Cô đặt cái ly vào trong tay ông, trong nháy mắt tách ra, ngón tay thon dài của ông giật giật, cứ như đang muốn giữ lại, nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Lục Khiêm uống nửa chén nước.
Sau đó thì hơi nhắm mắt lại, dường như có hơi mệt mỏi.
Minh Châu có hỏi qua bệnh tình của ông.
Tuy vẫn khá ổn nhưng cần phải dưỡng sinh, về cơ bản không thể hút thuốc uống rượu.
Cũng không thể bị cảm lạnh phát sốt được.
Cô nhìn cái áo khoác đã ướt một nửa trên người ông, nhẹ gọi tên ông: “Lục Khiêm, cởi quần áo ra.”
Nghe vậy, ông nhẹ nhàng nâng mí mắt lên một chút.
Minh Châu cởi áo khoác ra cho ông.
Cô muốn tìm chai thuốc trong túi áo ông, kết quả tìm ra mấy viên kẹo, là nhãn hiệu cô thích ăn.
Cô rũ mắt, yên lặng nhìn một hồi lâu.
Lục Khiêm bị sốt đến choáng váng.
Ông nhẹ nhàng cầm tay cô, yết hầu khẽ nhúc nhích: “Minh Châu, chúng ta còn có thể trở lại quá khứ nữa không? Giống như trước như vậy, em gọi anh là chú Lục, anh thì xem em như một đứa bé.”
Cho dù bây giờ cô đã là một người phụ nữ thành thục.
Ông vẫn là xem cô như một đứa nhỏ.
Lục Khiêm nói xong, cũng không có sức chờ cô trả lời nữa, thần trí của ông không phải quá rõ ràng, nhưng vẫn cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, cứ như nếu buông ra, những ôn tồn mà ông hao hết tâm tư để đổi lấy này sẽ biến mất không thấy nữa.
Ánh đèn vàng nhạt.
Ấm áp như trước kia, ngọn đèn thủy tinh này là do chính tay cô chọn.
Italy có giá hai triệu đồng.
Đơn giản là cô thích, cảm thấy lấp lánh lại rất hoa lệ, đặt ở nhà đẹp mắt.
Cảnh còn người mất.
Cô cũng không thể nào trả lời ông.
...
Chỉ chốc lát sau, thư kí Liễu đã đưa theo bác sĩ tới đây.
Minh Châu mở cửa ra.
Gặp mặt nhau dù sao cũng cảm thấy khá vi diệu, vẫn là thư kí Liễu mở lời trước: “May mà có cô! Thân thể này của ông ấy còn phải điều dưỡng cho tốt, vậy mà cứ không biết quý trọng.”
Minh Châu miễn cưỡng mỉm cười.
Bác sĩ rõ ràng là bác sĩ riêng của Lục Khiêm.
Anh đo nhiệt độ cơ thể, lại kiểm tra một phen rồi nói: "Không tính là nghiêm trọng, hẳn là tiêm vài mũi sẽ hạ sốt, chỉ là sau này còn phải chú ý một chút."
Thư kí Liễu hỗ trợ đỡ người, cùng nhau trở về phòng ngủ.
Bác sĩ tiêm thuốc cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm nằm, yết hầu trắng nõn giật giật, nói mớ một cái tên.
Bác sĩ cười chào tạm biệt.
Thư kí Liễu đưa xong người vào phòng, đi ra thì thấy Minh Châu đang đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, bên ngoài bóng đêm thâm trầm, mưa đã dần dần ngừng lại.
Bóng lưng của Minh Châu mang theo tịch mịch.
Bản tính cô đơn thuần, nhưng trong đoạn tình cảm với Lục Khiêm lại bị ép trưởng thành.
Thư kí Liễu nhẹ nhàng đi qua.
Anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng: “Minh Châu, không phải là tôi nói chuyện giúp ông ấy, chỉ là tôi muốn nói với cô rằng, nếu không phải bởi vì cô và Thước Thước, còn có Tiểu Lục U... Thì ông Lục đã không sống được rồi.”
“Ở Thụy Sĩ, rất nhiều lần thật sự là cửu tử nhất sinh.”
“Tôi nhớ có rất nhiều người thà rằng lựa chọn cái chết, cũng sẽ không lựa chọn trị liệu thống khổ.”
...
Minh Châu hơi ngửa đầu.
Hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Những chuyện này tôi biết!”
Cô gục đầu xuống, khống chế cảm xúc lẩm bẩm: “Bởi vì ông ấy cảm thấy rất có lỗi với tôi, cho nên bị bệnh cũng không muốn liên lụy tôi, ông ấy thà lựa chọn một mình đối mặt, cũng đã dự tính đến trường hợp tệ nhất. Nhưng thư ký Liễu à, ông ấy tính toán nhiều như vậy, ông ấy có nghĩ rằng lỡ như ông ấy thật sự không trở về, cả đời này của tôi sẽ đắm chìm trong hối tiếc hay không? Tiếc nuối lúc ấy đã cãi nhau với ông ấy, lúc ấy đã tách ra với ông ấy, tôi sẽ rất tự trách...”
Thư kí Liễu không thể phủ nhận.
Minh Châu cười nhạt: “Ngày đó ông ấy nói muốn đi khám thai cùng tôi, tôi thật vui vẻ, bởi vì lúc trước khi sinh Thước Thước ông ấy chưa từng tham dự vào, tôi đi tìm ông ấy, vậy mà ông ấy chỉ chừa một bức thư cho tôi! Ông ấy bảo tôi không cần chờ đợi... Bắt đầu từ ngày đó, tôi thật sự không chờ ông ấy nữa, ông ấy có thể sống sót trở về tôi cũng rất vui vẻ, nhưng có một số chuyện đã đi qua thì sẽ không trở về được nữa!”
...
Thư kí Liễu biết.
Anh ta không nhiều lời, chỉ yên lặng ở cùng cô.
Minh Châu xoay người, cô hơi mỉm cười: “Cảm ơn anh đã chăm sóc ông ấy, để Thước Thước và Lục U còn có thể có bố.”
Khi rời đi.
Cô cũng cảm thấy chính mình thật tàn nhẫn.
Chỉ là cô thật sự không có cách nào khác, diễn màn gương vỡ lại lành với ông ấy à, cô chỉ biết trái tim đã rách nát vô số lần, đã sớm nát thành từng mảnh nhỏ rồi, không thể nào chắp vá lại được nữa.
Cứ... Làm người thân của nhau đi!
Thư kí Liễu đưa cô xuống tầng.