Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày tiếp theo, lúc anh tỉnh lại thì thấy mắt của ón Noãn.
Cò ngồi xổm bèn cạnh ghế sofa đẩp kín bàn chân nhỏ của Hoắc Tây.
Có lẽ vì hòm qua cò đã phát hiện được bí mật của anh nên không khí giữa hai vợ chồng cũng hơi khác lạ, nhưng ôn Noãn vần dịu dàng quan tâm: “Sao anh lại ngủ ở phòng sách với Hoắc Tây vậy?”
Ánh mắt Hoẩc Minh rất đứng đắn, nửa ngày sau mới nói với giọng khàn khàn: “Anh sợ làm em tỉnh.”
Bộ dạng lấy cớ như vậy cả hai đều hiếu rõ.
Ôn Noãn cũng không hỏi nhiều, chỉ sờ đau của Hoằc Tây nói: “Em đi làm bánh đây.”
Cò đứng dậy muốn rời đi nhưng cánh tay lại bị anh giữ lại, Hoắc Minh nói rất nhỏ: “ôn
Noãn, anh cũng muốn ăn đồ em làm ”
ỏn Noãn sững người, sau đó liền cười nói được.
Cồ rời đi, bóng lưng cò tinh tế tao nhã cứ như cò hiếu anh đang muốn thế hiện điều gì.
Nhưng anh không nói, cò sẽ không cho.
Nhưng, nếu anh nói, cô sẽ cho sao?
Khi Ôn Noãn làm bánh , Hoắc Minh cũng đi đến. Anh mặc quần áo phẳng phiu, gọn gàng mát mẻ, khi đến gần cũng mang theo mùi nước cạo râu nhàn nhạt.
Anh lại gần ôn Noãn đế đòi nụ hỏn chào buối sáng.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đằng sau tai của cô, nói với giọng mơ hồ khàn đặc: “Tối qua em đã nghe thấy đúng không?”
Cái gì…
Trong nhất thời, ôn Noãn vẩn chưa hiểu được.
Cò muốn đấy anh ra nhưng Hoắc Minh chỉ dùng một tay đã giữ chặt được eo của cò.
Cơ thế của hai người dính chặt nhau đến mức cò mơ hồ cảm nhận được sự hứng tình của anh. Cò không khỏi suy nghĩ, không phải hòm qua anh ấy đã tự mình làm chuyện đó rồi sao, vần còn chưa đủ ư?
“Một lúc nữa còn phải đưa Hoắc Tây đến trường, anh cũng nên đến còng ty rồi.”
Anh vẳn không chịu thả cô ra, lấm bấm: “Em lại kiếm cớ! ôn Noãn, bây giờ em cứ thích dùng những lí do này để làm qua loa lấy lệ với chồng của em đúng không? Tất câ mọi thứ về anh em đều không thèm đế ý thật sao? Bao gồm việc mặc kệ sở Liên, bao gồm cả cơ thể của anh, hơn nữa lúc anh đi xã giao em cũng chưa từng gọi điện thoại…”
Cuối cùng anh hỏi: “ôn Noãn, em vẩn còn yêu anh sao?”
ôn Noãn nhất thời ngẩn người.
Từ sau khi bọn họ hòa thuận, anh luôn đối xử rất tốt với cò, anh cũng chưa tửng yêu cầu cò bất cứ điều gì.
Bây giờ, anh lại đòi hỏi tình yêu…
Trên đời này, rất nhiều chuyện chỉ cần cố gắng là có thể có được, nhưng với những người ở độ tuổi của bọn họ, tình yêu lại là một món hàng xa xỉ. Cô còn nhớ rõ cò cũng từng khát khao tình yêu của anh như vậy.
Bây giờ, ngược lại đến anh thấy không hài lòng.
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, anh rất đẹp, lúc sờ vào rất ấm áp lại có thế chạm đến.
Cò thỏa mãn với cuộc sống hiện tại của bọn họ.
Cò cứ nghĩ rằng anh cũng thỏa mãn, không nghĩ đến anh lại cố chấp như vậy.
ôn Noãn nhẹ nhàng cười: “Yêu, chắc chắn là yêu.”
Hoắc Minh nhìn cõ chằm chằm một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ bảo thư ký Trương giúp anh đế trống thời gian một tháng, cả nhà chúng ta cùng đi du lịch, mổi nơi trong nước đều đi một lần đi.”
Ôn Noãn cau mày.
“Nhưng Hoắc Táy vần phải đi học, khóa học đàn dương cầm của con bé cũng không thế dừng được, Doãn Tư cũng còn quá nhỏ, còn có…”
Cô nói rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không có câu trả lời quyết đoán.
Ánh mẩt Hoẩc Minh trầm xuống.
Thật ra, cô không hề nghĩ đến việc muốn đi du lịch với anh đi. Thật ra ngoại trử cuộc sống bình thường, cỏ không hề có một chút mong chờ nào đối với anh hết!
Cô… không yêu anh!
Hoắc Minh chỉ im lặng nhìn cò.
Thật lâu sau, anh nói: “ôn Noãn, chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý đi!”
Anh câm thấy không phải anh bị bệnh, chính cỏ mới là người gặp chướng ngại về tâm lý.
Ôn Noãn từ chối, cò quay người tiếp tục làm bánh , nhẹ nhàng nói: “Minh, chúng ta bây giờ không ốn sao? Rất nhiều vợ chồng… Đều sống như thế này mà.”
Hoăc Minh cũng không ôm cò nữa.
Anh đứng sau lưng cò, nói với giọng khàn khàn: “Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta.”
Anh đã được thấy sự nhiệt tình của ôn Noãn đối với “Minh”, còn đối với anh, cò cứ giống như một cặp vợ chồng mới cưới tòn trọng lẩn nhau như khách, hoàn hảo mà cõng thức.
Qua đi hơn nửa năm, cuối cùng Hoắc Minh cũng thừa nhận, anh chưa hề hoàn toàn có được cõ.
Vì sự kiên trì của anh, trong cuộc sống sau này, Ôn Noãn vẫn luõn dịu dàng quan tâm ấm áp như mặt trời, đóng vai một người vợ tốt, người mẹ tốt. Đương nhiên, khi ở trên giường cỏ cũng sẽ cô’ hết sức đế thỏa mãn anh…
Nhưng Hoắc Minh nhận ra, ôn Noãn không có cảm giác.
Bình thường cám xúc của anh tăng vọt, mà cỏ thì lại không hề động tình, cô chỉ phối hợp với anh mà thòi…
Đối với một người đàn õng thì đây là thất bại cực kỳ lớn.
Anh đã không thể đem đến cho cò sự sung sướng.
Anh không dám cưỡng ép cô, cũng không dám lại yêu cầu cò thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Vốn là một tuần sinh hoạt vợ chồng hai lần cũng chậm rãi trở thành thỉnh thoảng một tháng một lần mà thòi.
Cuộc sống tẻ nhạt mà không thú vị, cũng may mấy đứa nhỏ rất khỏe mạnh.
Hoăc Minh biết rõ, ôn Noãn có bệnh về tâm lý, nhưng cò không muốn đi điều trị.
Anh phải đối xử với cò tốt hơn gấp đòi mới được.
Anh rất sợ có một ngày cò vì sự nhạt nhẽo hiện tại mà rời bỏ anh.
Về phần buối họp lớn kia, do có nguyên nhân đặc biệt nên đã rời xuống một tháng, đến lúc muốn tố chức đã gần đến tháng mười rồi.
Ôn Noãn đi dạo phố với Minh Châu.
Bây giờ Minh Châu là một người mẫu quảng cáo nổi tiếng, tiền kiếm về không hề ít. Cô chậm rãi tự mình đứng lên, dẩn Thước Thước đi ra khỏi nhà họ Hoắc. Khi biết tin này, Ôn Noãn bất ngờ một lúc lâu, cò luôn thấy quá
khó tin.
Cò cũng không biết chấp niệm của Minh Châu.
Vì người kia đã tửng nói ông thích người phụ nữ độc lập, đồ ngốc này cứ tưởng thật.
Hai người đi dạo mệt mỏi thì ngồi uống cà phê.
Thật sự không đúng lúc, Bạch Vi cũng đang ở chổ này, đúng là làm người ta ngạc nhiên mừng rỡ.
Bạch Vi nhìn ôn Noãn từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng bóp mặt cỏ: “Cậu nói xem cậu đã ăn cái gì mà sao không thấy cậu già đi chút nào vậy, làn da còn càng ngày càng đẹp, có phải do Hoắc Minh chăm sóc đặc biệt tốt không?”
Chuyện vợ chồng, bây giờ ôn Noãn cũng không đi rêu rao.
Cò chỉ cười.
Bạch Vi nhắc đến bạn học rồi than nhẹ:
“Lần trước gặp hình như cũng đã nhiều nãm lắm rồi, Ôn Noãn, gặp lại mọi người lần nữa không biết sẽ như thê’ nào nhỉ!”
Bạch Vi nói vài chuyện mà cò ấy biết.
“Cặu còn nhớ Đinh Tranh không? Mấy năm nay cò ta vẫn luòn lẽu lống với một òng chủ than đá, thật vất vả mới đợi được bà vợ chết đế phù chính, bây giờ cô ta đang rất vui sướng đấy.
“Cố Trường Khanh vẩn còn độc thân!”
Ôn Noãn chỉ ngồi im nghe.
Minh Châu cũng giữ im lặng.
Người tên Cố Trường Khanh này dường như cũng đã xa lạ giống như chưa từng quen biết.
Uống cà phê xong, Minh Châu có việc rời đi trước, Bạch Vi cũng phải đi đón con trai.
Trường mầm non của Hoắc Tây có sự kiện nên Ôn Noãn quyết định một mình đi dạo thêm một vòng nữa. Cô rất ấn tượng với buổi họp lớp lần này, cò và Hoắc Minh cũng đã xảy ra quan hệ vào tối họp lớp hôm đó.
Người con gái luôn luôn nhớ rõ lần đầu tiên của mình.
Nhớ lại chuyện xưa, đột nhiên cò muốn né tránh.
Cô gọi điện cho Hoắc Minh để nhờ anh qua đón Hoắc Tây, cô nói cò có vài việc cần giải quyết.
Trong điện thoại, Hoắc Minh im lặng một lúc.
Cuối cùng, anh vần đồng ý!”
Ôn Noãn không đế tài xế đèo đi mà cứ chậm rãi đi bộ dọc con đường. Cò nhớ rõ đi qua hai con phố nữa cũng là càn hộ mà trước kia hai người họ từng ở chung…
Trời tối dần.
Dưới làn nắng chiều, cõ nhìn thấy vòng đu quay, thì ra nó vẩn còn ở đó.
Cò đứng lặng người, mât đã ướt át.
Buổi tối, cỏ mở cửa căn hộ.
Tất cả mọi thứ ở nơi này vần giống như lúc trước, trừ bộ đàn Morning Dew đã được dọn đi thì nó vẫn giữ nguyên diện mạo trước đó. ôn Noãn lặng lẽ ngồi trong phòng, đến khi đêm khuya vắng lặng cô mới dám tự hỏi mình.
Thật sao? Cô không yêu Hoắc Minh sao?
Dù anh đối xử rất tốt với cò, cò vẫn luôn cố chấp đeo chiếc nhẩn cưới trong quá khứ, cò cũng không đồng ý tháo nó xuống.
Cũng không đồng ý, bắt đầu lại tử đau với anh!
Trong tim cô vẩn đay hình ảnh quá khứ, cô bài xích Hoắc Minh của hiện tại. Cò không xem anh là chồng mà chỉ là một còng cụ chắp vá để hoàn thiện… Thật sao?
Cõ thật sự như vậy phải không?
Đêm khuya, cô vẫn ngồi im trong căn hộ mà không hề nhúc nhích.
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô cần nghỉ ngơi. Ở nơi này, cò không cần đóng vai một người vợ tốt, cò chỉ c‘ân thoải mái giải phóng cảm xúc, chỉ cần vui vẻ nhớ nhung quá khứ là được rồi…
Trong bóng tối, õn Mạn khóc không thành tiếng.
Cánh cửa khẽ mở ra, một tia sáng lọt vào phòng.
Cò nhẹ nhàng ngước mẩt lên, nhìn thấy chồng của cô đang đứng cạnh cửa, trên tay cầm theo một cái túi nhựa. Dù không biết đó là gì nhưng có ngửi được mùi thơm của đồ ăn.
Giọng Hoắc Minh dịu dàng bình tĩnh: “Anh đã dỗ mấy đứa nhỏ đi ngủ hết rồi, Hoắc Tây sẽ đế ý Doãn Tư, trong nhà còn có người giúp việc nữa, tối nay chúng ta ngủ ở chỗ này đi.”
ôn Noãn lặng lẽ nhìn anh.
Hoắc Minh muốn bặt đèn, ôn Noãn nói nhẹ: “Đừng, đừng bật đèn!”
Cò không muốn nhìn nhếch nhác trước mặt anh.
Hoắc Minh đóng cửa lại, dưới ánh đèn mờ đi về phía cõ. Anh đặt đồ xuống rồi nhẹ nhàng ôm cò dồ dành: “ôn Noãn… Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Là do anh không quan tâm cô.
Khi cò sinh Hoắc Tư đã trải qua trầm cảm sau sinh.
Vê sau, khi cò sinh Doãn Tư, anh lại làm cỏ tức giận.
Tất cả mọi người đều thấy cô rất kiên cường, cò cũng cảm thấy cò sẽ như vậy. Nhìn thì giống như bọn họ đang vá lại vết rách tình cảm sau khi hòa thuận trở lại, nhưng không ai biết thật ra ôn Noãn đang bị bệnh. Bọn họ càng cố gắng chữa lành tình cảm, bệnh của cò lại càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng cũng có một ngày đến chính cô cũng nhận thức được nó…
Hoắc Minh òm lấy cò đang khóc thút thít, anh khố sở nhưng cũng dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh sẽ giúp em, mai chúng ta đến gặp bác sĩ có đươc khôna?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK