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK