Hoắc Minh trở về biệt thự.
Khu biệt thự này do tập đoàn Tây Á phát triển, tính an toàn và riêng tư hàng đầu nên anh giữ lại một căn cho mình.
Chiếc Maybach đen chầm chậm chạy vào cổng lớn chạm trổ màu đen, khi đi vào, tất cả đèn trong biệt thự đều sáng rực, đài phun nước cũng bắt đầu phun nước, phát ra âm thanh vui tươi.
Hoắc Minh dừng xe, vừa xuống xe thì người giúp việc đã tới rồi.
“Cô chủ nhỏ lại im lặng rồi.”
Hoắc Minh đưa áo khoác cho cô ấy, đi dưới ánh trăng tới gốc cây hoa quế.
Tiểu Hoắc Tây đang tự kỷ.
Hoắc Minh ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, nhìn Tiểu Hoắc Tây đầy yêu thương.
Tóc màu trà, hơi xoăn, bồng bềnh và xõa ngang vai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, rất trắng trẻo, đôi mắt đen tròn như quả nhỏ, sống mũi thanh tú, cái miệng nhỏ mím lại, trông có vẻ không vui.
Bàn tay nhỏ bé trắng nón nắm lấy những chiếc lá quế thơm, kéo từng chiếc lá xuống.
Hoắc Minh nói chuyện với cô bé nhưng cô bé cũng không quan tâm.
Hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình!
Hoắc Minh không bế cô bé về mà chỉ ngồi xổm bên cạnh cô bé, đến mười giờ rưỡi, đột nhiên cô bé kết thúc tự kỷ, nhào vào lòng anh: “Hôm nay có bạn nhỏ nói con không có mẹ!”
Hoắc Minh bế cô bé về nhà.
Anh sờ đầu nhỏ của cô bé: “Tiểu Hoắc Tây của chúng ta có mẹ... Mẹ giống như Hoắc Tây, là tiên nữ nhỏ!”
Anh đặt cô bé trước bàn ăn.
Người giúp việc nhanh chóng bày bát đĩa, mang lên những món ăn nóng hổi, đau lòng muốn chết!
Tiểu Hoắc Tây đói đến mức tự mình bê bát dùng thìa xúc ăn, mỗi thứ ăn một ít.
Ăn xong, cô bé nhớ lại, nhìn Hoắc Minh: “Con muốn mẹ! Bạn nhỏ khác có mẹ, con cũng muốn!”
Hoắc Minh dẫn Tiểu Hoắc Tây lên tầng.
Tiểu Hoắc Tây chậm chạp tự mình tắm rửa, sau khi tắm xong, mùi thơm ngào ngạt chui vào lòng bố.
Hoắc Minh lau tóc cho cô bé.
Dáng vẻ anh hiền từ: “Hoắc Tây, con muốn mẹ, phải tự mình giành lấy!”
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy có gì đó không đúng!
Muốn cô bé tự tìm mẹ, vậy cô bé cần bố làm gì?
Vẻ mặt Hoắc Minh bình tĩnh: “Bố chuẩn bị đưa con đi học đàn dương cầm... Ừm, nơi đó có rất nhiều cô giáo xinh đẹp, con thấy ai có màu tóc giống con, xinh đẹp thì con tìm cô ấy làm mẹ! Chúng ta thống nhất trước, không cần nói tên con là Hoắc Tây, cũng không cần nói bố là ai!”
Tiểu Hoắc Tây không hiểu.
Hoắc Minh giải thích cho cô bé rất hợp lý: “Nếu biết bố là ai thì cô ấy sẽ say đắm sắc đẹp của bố, không phải thật lòng thích Hoắc Tây! Ví dụ như cô Trương và cô Vương trước đây!”
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy bố nói rất đúng!
Trước khi đi ngủ, cô bé nhìn vào gương... Mẹ chính là tiên nữ nhỏ có tóc màu trà và xinh đẹp như Hoắc Tây!
...
Thật ra Ôn Noãn đã không dạy học nữa.
Nhưng sáng sớm, chị Lê ở Thụy Sĩ đã đặc biệt gọi điện thoại cho cô, nói có con của một người bạn nhờ cô quan tâm một chút.
Ôn Noãn đang muốn hỏi kỹ.
Chị Lê cười sảng khoái: “Chị phải uống thuốc rồi! Chị cúp máy trước!”
Cúp điện thoại, Ôn Noãn cũng bất đắc dĩ, cô suy nghĩ hay là tới Trung tâm âm nhạc.
Đến quầy lễ tân hỏi xem có người như vậy không.
Thân phận rất bí mật, Ôn Noãn đoán là con của nhân vật quan trọng nào đó nên đành chờ đợi.
Năm giờ chiều.
Cô gái lễ tân đi tới, mỉm cười nói: “Tổng Giám đốc Ôn, đứa bé kia tới rồi, cô đi nhìn thử đi!”
Ôn Noãn cũng không để ý.
Cô đặt bản báo cáo trong tay xuống, đi vào phòng tiếp khách.
Đứa bé được người giúp việc dẫn tới, nhỏ hơn dự đoán của cô, cao chưa tới một mét.
Ôn Noãn muốn từ chối vì đứa bé còn quá nhỏ, không thích hợp học đàn dương cầm. Nhưng khi đứa bé quay người lại, máu trong cơ thể Ôn Noãn đều đông cứng.
Tóc màu trà, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.
Đẹp vô cùng!
Cô bé rất giống... rất giống...
Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn, gần như mất bình tĩnh, cô đưa bàn tay run rẩy ra, nhẹ nhàng chạm vào em bé nhỏ kia.
Tiểu Hoắc Tây còn kích động hơn cô nữa!
Tiểu Hoắc Tây nhìn chăm chú tóc màu trà của cô, khuôn mặt xinh đẹp, eo, chân... Thật xinh đẹp mà, chính là mẹ của cô bé Hoắc Tây!
Tiểu Hoắc Tây rất hào phóng cho cô sờ.
Không những cô bé cho sờ mà còn cọ vào lòng Ôn Noãn.
Cằm nhọn nho nhỏ đặt trên vai Ôn Noãn: “Con tên Tây Tây.”
Tây Tây...
Ôn Noãn ngẩn người.
Cô thích Tiểu Hoắc Tây đến mức không muốn rời tay, nhưng sau khi kích động qua đi, cô vẫn phải thực hiện trình tự: “Bố con tên là gì?”
Mắt Tiểu Hoắc Tây xinh đẹp, rơi nước mắt.
“Bố con bán trà trứng, mọi người đều gọi ông ấy là gian thương! Mẹ của con mất rồi... Bố rất bận rộn, con cũng không có ai chăm sóc!”
Vài ba câu, hình ảnh đứa trẻ khốn khổ đã được tạo dựng.
Ôn Noãn vô cùng đau lòng.
Cô lau nước mắt cho cô bé, lại không nhịn được hôn cô bé, khoảnh khắc đó lòng cô mềm nhũn đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô lại có cảm giác áy náy vì trộm đồ của người khác.
Cô không hề suy nghĩ đã quyết định nhận nuôi Tiểu Hoắc Tây.
Cô bé còn quá nhỏ nên cô phải bế cô bé ngồi trước đàn dương cầm.
Tiểu Hoắc Tây ngồi trong lòng cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ, Ôn Noãn dạy cái gì, căn bản một câu cô bé cũng không nghe rõ.
Ôn Noãn không thể dạy sai người khác.
Vì thế cô rất nghiêm khắc, bảo Tiểu Hoắc Tây thực hiện lại một lần những gì cô vừa dạy.
Tiểu Hoắc Tây vâng một tiếng.
Hai ngón tay gầy trắng nõn lướt qua...
Ôn Noãn sửng sốt.
Đứa trẻ này, thiên phú cao đến mức cô không dám tưởng tượng, là học sinh giỏi nhất trong số học sinh cô từng dạy, cũng vượt qua... Ôn Noãn khi còn bé.
Trong khi cô đang kinh ngạc, Tiểu Hoắc Tây giơ lên một lọn tóc xoăn màu trà, dáng vẻ rất ngoan ngoãn hỏi: “Cô giáo Ôn, là như vậy sao ạ?”
Cô giáo Ôn...
Không biết vì sao, đột nhiên Ôn Noãn nghĩ tới Hoắc Minh.
Khi họ mới quen nhau, anh luôn gọi đùa cô là cô giáo Ôn...
Ôn Noãn cảm thấy mình đã nghĩ nhiều rồi.
Làm sao cô có thể nghĩ rằng Tây Tây trước mặt có liên quan tới Hoắc Minh, rõ ràng con của họ... Ôn Noãn không dám nghĩ nữa, cô ôm Tiểu Hoắc Tây, tiếp tục dạy cô bé một số tay đàn cơ bản.
Sau một buổi học.
Tiểu Hoắc Tây cảm thấy hài lòng: Tuy học đàn dương cầm rất nhàm chán nhưng cô bé đã tiến gần hơn một bước tới mục tiêu của mình.
Ôn Noãn bế cô bé ra khỏi phòng dương cầm, giao cô bé cho người giúp việc.
Thật ra cô vẫn rất lưu luyến: “Tây Tây, hẹn gặp lại vào thứ sáu tuần sau!”
Tiểu Hoắc Tây rất hài lòng với cô.
Dáng vẻ cô bé ngoan ngoãn, bảo người giúp việc đưa cô bé xuống tầng.
Ôn Noãn thực sự thích đã đưa cô bé xuống tầng dưới, cô chỉ thấy một chiếc Lincoln dài màu đen dừng lại ở tầng một, rất cao quý và sang trọng, Tiểu Hoắc Tây ngồi lên xe... Thật ra hôm nay cô bé rất muốn dẫn mẹ mới về nhà.
Nhưng nghĩ lại, cô giáo Ôn có thể không đồng ý.
Cô bé chỉ có thể chậm rãi.
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn vẫy tay, tài xế đóng cửa xe lại.
Bất ngờ Hoắc Minh ngồi bên kia ghế sau xe, cả người mặc bộ vest lịch lãm, vừa xem tài liệu vừa thản nhiên giả vờ hỏi: “Con tìm được không?”
Tiểu Hoắc Tây bò lên đùi bố, nhỏ giọng nói: “Bố, bố thích cô ấy!”
Hoắc Minh vẫn làm bộ như không để ý: “Vậy sao? Rất rõ ràng sao?”
Tiểu Hoắc Tây không nói gì.
Tiểu Hoắc Tây im lặng nằm trên vai bố, một lúc lâu sau, cô bé mới thấp giọng hỏi: “Bố... Cô ấy là mẹ ruột của con đúng không?”
Bỗng nhiên hốc mắt Hoắc Minh ươn ướt.
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tiểu Hoắc Tây co người trong lòng anh, một lúc lâu sau, cô bé nghe thấy bố nói: “Trước tiên đừng dọa mẹ, biết không?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK