Bầu không khí trong phòng bao hơi lạ.
Anh Hứa rõ ràng là có ấn tượng tốt về An Nhiên. Dù chưa nói chuyện, nhưng anh ta đã rót một cốc nước cho An Nhiên.
Tổng giám đốc Hứa biết là con trai mình coi trọng người ta.
Ông ta cười thân thiết: “Hiếm khi được tụ tập đầy đủ thế này. Hôm nay chúng ta không nói chuyện công việc, chỉ cùng nhau trò chuyện ăn cơm thôi.”
Dứt lời, ông ta cúi người nói lời đùa giỡn với hai vị cầm đầu nhà họ Tư: “Nhìn đi, vẫn là người trẻ tuổi làm quen nhau mau hơn.”
Tư Văn Lễ mỉm cười.
Tư Văn Hùng là chủ nhà họ Tư, quen với việc ít nói ít cười. Dù vậy, lúc này ông ta cũng nể mặt mà nở nụ cười, đây là chuyện rất hiếm có.
Ông ta bưng cốc trà lên, vừa yên lặng đánh giá An Nhiên, đánh giá đứa con gái mà mình chưa từng nuôi dưỡng.
Ngoại hình rất giống mẹ, trông có vẻ yếu đuối không làm được gì. Có điều, trải qua mấy năm được Cố Vân Phàm mài giũa, cả người đã tốt hơn trước kia gấp trăm lần. Về điểm này, ông ta rất cảm ơn Cố Vân Phàm.
Tổng giám đốc Hứa sáp lại gần, rất nhiệt tình nói: “Món Nhật nơi đây khá ngon, cá hồi mới được vận chuyển từ biển lại đây, rất tươi ngon.”
Tư Văn Hùng gật đầu tán thành.
Những người khác đều không có ý kiến.
Tổng giám đốc Hứa để cho anh Hứa biểu hiện, giới thiệu về bữa cơm hôm nay. Anh Hứa mới vừa định gọi phục vụ thì thấy ngoài cửa phòng bao có một người đang đứng. Dưới ánh đèn bên ngoài phòng bao, anh có ngoại hình đẹp trai mê người, bộ tây trang thủ công trên người khiến anh càng thêm có vẻ cao quý.
Là Hoắc Doãn Tư!
Hoắc Doãn Tư nhìn lướt qua cả phòng, cuối cùng dừng tầm mắt trên người anh Hứa… Hoắc Doãn Tư trời sinh kiêu ngạo, so ra thì anh Hứa có vẻ mất tự nhiên.
“Rất đông đủ!”
Hoắc Doãn Tư đi vào, thư ký Nghiêm đứng sau anh cũng đi theo. Cô ấy mỉm cười với An Nhiên.
Bầu không khí trong phòng bao hơi cứng lại.
Tổng giám đốc Hứa là người đầu tiên cảm thấy không được tự nhiên. Ông ta hơi xấu tính khi đào người, nhưng mà ông ta đã nói với Ôn Noãn rồi, nào ngờ Hoắc Doãn Tư lại đi thẳng tới đây gây chuyện.
Dù sao tổng giám đốc Hứa cũng là người lớn, vậy nên ông ta lên giọng nói: “Doãn Tư, hôm nay bọn tôi ăn cơm nhà, không tiện lắm đâu, cậu xem…”
“Cơm nhà hả?”
Hoắc Doãn Tư gật đầu, ngồi đối diện với An Nhiên, nhìn vào mặt cô, từ từ nói: “Đã là cơm nhà thì vì sao lại không biết khẩu vị của An Nhiên chứ? Cô ấy không thích ăn món Nhật, thích nhất là ăn sườn dê nướng hương thảo… Anh Hứa hỏi xem ở đây có món sườn dê chính gốc hay không.”
Anh tự trải khăn ăn cho mình, mỉm cười: “Nói thật ra thì lúc An Nhiên ở bên tôi, cô ấy đã bị tôi dưỡng thành tính kén ăn rồi.”
Thư ký Nghiêm đứng sau nhịn cười.
Còn những người khác thì sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
An Nhiên hôm nay đi tìm tổng giám đốc Hứa để gọi đầu tư. Tuy rằng hiện giờ cơ hội không lớn, nhưng mà cô cũng không tiện làm đối phương mất hết mặt mũi, lạnh nhạt nói: “Ăn món Nhật đi, ăn không quen thì cũng phải quen thôi.”
Dứt lời, cô nhìn về phía Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư cười khẽ với cô. Nói thật, anh thật sự rất đẹp trai, dù cho An Nhiên quyết tâm chia tay với anh, thì cũng không tránh được bị vẻ đẹp trai của anh tấn công.
Cô hơi dời tầm mắt.
Hoắc Doãn Tư nhìn về phía Tư Văn Lễ, hỏi: “Sao hai chú lại tham gia bữa cơm nhà của tổng giám đốc Hứa vậy? Chẳng lẽ là An Nhiên và anh Hứa có cảm giác, định bắt đầu một đoạn tình cảm mới?”
Tư Văn Lễ đang uống trà, nghe vậy thì suýt nữa phun trà ra hết.
Tư Văn Hùng có chút bực bội.
Nhà họ Tư và nhà họ Hoắc kết thù không chỉ một lần. Mấy năm trước, Lục Thước suýt nữa phá đổ nhà họ Tư… Đến sau này mối quan hệ hơi hoãn lại, thì lại xảy ra chuyện của An Nhiên. Nhà họ Tư cố ý qua lại, nhưng nhà họ Hoắc lại không hề nể mặt.
Tư Văn Hùng trầm giọng nói: “Đương nhiên là không phải rồi!”
Hoắc Doãn Tư gật đầu đồng ý: “Không phải là tốt rồi. Thật ra thì tôi cũng cảm thấy An Nhiên và anh Hứa không xứng đôi lắm, nếu cứ buộc ở bên nhau thì không thích hợp chút nào.”
Một lời hai ý nghĩa.
Tư Văn Hùng trừng mắt đánh giá người dẫn đầu trẻ tuổi của nhà họ Hoắc.
Hoắc Doãn Tư mỉm cười nhìn lại.
Tư Văn Hùng nheo mắt. Ông ta có thể hiểu được hành vi tranh giành tình cảm của Hoắc Doãn Tư. Dù sao cũng là tuổi trẻ xốc nổi. Nhưng mà ông ta không ngờ rằng Hoắc Doãn Tư sẽ ra mặt thay An Nhiên.
Vậy thì ông ta muốn nhận lại con gái…
Lúc này, phục vụ bưng món ăn lên, anh Hứa đi đóng cửa rồi ngồi xuống. Anh ta muốn lấy lòng An Nhiên, nên rất săn sóc mà chuẩn bị gia vị cho cô.
Hoắc Doãn Tư thấy cũng không ngăn cản. An Nhiên lại nói: “Tự tôi làm là được rồi.”
Cô ăn không quen nên ăn rất ít. Hoắc Doãn Tư không hề khách sáo mà ăn hết sạch phần cô… An Nhiên nhìn anh, có hơi xấu hổ, hiện giờ bọn họ thân lắm sao?
Rõ ràng là anh cũng không thích ăn món Nhật mà!
Anh Hứa ánh mắt ảm đạm. Ông Hứa thấy vậy thì nhìn anh ta với ánh mắt cổ vũ. Đẹp trai không bằng chai mặt ấy mà!
Bữa cơm vì có Hoắc Doãn Tư xen vào nên kết thúc qua loa.
Theo lý mà nói, tổng giám đốc Hứa có loại tâm tư kia, An Nhiên nên từ bỏ mới đúng.
Ngồi vào trong xe, thư ký bụm mặt nói: “Chúng ta tìm người đầu tư khác đi. Tổng giám đốc Hứa ghê gớm quá đi, đầu tư một dự án còn tặng kèm thêm một người nữa!”
An Nhiên yên tĩnh ngồi.
Sau một lúc lâu, cô nói nhỏ: “Tôi xem xét rồi, tổng giám đốc Hứa là người thích hợp nhất, chúng ta không thể từ bỏ được.”
Thư ký không thể tin nổi.
An Nhiên nói tiếp: “Chắc chắn là ông ta coi trọng dự án. Ông ta có thể làm được người mang trăm tỷ, thế nào cũng có bản lĩnh riêng. Ông ta sẽ không vì chuyện cá nhân mà từ bỏ. Cho dù là vì tiền… chúng ta cũng phải cố gắng đến cùng.”
Thư ký rất khâm phục: “Tổng giám đốc hy sinh lớn quá đi!”
An Nhiên cười khẽ.
Xe vừa định chạy đi thì Tư Văn Lễ vội vàng chạy tới, thậm chí bất chấp lễ độ đi mở cửa xe, nói với An Nhiên: “Đi uống cốc trà đi, không có người ngoài.”
An Nhiên ngửa đầu nhìn ông ta. Thư ký không dám nói tiếng nào.
Một lát sau, An Nhiên nói: “Vâng!”
Cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Tư. Nhưng mà hiện giờ nhà họ Tư dường như không muốn buông tay, rõ ràng là định hợp tác với tổng giám đốc Hứa, có một số chuyện cần cô phải nói rõ ràng.
An Nhiên xuống xe, đi theo Tư Văn Lễ.
Cô đi vào đại sảnh hội sở, lại thấy Hoắc Doãn Tư. Anh đã uống rượu, dường như có chút không thoải mái, ngồi trên sô pha trong đại sảnh nghỉ ngơi. Nghe thấy tiếng bước chân, anh đoán là An Nhiên nên mở mắt ra.
Tư Văn Lễ là người lớn, lại khiêm nhường mà nói: “Doãn Tư, tôi dẫn An Nhiên đi uống cốc trà, không lâu lắm đâu.”
An Nhiên: …
Hoắc Doãn Tư cười khẽ: “Đi đi!”
Tư Văn Lễ quay đầu lại nói với An Nhiên: “Đi thôi!”
Đi qua vài ngã rẽ, vào một căn phòng bao xa hoa hơn nữa… Tư Văn Hùng đang ngồi thẳng người uống trà.
Tư Văn Lễ dẫn người đi vào, nói: “Anh Hai, An Nhiên tới rồi!”