Lúc này Khương Duệ đi tới, mời Ôn Noãn khiêu vũ: "Cô Ôn, liệu tôi có vinh dự này không?"
Bạch Vi che mặt.
Ôi, lúc anh chàng Khương Duệ này nghiêm túc vẫn có chút quyến rũ ấy chứ!
Ôn Noãn khẽ mỉm cười, đặt tay mình lên tay Khương Duệ , nhận lời mời của cậu ta.
Cô biết Hoắc Minh vẫn đang nhìn cô, cô cũng biết hiện tại rất có thể anh sẽ bóp vụn cái ly kia, nhưng cô không muốn vì anh mà thay đổi cuộc đời mình.
Ôn Noãn và Khương Duệ khiêu vũ đã thành tiêu điểm của mọi người!
Ai ai cũng nhìn hai người ôm nhau nhảy múa rồi quay sang nhìn luật sư Hoắc.
Trận chiến ngươi chết ta sống sắp diễn ra rồi đúng không?
Liệu luật sư Hoắc có đánh ngay tại đây luôn không nhỉ, hoặc lặp tức kéo cô Ôn đi?
Buổi tiệc này sẽ phát sóng trực tiếp trên cả thành phố B...
Khi mọi người đang hưng phấn, Hoắc Minh giẫm từng bước lên tấm thảm trắng xuống sảnh tầng 1, lịch lãm và tuấn tú, quả thật như người đang bước ra từ trong tranh.
Hoắc Minh đi tới bên đàn dương cầm, thì thầm vài câu, nhạc công trẻ tuổi liền rời khỏi.
Anh ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn đen trắng, chơi bài “Sonate Ánh Trăng” một cách điêu luyện.
Là bài Ôn Noãn thích nhất!
Hoắc Minh chơi dương cầm nhưng ánh mắt luôn nhìn Ôn Noãn, nồng nàn tình sâu.
Anh vốn đẹp...
Chỉ một cử chỉ này thôi đã khiến phụ nữ muốn thét lên!
Người yêu cũ khiêu vũ với người khác, người đàn ông thâm tình lại vì cô mà đàn bản nhạc đệm, còn nhìn với ánh mắt say đắm như vậy, chẳng một ai cưỡng nổi... Dáng vẻ này của Hoắc Minh đã chiếm được trái tim của tất cả phụ nữ!
Như chính anh đã nói, điều anh muốn dễ như trở bàn tay!
Ôn Noãn từ từ cứng đờ...
Cô không thể nào nhảy được nữa!
Rõ ràng là một bữa tối tốt đẹp, nhưng bữa tiệc lại bị anh phá hỏng!
Hoắc Minh, tại sao anh luôn làm tôi khóc?
Tại sao...chỉ có anh mới có thể khiến tôi khóc?
Khi Ôn Noãn nhận ra, khóe mắt cô đã long lanh ánh nước.
Nhưng người khởi xướng vẫn ngồi trước cây đàn trìu mến nhìn cô, giọng điệu dịu dàng: “Ôn Noãn, tối nay chơi vui không?”
Tim Ôn Noãn kịch liệt chập trùng.
Cô tự nhủ mình không thể mất bình tĩnh, cô không thể… khiến mình mất mặt trước mọi người!
Cô run run môi, cố gắng gượng cười đáp: "Nếu luật sư Hoắc không làm phiền tôi, tôi nghĩ tôi sẽ càng vui hơn!"
Hoắc Minh cụp mắt xuống, cười khẽ.
Anh không làm được! Ôn Noãn, lúc anh nhìn thấy em khiêu vũ với người khác, anh rất tức giận! Nhưng anh không biết phải làm sao mới tốt, nên anh đàn dương cầm cho em nghe, anh muốn em vui vẻ! Tại sao... Anh đã khiến em không được thoải mái hay sao? Nếu em không vui, anh có thể thay đổi, đổi mãi đến khi em vui mới thôi, có được không?"
Những lời đậm mùi trà xanh đó khiến ai ai cũng sốc!
Bạch Vi nhéo đùi, mặc niệm cho Ôn Noãn!
Bạn tốt của cô ấy sao lại chọc phải người đàn ông khó đối phó như vậy? Thật lắm mưu kế mà!
Nếu ai không biết còn tưởng chính Ôn Noãn đã phản bội Hoắc Minh!
Ôn Noãn xoay người rời đi.
Giờ khắc này cô đã quên đi tất cả, quên cả đây là buổi phát sóng trực tiếp, cô chỉ biết mình muốn trốn khỏi Hoắc Minh!
Khi rời đi, khóe mắt lóng lánh nước.
Hoắc Minh chặn cô lại trước cửa thang máy: “Em giận à?”
Ôn Noãn đẩy anh ra.