Bầu không khí vi diệu.
Cổ Tư Kỳ nói: “Tư Ỷ là tiểu tâm can của bổ”, thực ra An Nhiên và tài xế đang có mặt ở đây đều hiểu chuyện này là sao, Tư Kỳ, Tư Ỷ… chẳng phải đang nói Lý Tư Ỷ sao!
Tài xế nghĩ, chỉ có vị bác sĩ Trình Luật kia là không rõ tình huống.
Lại còn một lòng muốn làm quen với anh Hoắc!
Nhìn kìa, ánh mắt cô Lý đang muốn đổt cháy anh Cố luôn đấy.
Cố Vân Phàm nhìn Lý Tư Ỷ, chỉ một giây là chuyển sang Trình Luật rồi rất là phong độ cười một cái: “Bác sĩ Trình chê cười rồi.”
Ông ta khom lưng bế tiểu Tư Kỳ lên.
Vỗ nhẹ vào mông cô bé, dịu dàng nói: “Vừa nãy con nói gì cơ?”
Tiểu Tư Kỳ ghé vào vai bổ rồi nhắc lại: “Tư Ỷ là tiếu tâm can của bố.”
Cổ Vân Phàm thơm cô bé: “Đúng! Tư Ỷ là tiểu tâm can của bố.”
Sau đó, ông ta nhìn sang Lý Tư Ỷ: “Tôi đưa con bé tới đáy là muốn đăng ký học ngoại ngữ,
chỗ em đang tuyển sinh đúng không?”
Lý Tư Ỷ đang định từ chối.
Cổ Vân Phàm ôm con gái, đi đến trước cái bàn làm việc đơn giản, cầm một tờ giới thiệu tuyến sinh lên đọc một lượt, cuối cùng nói: “Còn được dạy tại nhà à! Vừa khéo, con gái tôi không thích đến chỗ lạ cho lắm, vậy làm phiền em dạy cho con bé hai tiếng vào mỗi tối thứ ba, thứ sáu, thứ bảy, học phí tôi trả gấp ba so với tiêu chuấn, em thấy thế nào?”
Có người ngoài đang ở đây, Lý Tư Ỷ không tiện chỉ trích ông ta.
Cô ấy lạnh nhạt nói: “Cái này không hợp với quy định.”
Không đợi cố Vân Phàm nói tiếp, Trình Luật đã nói: “Sao lại không hợp với quy định chứ? Tư Ỷ, tổng giám đốc cổ tín nhiệm em, em đừng làm người ta thất vọng.”
Anh ta sợ Lý Tư Ỷ không đồng ý, lại quay sang nói với cố Ván Phàm: “Tống giám đốc cố, ngài cứ yên tâm giao con gái cho chúng tôi.”
Cố Vân Phàm cười nhẹ: “Xem ra, bác sĩ Trình có thể quyết định thay Tư Ỷ.”
Trình Luật bị người ta trêu, thế là đỏ mặt.
Cổ Vân Phàm lại trở nên dễ nói chuyện, ông ta ra hiệu cho tài xế nộp tiền… Lý Tư Ỷ bị Trình
Luật nói mà lâm vào thế bí, cô ấy không tiện từ chối, nếu không chắc chắn Trình Luật sẽ nghi ngờ.
Cô ấy đành phải thu tiền rồi khẽ nói: “Dạy học cũng có yêu cầu của dạy học, phụ huynh không được ở bên cạnh.”
Cố Vân Phàm đồng ý rất sảng khoái: “Tôi cũng bận kinh doanh.”
Ông ta trả trước hai mươi ngàn tiền mặt, Lý Tư Ỷ đếm xong cất tiền vào tủ, sau đó cô ấy đưa hóa đơn qua: “Tuần sau, tôi sẽ liên lạc với anh cố.”
Cô ấy làm ra vẻ tiễn khách.
Cổ Vân Phàm nhìn sang Trình Luật, xong thu lại ánh nhìn rồi cười nhẹ: “Thanh niên đi hẹn hò à? Rất tốt! Bận sự nghiệp đồng thời cũng phải chú ý đến vấn đề cá nhân.”
Lý Tư Ỷ hạ giọng nói: “Tống giám đốc cổ quản rộng thật đấy.”
Cố Vân Phàm không trả lời, ông ta chỉ nhìn cô ấy một cái thật sâu, sau đó cúi đầu nói với con gái: “Bố dẫn con đi ăn cơm nhé.”
Cố Tư Kỳ nhìn Lý Tư Ỷ với ánh mắt mong chờ.
Đợi một lúc cũng không đợi được lời mời, vì thế cô gái nhỏ giận dổi rồi rất là kiêu ngạo nói: “Thực ra có rất nhiều bạn nhỏ muốn ăn cơm cùng
con đấy!”
Cố Vân Phàm lắc đầu.
Cũng không biết tính cách của Tư Kỳ giống ai nữa.
“Tổng giám đốc cố, tôi tiễn ngài nhé!” An Nhiên nói.
Cố Vân Phàm thản nhiên từ chối, ông ta có dẫn theo cấp dưới: “Không cần đâu! Có ông Trương rồi! Phải rồi, không phải em muốn ra ngoài với hai người họ à? Đi chơi vui vẻ!”
An Nhiên nhíu mày.
Cổ Vân Phàm gật đầu rồi bế con gái đi ra ngoài, tài xế đi sát theo sau… mấy người đằng sau nhìn, ai cũng có suy nghĩ tiêng.
Trình Luật lên tiếng đầu tiên: “Không ngờ nhân vật như anh cổ mà cũng tự mình dẫn con gái đi đăng ký lớp học thêm, nhưng đứa trẻ mới ba tuối liệu có sớm quá không?”
Lý Tư Ỷ vén tóc lên, khẽ nói: “Không học được, tất nhiên sẽ trả lại.”
Cô ấy không nghĩ cô bé kia có thế có kiên trì học ngoại ngữ, có khi chỉ tâm huyết dâng trào một tí thôi.
Trình Luật thấy cô ấy không hăng hái.
Xuống tầng, lúc ngồi vào xe, anh ta nghiêng
người hỏi cô ấy: “Anh thấy em khá lạnh nhạt với anh Cố, sao vậy, em không thích anh ta à? Anh ta có bình luận không tốt à?”
Lý Tư Ỷ không thể kể ra những chuyện trước đây.
Cô ấy chỉ lạnh nhạt nói: “Không hợp thôi! Tóm lại, đứa bé kia mà không học được thì anh đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Trình Luật nghĩ rồi nói: “Anh cũng không thích đứa bé kia cho lắm, nó quá lanh lợi, nhưng Tư Ỷ à, đầu năm nay chúng ta sống thì thể nào cũng phải cúi người vì một vài chuyện nào đó… anh biết trước kia gia cảnh nhà em tốt, nhưng bây giờ không so được với trước kia nữa, đúng không nào?”
Lý Tư Ỷ im lặng nhìn trước xe, không nói gì.
Trình Luật vẫn rất thích cô ấy.
Anh ta lập tức xin lỗi cô ấy: “Anh nói chuyện không khéo, em đừng đế bụng nhé! Nếu không dạy được, thì chúng ta sẽ bàn lại được không?”
Lý Tư Ỷ quay mặt lại: “Anh nói đấy nhé, sau này đừng cố ép em nữa.”
Trình Luật nghiêng người, ban đầu anh ta muốn thơm má cô ây, nhưng lúc nghiêng người chỉ hôn được vào tóc bên má cô ấy… trên xe đối diện, tài xế đã đi về trước, cố Vân Phàm tự lái xe.
ông ta vừa chuẩn bị nổ máy thì trông thấy tình hình bên này.
Ông ta nhìn thấy Trình Luật hòn Lý Tư Ỷ.
Ngón tay thon dài của cố Vân Phàm nắm chặt vô lăng, bóp chặt hết cỡ khi không ai nhìn thấy, còn Trình Luật ngấng mặt lên thì vừa khéo nhìn thấy cố Vân Phàm, anh ta chú ý thấy ánh mắt của ông lớn giới kinh doanh có hơi mất tự nhiên, nhưng anh ta vẫn gật đầu với cổ Vân Phàm.
Lát sau, Cố Vân Phàm gật đầu với vẻ mặt vô cảm, sau đó lái xe đi.
“Hình như tâm trạng của anh cố không vui cho lắm!”
Trình Luật quay đầu nói với Lý Tư Ỷ, nhưng thấy Lý Tư Ỷ đang quay mặt sang chỗ khác, cô ấy thở dài: “Trình Luật, anh muốn ở với em, hay muốn ở với ngài cố? Nếu anh cảm thấy những cái đó quan trọng với anh, vậy chúng ta… hay là thôi đi!”
Từ khi Trình Luật nhúng tay vào công việc của cô ấy, thật ra cô ấy đã khó chịu rồi.
Vừa nãy anh ta còn bảo đảm với cô ấy, nhưng bây giờ lại nhắc đến cổ Vân Phàm.
Khiến cho Lý Tư Ỷ rất khó chịu.
Ngón tay cô ấy cầm cửa xe, khẽ nói: “Anh suy nghĩ một chút đi.”
Cô ấy không lưu luyến một tí nào.
Trình Luật lo rồi, anh ta giữ tay cô ấy lại: “Lúc ra em vẫn còn vui mà sao giờ lại giận rồi! Tư Ỷ, vừa nãy là anh không tốt, anh chưa suy nghĩ đến cảm nhận của em! Sau này anh không nhắc đến anh ta nữa, được chưa?”
Lý Tư Ỷ nhìn anh ta, cô ấy nghiêm túc nói: “Trình Luật, điều kiện của anh rất tốt! Em có thế nói cho anh biết rằng, anh là người đàn ông có điều kiện tốt nhất mà em tiếp xúc được hiện giờ, anh hoàn toàn không cần đi đón ý nói hùa theo người khác, nếu anh cứ như vậy, anh không mệt thì em cũng mệt.”
Cuộc sổng là chuyện của hai người, thế nào anh ta cũng phải làm mấy chuyện như là đi xã giao, giao thiệp với người ta.
Lý Tư Ỷ nói thẳng: “Xin lỗi! Em thật sự không có tâm trạng ra ngoài với anh nữa, em ngồi xe của An Nhiên, anh về trước đi!”
Trình Luật tự suy ngẫm lại.
Trước giờ anh ta là một người rất hiếu thắng, anh ta tự ngẫm thấy vừa rồi anh ta đã hơi nóng nảy.
Anh ta không ép Lý Tư Ỷ, anh ta rất là săn sóc nói: “Vậy các em đi chơi vui vẻ nhé! Ngày mai ngày kia anh đều có cuộc phẫu thuật quan trọng, sau đó nếu tiện thì tan làm em rút ra chút thời
gian cho anh, anh đưa em đi xem phố ăn khuya.”
Lý Tư Ỷ cũng không muốn cãi nhau làm cả hai khó xử, cô ấy ừ một tiếng.
Cô ấy lên xe của An Nhiên.
An Nhiên không thấy bất ngờ tí nào, có sự tồn tại của gậy khuấy cứt là tống giám đốc cố, cuộc sổng tình cảm của Lý Tư Ỷ sao mà tốt lên được?
Cô ấy khởi động xe, tùy ý nói: “Vậy có hai chúng ta đi thôi à?”
Lý Tư Ỷ gật đầu.
Cô ấy ngồi cạnh An Nhiên, dựa lưng lên ghế rồi nói: “An Nhiên, lý trí nói với tôi rằng người như Trình Luật đã là tốt lắm rồi, anh ấy có công danh lợi lộc mà không có tật xấu nào, nhưng tôi…”
An Nhiên có thế hiểu cho cô ấy.
Những gì Trình Luật thể hiện ra đúng là là tâm lý của hầu hết đàn ông là muốn leo lên tầng lớp cao hơn, nhưng Lý Tư Ỷ sinh ra đã có những cái này rồi, tuy bây giờ gia cảnh sa sút, nhưng vòng bạn bè vẫn còn đây.
Nói trắng ra, bọn họ không phải người cùng đường.
Nhưng Lý Tư Ỷ đã đầu 30, chuyện lớn cô ấy vẫn phải tự đưa ra quyết định, An Nhiên chỉ có thế làm người lắng nghe thôi.
Hai người trò chuyện suốt dọc dường, rồi lại uống cà phê đi dạo phố.
Về đến nhà, tâm trạng của Lý Tư Ỷ đã vui hơn nhiều, mẹ Lý thấy cô mặt mày tươi tắn tưởng cô ấy đi hẹn hò với Trình Luật, thế là bà ấy rất mừng, đặc biệt nấu cho Lý Tư Ỷ hai quả trứng gà.
“Ăn nhiều vào, bây giờ con gầy quá!”
“Béo tí sau này dễ mang thai.”
Lý Tư Ỷ biết suy nghĩ của mẹ cô ấy, cô ấy muốn giải thích nhưng lại sợ mẹ thất vọng, thế là cô ấy không nói gì cả.
May mà Trình Luật vẫn đúng mực.
Ngày hôm sau, Lý Tư Ỷ đi làm thì nhận được hoa Trình Luật tặng.
99 bông hồng trắng tươi mềm còn đọng giọt nước, loại nhập khấu.
Đóa hoa này không dưới một nghìn tệ.
Vừa khéo Trình Luật gọi điện tới xin lỗi và dỗ cô ấy, Lý Tư Ỷ gật đầu: “Em rất thích! Nhưng hơi đắt.”
Trước đây cô ấy sẽ không nói như vậy, nhưng bây giờ khác rồi.
Trình Luật cười một tiếng: “Em yên tâm nhận đi! Tháng này anh được hơn một trăm nghìn tiền
thưởng cơ.”
Lý Tư Ỷ vâng một tiếng, ôm chặt bó hoa.
Mối nguy đầu tiên khi hai người ở bên nhau đã an toàn vượt qua, cô ấy nghĩ cô ấy cũng nên bao dung một chút, cô ấy không thể cứ lấy tiêu chuẩn ngày xưa của mình để đánh giá Trình Luật, bỏ ra hào quang của cô chủ nhà họ Lý, thực ra cô ấy cũng giống Trình Luật, lúc gặp những gia trưởng kia cô ấy cũng phải cúi đầu khiêm tốn, cũng phải nhìn sắc mặt người khác.
Nghĩ vậy, cô ấy thoải mái hơn rồi.
Buổi chiều, trợ lý của cô ấy tới nói: “Có ông Cố gọi điện tới, nhắc ngài đừng quên đi gia sư cho con ông ấy.”
Lý Tư Ỷ hơi giật mình, lúc này cô ấy mới nhớ đến Cố Vân Phàm.
Hôm nay là thứ sáu, thế mà cồ ấy quên mất.
Đợi cô ấy hồi thần, cô ấy gật đầu: “Được, bảo lại là tòi biết rồi!”
Trợ lý do dự một lát rồi khẽ nói: “ông cố còn nói, đế tiện liên lạc về sau, ông ấy bảo ngài kéo ông ấy ra khỏi danh sách đem.”
Nói xong, trợ lý đi ra luôn.
Lý Tư Ỷ tựa lưng lên ghế làm việc, đưa cây bút đang cầm lên miệng cắn, cuối cùng cô ấy cầm điện thoại lên kéo cố Ván Phàm ra khỏi danh
sách đen, còn chủ động thêm bạn bè nữa.
[Xin chào! Tôi là cô giáo Lý.]
Một lát sau, Cố Vân Phàm ấn chấp nhận lời mời kết bạn, ông ta gửi một tin nhắn âm thanh cho cô ấy.
[Anh đang họp, chạng vạng em cứ tới là được.]
Lý Tư Ỷ nghe xong xác định ông ta sẽ không có nhà, cô ấy cũng thấy yên tâm. Cô ấy lại nghĩ chắc là mình nghĩ nhiều rồi, cổ Vân Phàm không có ý đó, tuy vợ ông ta đã qua đời nhưng với tài lực của ông ta, ông ta muốn cô gái trẻ non mềm nào chẳng được?
Cô ấy cũng đầu 30 rồi, có xinh đẹp đi chăng nữa thì cũng không còn non mềm nữa.
Nghĩ tới đây cô ấy xoa xoa mặt!
Thì ra mình đã đầu 30 rồi!
Trước giờ tan làm ba mươi phút, cô ấy lái xe đến biệt thự của cổ Vân Phàm, địa chỉ là thư ký Trương, thư ký riêng của ông ta gửi cho cô ấy, một đứa trẻ đi học, Lý Tư Ỷ phải thêm liên lạc của Cố Vân Phàm, tài xế, thư ký.
Sự phô trương lãng phí của người giàu, trước đáy Lý Tư Ỷ cũng vậy.
Đến biệt thự, mái ngói màu xanh rất khí thế.
Người gác cổng hỏi thân phận xong thì cho cô ấy vào, bảo vệ rất khách khí, còn chụp ảnh cho cô ấy rồi nói lần sau cứ đi thẳng vào, Lý Tư Ỷ cười: “Anh khách khí quá rồi.”
Bảo vệ chỉ cười.
Khi Lý Tư Ỷ dừng xe, cô ấy trông thấy chiếc Roll – Royce màu đen, lúc tắt máy cô ấy nghĩ thầm không phải cổ Vân Phàm không có nhà sao, sao giờ này mà xe lại ở nhà?
Xuống xe thì có người giúp việc tiến lên đón, khuôn mặt tươi cười: “Cô Tư Ỷ.”
Lúc đầu Lý Tư Ỷ chưa chú ý, nhưng khi nghe lại giọng nói này, cô ấy ngấng mặt lên nhìn thì thấy chị Vương.
Cô ấy sửng sốt: “Chị Vương, sao chị lại ở đây?”
Chị Vương cười: “ông cổ thu xếp xong liền đón tôi sang đây, nói là để tôi yên tâm ở đây chăm sóc cô chủ nhỏ, sau này cứ ở đây dưỡng lão luôn.”
Lý Tư Ỷ khá bất ngờ, mặc dù Hoắc Doãn Tư vẫn luôn kêu chị Vương là “Chị ấy là mẹ già của Cố Vân Phàm”, nhưng cô ấy biết An Nhiên đối xử rất tốt với người ta, sao cố Vân Phàm lại đón người sang đây rồi?
Nhưng cô ấy không tiện nói gì, chỉ có thể cười cười: “Vậy chị chăm sóc cẩn thận nhé.”
Chị Vương tự nhiên cầm lấy túi xách của cô ấy: “Cô chủ nhỏ ngoan lắm! Rất nghe lời! Còn xinh xắn nữa! Vừa nãy vì cô tới, cô bé còn đi tắm, gội đầu với chải tóc nữa, tôi thấy cô bé thích cô lắm.”
Lý Tư Ỷ không thế nghe nổi nữa.
Trước khi đi vào phòng khách, Lý Tư Ỷ thấp giọng nói: “Tôi có bạn trai rồi! Tôi đã cắt đứt với anh Cố từ lâu rồi, bây giờ tôi chỉ tới dạy ngoại ngữ thôi, hơn nữa còn không biết sẽ dạy được mấy buổi đây.”
Chị Vương lại không đế bụng: “ông cố nói ròi! Ông ấy bảo, người trẻ tuổi thể nào cũng phải lựa chọn vài lần, thì mới biết ai là người tốt nhất!”
Lý Tư Ỷ tức giận, cồ ấy thầm mắng: “Tam quan bất chính!”
Đang nói thì họ đã đi vào phòng khách, quả nhiên cổ Vân Phàm đang ở nhà, ông ta đang lật báo rồi nói rất tùy ý: “Ai tam quan bất chính? Nói tôi à?”
Chị Vương mím môi cười, tránh đi, đi lên tầng gọi bạn nhỏ cố Tư Kỳ.
Xung quanh không có ai.
Lý Tư Ỷ thấy cố Vân Phàm như thế, cô ấy tức mà không làm được gì, cô ấy không giả bộ nữa, cô ấy lạnh giọng hỏi: “Cố Vân Phàm, anh có ý gì hả? Anh không chịu được cảnh tôi sống vui có
phải không hả? Tôi đã có bạn trai rồi, sao anh còn âm hồn bất tán thế hả? Anh cứ phải phá hủy cuộc đời tôi thì anh mới vui sao?”
Cố Vân Phàm đang cầm tờ báo, ông ta ngừng lại.
Sau đó ông ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nhánh nhìn cô ấy, ánh nhìn vừa kỹ vừa như đang đánh giá.
Một lát sau, ông ta cười nhạt: “Xem ra em rất hài lòng về người bạn trai mới nhỉ? Cũng đúng, anh ta trẻ tuổi có triển vọng còn là tiến sĩ nữa! Nhưng hình như tôi chưa làm chuyện gì đi quá giới hạn, và càng không tồn tại chuyện phá hủy mà em vừa nói… em không muốn dạy Tư Kỳ thì có thể từ chổi, chẳng nhẽ bác sĩTrình Luật bạn trai em còn được quyết định thay em à?”
Bọn họ không ai nhường ai, giống như hai con thú bị thương.
Nghĩ đến hôm đó Trình Luật hôn cô ấy, cố Vân Phàm có xúc động muốn thịt người.
Lý Tư Ỷ cũng nổi cáu: “Thế bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi không dạy nữa!”
Cô ấy ném hai mươi ngàn tiền mặt vào người Cố Vân Phàm, trùng hợp đập ngay vào bụng ông ta nên dẫn đến một tiếng rên, cô ấy lạnh lùng nói: “Trả tiền cho anh đấy! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
cố Vân Phàm lạnh lùng nhìn cô ấy.
Lý Tư Ỷ không sợ ông ta, cô ấy quay đầu định đi, nhưng trên cầu thang sau lưng truyền tới một giọng nói non nớt: “Chị Lý Tư Ỷ, chị ghét em lắm à?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK