Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Minh về đến nhà, đã gần tám giờ.
Mùi thức ăn thơm phức tỏa ra từ biệt thự, vợ ông đang ởtrong bếp chỉ huy người giúp việc dọn thức ăn lên bàn, khuôn mặt ôn Noãn dịu dàng dưới ánh đèn hành lang.
Thấy Hoắc Minh, ôn Noãn thấp giọng: “ông đi đâu về vậy? Bọn nhỏ chờ ông lâu rồi!”
Khồng đợi ông trả lời, bà lại tiếp tục nói: “Bình thường luôn là ông gọi người ta về, giờ người ta về rồi, lại không thấy bóng dáng ông đâu!”
Hoắc Minh mỉm cười.
Ông vươn tay ôm vai vợ: “Có chút việc! Cũng không phải đi tìm vợ bé.”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng.
Hoắc Minh nhìn xung quanh không có ai, nhân cơ hội biểu thị lòng chung tình: “Mấy năm nay, tôi đối xử với bà thế nào còn cần phải nói sao, mấy cô gái trẻ đẹp ngoài kia đều không bằng bà.”
Ôn Noãn rất biết nắm trọng điểm: “Ý ông là tôi già rồi?”
Hoắc Minh nở nụ cười: “Sao có thể chứ!”
Dưới hành lang, ông chăm chú nhìn vợ bằng
ánh mắt dịu dàng.
Ông cũng không phải nịnh nọt gì, nhưng thật sự là qua mấy năm nay ôn Noãn vẫn luôn giữ được phong độ như xưa, có lẽ là do bọn nhỏ đều khá hiếu chuyện, đứa lớn biết chăm sóc đứa nhỏ, cộng thêm ông luôn quan tâm, nên ôn Noãn thực sự không phải lo lắng nhiều.
Bà vẫn còn mịn màng như những năm trước.
Là một người đàn ông, Hoắc Minh cảm thấy rất hài lòng.
Ông ôm vợ đi vào phòng khách, liếc mắt một cái đã thấy Hoắc Tây, còn có Trương Sùng Quang.
Người đó lần trước bị ông đánh bỏ chạy, giờ lại về, ung dung tựa vào sofa cầm một cuốn tạp chí đọc, cứ như chưa từng rời khỏi cái nhà này vậy.
Trong lòng Hoắc Minh có chút xúc động, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất uy nghiêm.
“Về rồi à?”
Trương Sùng Quang lập tức buông tạp chí trong tay xuống, đứng dậy: “Dạ!”
Hoắc Minh cởi áo khoác, Trương Sùng Quang thản nhiên cầm lấy, đặt lên sô pha cho ông, Hoắc Minh rất tùy ý nở nụ cười: “Aiya! Chú nói sao cháu mới bỏ đi một chuyến, giờ lại hiểu
chuyện vậy?”
Ôn Noãn liếc ông một cái: “Thằng bé vất vả lắm mới trở về, ông cũng đừng nhắc đến chuyện đen tối của nó nữa!”
Hoắc Minh nhìn bà, vẫn cười cười.
Mặc dù ông nói đùa, nhưng trên trán vẫn hiện một tia nham hiểm nhưởtrại tạm giam.
Nếu không phải vợ, sẽ không nhìn ra.
Ôn Noãn bỗng nhiên đoán được ông đã đi đâu, liếc mắt nhìn Trương Sùng Quang một cái, cuối cùng bà vẫn không nói ra.
Hoắc Minh ngồi xuống uống hai ngụm trà, đứng dậy: “Ăn cơm thôi!”
Ông vừa mở miệng, Tiểu Hoắc Kiều liền ôm cánh tay ông: “Bổ ơi, con đói lắm rồi, bố ra ngoài lâu như vậy, mẹ đang nghi ngờ bố đi tìm vợ bé đó!”
Hoắc Minh xoa đầu con gái nhỏ.
Để cô bé ngồi ăn cơm bên cạnh mình, bên kia là Trương Sùng Quang.
Trương Sùng Quang có chút gò bó.
Hoắc Minh đứng dậy mở một chai rượu trắng quý hiếm: “Uống chút đi!”
Ôn Noãn thấy ông rót non nửa chén, cảm thấy hơi nhiều, không khỏi khuyên nhủ: “Cũng
không phải ngày đặc biệt gì, uống ít thôi.”
Hoắc Minh cầm một cái chén, rót cho Trương Sùng Quang.
Ông nhìn vợ: “Sao bà biết không phải là ngày đặc biệt, biết đâu tôi đã tìm được vợ bé thì sao?”
Ôn Noãn tự tay rót đầy cho ông.
Bà nói: “Vậy nên uống nhiều một chút!”
Sắc mặt Hoắc Minh nghiêm nghị, hơi ửng đỏ, ông nói với các con: “Mẹ các con quá quan tâm bố, xem này, ngày nào cũng nghĩ cách canh chừng bố! Đàn ông thế nào mới gọi là thành công, như bố thế này chính là thành công.”
Ôn Noãn gắp thức ăn cho ông, bịt miệng ông lại.
Hoắc Minh lại muốn uống rượu với Trương Sùng Quang: “Tiểu tử cháu ra nước ngoài nhiều năm, uống rượu tây quen rồi, không biết uống được loại này không.”
Trương Sùng Quang lập tức nhấp gần nửa chén.
“Tửu lượng không tệ!” Hoắc Minh uống một hơi cạn sạch, rượu cay nồng chảy qua cố họng, tiến vào trong dạ dày.
Ông nhớ tới ngày Sùng Quang đến nhà.
Đứa nhỏ này, tuy không phải ông sinh ra,
nhưng ỏng đã dành nhiều tình cảm và tâm huyết cho cậu không thua gì những đứa trẻ khác, thậm chí chuyện làm ăn cũng chỉ dẫn cậu nhiều nhất.
Sùng Quang cũng rất có tiền đồ!
Hoắc Minh uống liên tiếp mấy chén nhỏ, ôn Noãn không khuyên được, ông chỉ nói: “Hôm nay vui mà!”
Cuối cùng, một chai trắng thế mà uống đến bảy tám phần.
Hoắc Minh say rồi.
Ôn Noãn đỡ ông lên lầu nghỉ ngơi, vừa đi lên lầu vừa nói: “Lát nữa mang áo khoác của bố con lên, điện thoại ở trong túi áo, đề phòng ông nội con tìm ông ấy!”
Hoắc Tây chuẩn bị cầm lấy áo.
Trương Sùng Quang ngăn cô lại, anh nói nhỏ: “Anh đi cho! Em ăn nhiều một chút!”
Ánh mắt cậu có chút trách móc, lúc nãy Hoắc Tây mãi xem kịch, cũng không ăn được mấy miếng.
Hoắc Tây cũng không kiên trì.
Trương Sùng Quang đi qua sofa, cầm áo khoác, đang định lên lầu lại thấy trong túi áo rơi ra một tờ giấy, gấp ngay ngắn chỉnh tề.
Cậu tò mò mở ra xem.
Vài giây sau, cậu ngẩng đầu nhìn lên lầu, ánh mắt có chút thâm thúy.
Hoắc Kiều chạy tới: “Anh Sùng Quang, anh nhìn cái gì vậy?”
Trương Sùng Quang cất tờ giấy đi, cười nhạt: “Không có gì!”
Nói xong, cậu bước lên cầu thang.
Phòng ngủ chính trên lầu, Hoắc Minh say, ôn Noãn đang chăm sóc ông, ông kéo tay vợ mặt ửng đỏ: “ôn Noãn, chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi!”
Ôn Noãn đỏ mặt.
“Bao nhiêu tuổi rồi, đế con cái nghe được nó cười cho!”
Hoắc Minh kéo bà xuống, hôn một cái.
“Tôi không nói nhảm đâu! Tôi cũng không phải bảy tám mươi tuối, tôi vẫn còn khả năng sinh con!”
Ôn Noãn tức giận nở nụ cười: “ông có, tôi không có!
Hoắc Minh khẽ vuốt eo bà, “Sao không có! Lần nào cũng mịn màng như vậy, chẳng khác gì lúc trẻ cả!”
Ông càng nói càng kỳ cục, ôn Noãn đứng dậy, định cho ông ngủ.
Nói thêm nữa, sẽ không ốn đâu.
Nhưng khi đứng thẳng dậy, lại phát hiện có người đứng ở cửa.
Trương Sùng Quang!
Rõ ràng Trương Sùng Quang nghe thấy bọn họ nói chuyện, biểu cảm rất kỳ lạ, làm ôn Noãn thấy không được thoải mái.
Cũng may Trương Sùng Quang rất chu đáo.
Cậu đi vào, treo áo khoác lên, nhẹ giọng nói: “Dì xuống ăn thêm chút nữa đi, để cháu chăm sóc… chú Hoắc.”
Ôn Noãn cũng cảm thấy, bọn họ nên nói chuyện, nên xuống lầu trước.
Đi được hai bước, bà lại dừng lại.
Quay đầu lại: “Sùng Quang, lúc trước chú Hoắc đánh cháu, đừng đế trong lòng nhé.”
Trương Sùng Quang mỉm cười: “Không đâu ạ!”
ôn Noãn đi xuống lầu, ánh đèn trong phòng ngủ vàng nhạt, Hoắc Minh uống rượu cảm thấy nóng, cởi hai nút áo sơ mi, đòi uống nước.
“Để cháu đi rót!” Trương Sùng Quang nói nhỏ.
Lập tức, cậu đến phòng khách rót một ly nước ấm tới, khom gối ở bên giường: “Chú Hoắc,
uống nước đi ạ!”
Hoắc Minh mở to mắt.
Ông nhìn người con trai trẻ tuổi bên giường, trông đẹp trai như vậy, lại có tiền đồ như vậy.
Sau một lúc lâu, ông cúi đầu hỏi: “Cháu gọi chú là gì?”
Cánh mũi Trương Sùng Quang khẽ run.
Cậu nhìn chằm chằm người trên giường thật lâu, đột nhiên run giọng nói: “Chú vẫn muốn cháu làm con trai chú sao?”
Hoắc Minh nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng nhắm mắt, nở nụ cười: “Không muốn thì sao? Tự tay nuôi lớn, chẳng lẽ lại tặng cho người khác? Làm bố mẹ không có đạo lý đó!”
Ông đánh cậu, đuổi cậu ra khỏi nhà.
Nhưng trong lòng ông lại rất hối hận.
Mặc dù ông đang giấu điều gì đó, nhưng Trương Sùng Quang hiểu, cậu cũng không đề cập tới tờ giấy kia, chỉ nhẹ nhàng chạm vào trán Hoắc Minh, giọng nói khàn khàn: “Bố, uống chút nước đi.”
Hoắc Minh khẽ nhúc nhích.
Rõ ràng ông đã nghe thấy, ông cũng không phải say tới mức không biết gì.
Ông nuốt nước bọt, cuối cùng cười lớn: “Tiếu
tử con, có phải muốn kết hôn rồi không, đến đây làm phiền chú à! Từ nhỏ đến lớn, chưa từng nghe cháu gọi như vậy.”
Trương Sùng Quang mơ hồ ừm một tiếng.
Một lúc sau cậu lại nói: “Không phải vì Hoắc Tây.”
Vậy là vì cái gì, bởi vì người đàn ông này nuôi dưỡng cậu, dạy dỗ cậu.
Lúc còn nhỏ, cậu lại cảm thấy áp lực, muốn rời khỏi cái nhà này.
Không phải không thích, mà là cảm thấy không xứng.
Cậu cũng không thế tin được, người đàn ông xuất thân ưu việt như vậy, lại coi mình là con ruột, cậu thà tin rằng mình chỉ là một kho máu.
Nhưng một năm một năm trôi qua,
Cậu ở nước ngoài, cũng nhớ nhà, ngoài nhớ Hoắc Tây cậu cũng nhớ người đàn ông này.
Cậu nhớ những ngày ở bên ông ấy.
Buổi tối trong thư phòng, người đàn ông này sẽ bảo người giúp việc chuấn bị bữa ăn khuya cho Tiểu Sùng Quang.
Khi cậu mắc lỗi, ông ấy sẽ kiên trì sửa lỗi cho cậu.
Hồi cấp 3 cậu đứng đầu toàn khu vực.
Người đàn ông này đi xem cậu lĩnh thưởng, thậm chí còn đặt cúp trong thư phòng, gặp ai cũng nói đây là Sùng Quang nhà chúng tôi đạt được đó, rất lợi hại.
Sau khi Doãn Tư tiếp quản Hoắc thị, Trương Sùng Quang mới cảm giác được.
Người đàn ông không gì là không làm được này, cũng sẽ già đi.
Bề ngoài ông ấy vẫn anh tuấn, nhưng không còn trẻ nữa, cũng sẽ gọi điện thoại hỏi cậu vào dịp năm mới: “Sùng Quang, năm nay có về đón năm mới không?”
Trương Sùng Quang nằm xuống.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa bao giờ nằm trên giường của Hoắc Minh và ôn Noãn, cậu luôn cảm thấy mình khác với những đứa con khác, nhưng bây giờ cậu nằm trên giường, khẽ gọi một tiếng bố.
Hoắc Minh nhắm mắt, nhẹ nhàng mỉm cười.
Trong chốc lát, vỗ nhẹ vai cậu: “Tiểu tử ngốc! Sao lại đa sầu đa cảm như vậy!”
Trương Sùng Quang xuống lầu.
Người giúp việc đã dọn dẹp bát đĩa, đang quét dọn, ôn Noãn bận rộn xong thì đi tới: “Sùng Quang, chú Hoắc của cháu thế nào rồi?”
Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói: “Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi!”
Ôn Noãn hơi giật mình, sau đó mỉm cười: “Được, mẹ lên lầu trước! Bố con uống rượu sẽ không thành thật đâu.”
Nói xong bà đi lên lầu hai.
Trương Sùng Quang đi ra ngoài, ở bên ngoài hút hai điếu thuốc lá, đang định đi vào thì gặp Hoắc Doãn Tư.
Hoắc Doãn Tư mới dạy dổ tiếu Hoắc Kiều xong, cũng muốn hút hai điếu thuốc.
Thế là Trương Sùng Quang ở lại.
Khi đàn ông đứng hút thuốc với nhau, thường rất ít nói, đặc biệt là một người kiêu ngạo một người giả vờ nghiêm túc.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Doãn Tư chịu không được mở miệng nói: “Thu phục được bố mẹ rồi, bước tiếp theo là thu phục chị tôi sao?”
Trương Sùng Quang kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay thon dài.
Cậu chậm rãi thả ra một vòng khói, thong thả nói: “Chị của cậu gì chứ! Hoắc Táy cũng là em gái tôi.”
Hoắc Doãn Tư cười lạnh: “Tôi chưa từng thấy ai lại ra tay với em gái!”
Vào những lúc quan trọng, da mặt Trương Sùng Quang cũng rất dày, cậu dập điếu thuốc rồi mỉm cười: “Không kìm lòng được! Đúng rồi Doãn Tư, sau này em, có thế gọi anh một tiếng anh rế, gọi anh trai cũng được.”
Cậu khẽ nháy mắt: “Anh cũng có thể cho em tiền tiêu vặt.”
Hoắc Doãn Tư khẽ cười!
Trương Sùng Quang trở về phòng ngủ của mình, đợi một lúc lại lên lầu ba, nơi có phòng ngủ của Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Kiều đang quấn quýt với Hoắc Tây.
Nhìn thấy Trương Sùng Quang đi tới, cô bé bò từ trên giường xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Anh Sùng Quang, tối nay anh muốn ngủ ở đây à?”
Trương Sùng Quang ừ một tiếng: “Đúng! Tối nay anh ngủ ở đây.”
Tiểu Hoắc Kiều lại nhìn Hoắc Tây.
Cũng may Hoắc Tây tu vi cao, nên bị nhìn chằm chằm như vậy vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, Tiểu Hoắc Kiều kêu một tiếng: “Vậy em về phòng đây!”
Cô bé chạy rất nhanh về phòng.
Hoắc Tây tựa vào đầu giường, tay chân thon
dài.
Cô thản nhiên lật xem tạp chí, “Tối nay trông
anh rất khác.”
Trương Sùng Quang lại có ý nói với cô: “Bình thường Hoắc Kiều cứ quấn quít lấy em như vậy sao?”
Hoắc Tây tuy khá lạnh nhạt với mọi người, nhưng lại rất tốt với em gái, Tiểu Lục u, Lục Huân, còn có Hoắc Kiều đều thích quấn quýt bên cạnh cô.
Cậu có chút ghen tị.
Hoắc Tây biết cậu đang nghĩ gì, mỉm cười: “Hôm nay anh làm sao vậy?”
Trương Sùng Quang nghiêng người, hôn cô.
Hoắc Tây không muốn làm ở nhà, nhu cầu của Trương Sùng Quang quá cao, một khi đã làm nhất định sẽ phát ra tiếng động, dù cách âm tốt đến đâu cũng không có tác dụng.
Cô cũng không muốn ngày mai bị mọi người nhìn chằm chằm.
Cô chống vai cậu: “Anh muốn ngủ ở đây cũng được, nhưng phải nghiêm túc một chút.”
Trương Sùng Quang thật sự cũng không có ý đó.
Cậu đêm nay có chút vui vẻ, chỉ muốn nhẹ
nhàng hôn cô, ôm cô.
Cậu thậm chí còn thầm nghĩ rằng, nếu cậu làm con của chú Hoắc, vậy chính là anh trai của Hoắc Tây rồi. chỉ cần nghĩ đêm những đêm Hoắc Tây nằm dưới cơ thể mình, cậu lại cảm thấy nóng rực.
Hoắc Tây tắt đèn đi.
Bọn họ ôm nhau trên giường, cô mò mẫm tìm kiếm môi cậu, thì thầm: “Đế em đoán xem, có phải anh đã làm hòa với bố rồi không?”
Trương Sùng Quang mỉm cười nhẹ nhàng: “Giữa chúng ta gọi là làm hòa, còn giữa anh và… bố, phải gọi là hóa giải hiềm khích lúc trước!”
“Chúng ta đã làm hòa chưa?”
Trương Sùng Quang ôm cô vào lòng, áp mặt vào má cô, khẽ nói: “Anh nghĩa là đã làm hòa rồi! Bằng không, em nhìn thấy những tài liệu đó, chẳng phải cũng không nối giận với anh sao?”
Hoắc Tây không nhịn được cắn vào vai cậu một cái.
Đúng là nham hiếm, cố ý tắt điện thoại của cô, cổ ý đế cô vào thư phòng.
Hoắc Tây thật sự cảm thấy, bị Trương Sùng Quang nhìn trúng, cũng rất thảm.
Khi còn bé cô nghĩ không ra cỡ nào, lại dây vào một con sói như vậy!
Trương Sùng Quang biết trong lòng cô còn tức giận, cậu cũng thừa nhận mình hèn hạ vô sỉ, trong một đêm như thế này cậu sẵn sàng hạ mình đế dỗ dành cô: “Hoắc Tây, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Chuyện em không thích, sau này anh sẽ không làm nữa.”
“Chúng ta làm vợ chồng bình thường, giống như bố mẹ vậy.”
Hoắc Tây vuốt ve khuôn mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: “Anh rất ngưỡng mộ bố mẹ phải khỏng? Trương Sùng Quang, bố mẹ em đã trải qua nhiều chuyện hơn chúng ta rất nhiều!”
Trương Sùng Quang ôm cô.
Hồi lâu, cậu khẽ nói: “Thử cùng anh có được không?”
Hoắc Tây im lặng một lát, hỏi cậu: “Anh… anh phát hiện, thích em từ lúc nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK