CÔ quay về phòng đánh răng rửa mặt rồi thay áo quần đi ra, vần là bộ đồ đồng phục nhưng xinh đẹp.
Khi cô ăn cơm, Trương Sùng Quang mang những chiếc vali đến phòng ngủ.
“Này, cậu định sống đây à?”
Giọng điệu của Trương Sùng Quang có chút thản nhiên: “Đúng vậy.”
Hoắc Tây mặc kệ cậu.
Cô nhấp một ngụm sữa đậu nành đậm đặc, và còn bánh hành nữa, cũng không biết làm sao với một tay mà cậu có thể làm được.
Ăn xong cô chuấn bị đi làm.
Cô vào phòng ngủ lặng lẽ dựa vào cửa phòng thay đồ nhìn Trương Sùng Quang treo quần áo vào tủ giống như người đàn ông gia dinh, đồ công sở là đồ công sở, đồ thường ngày là đồ thường ngày.
Khá tinh tế.
Hoắc Tay nhìn một tay linh hoạt của của cậu cũng không định giúp đỡ.
Cô lên tiếng: “Nói trước nhé, nhiều nhất là nửa tháng thì cậu phải chuyển đống đồ này đi.”
Động tác trên tay của Trương Sùng Quang chậm lại.
Cậu quay đầu nhìn cô khẽ nói: “Rõ ràng cậu cũng có cảm tình với tôi, vậy tại sao không tiếp nhận tôi?”
Hoắc Táy mỉm cười: “Có cảm tình thì phải kết hôn đấy, tôi cũng có cảm tình với chú chó Labrador nhà bên cạnh, vậy tôi cũng phải kết hôn với chú chó đó sao?”
Nói xong, cô dùng ánh mắt ngớ ngẩn liếc nhìn cậu.
Hoắc Tây đi làm, trước khi đi cô ném cho cậu một cái thẻ khóa cửa cho Trương Sùng Quang.
Cậu muốn đi đâu thì đi, cô không muốn lại đi đưa đón cậu.
Hoắc Tây rời đi.
Trương Sùng Quang gỡ thạch cao ra và nhanh chóng chỉnh đốn lại áo quần, sau đó lại quét dọn phòng ngủ, Hoắc Tây nhìn có vẻ là người không thích làm việc nhà, chăn màn ngủ tối qua đều rất lộn xộn mà cò cũng không thu dọn.
Trương Sùng Quang dọn dẹp từng việc một
Làm xong những việc này, cậu pha cho mình một ly cà phê, sau đó mở laptop họp online.
Lãnh đạo công ty hỏi: “Tổng giám đốc Trương đang ở đâu vậy?”
Trương Sùng Quang nhấp một ngụm cà phê đen rồi nói với giọng điệu thản nhiên: “ở nhà bạn gái, mọi người cũng biết là Luật sư Hoắc của văn phòng luật Anh Kiệt.”
Luật sư Hoắc của Anh Kiệt?
Hoắc Tây, con gái của Hoắc Minh…
Nhóm người đó không chút bình tĩnh, Tống giám đốc Trương của mấy người thật dũng mãnh, ngay cả Luật sư Hoắc mà cũng dám dây vào.
Hai người bọn họ, là Tồng giám đốc ở cửa trên hay Luật sư Hoắc ở cửa trên đây.
Nhưng chẳng có ai dám hỏi.
Bọn họ bộc lộ sự tôn kính rất cao đối với Tồng giám đốc Trương.
Trương Sùng Quang đưa nhẹ một tin tức để tuyên truyền quan hệ giữa cậu và Hoắc Tây, giới thượng lưu rộng lớn như vậy sớm muộn gì rồi ai ai cũng sẽ biết.
Tạm thời Hoắc Tây không biết.
Hôm nay cô tham dự buổi tòa án thấm vấn, buối chiều vẫn mãi xử lý công việc.
Đến lúc sắp tan ca thì trợ lý chạy vào định nói nhưng thôi.
“Luật sư Hoắc, Tống giám đốc Trương đến ròi.”
Hoắc Tây vẫn chưa kịp định thần: “Tống giám đốc Trương nào?”
Vừa dứt lời thì Trương Sùng Quang đã mặc áo quần thường ngày đứng ở cửa, nhìn rực rỡ thực sự.
Cô gái ở văn phòng luật đều sắp cuồng rồi.
Đôi mắt Trương Sùng Quang tình tứ: “Tôi đến đón cậu tan làm.”
Hoắc Tây ném cây bút xuống ngã người sau ghế: “Ha, người tàn phế một tay đến đón người tan làm, cậu xúc phạm IQ của người ta đấy.”
Trương Sùng Quang cực kỳ vui vẻ giống như người chồng có hai bốn cái hiếu vậy.
Cậu đi đến kéo Hoắc Tây đứng dậy: “Được rồi, đừng quậy nữa, thức ăn trong tủ lạnh còn rất ít, tôi cũng phải thêm một ít đồ dùng hàng ngày nữa, chúng ta cùng đi siêu thị đi.”
Ánh mắt của người trợ lý đứng ở cửa lóe lên sự hóng hớt.
Sống chung rồi, sống chung rồi.
Luật sư Hoắc và Tống giám đốc Trương chính thức bên nhau rồi, nhìn rất xứng đôi.
Hoắc Tây có vẻ bất lực.
Cô bảo trợ lý rời đi đóng cửa lại, cô hỏi Trương Sùng Quang: “Ý là sao? Cứ phải đế cho ai
ai cũng biết mới được sao? Chỉ có điều tôi chỉ cưu mang cậu vài ngày thôi, cậu cũng đừng tự mình đa tình quá để tăng thêm phần kịch tính.”
Trương Sùng Quang nhìn cô.
Một lúc lâu sau cậu đột nhiên hỏi: “Đêm đầu tiên sao cậu lại muốn ngủ với tôi?”
Hoắc Tây đang uống nước.
Suýt chút nữa phụt cả nước ra.
Cô trừng mắt nhìn Trương Sùng Quang, một hồi lâu cô đặt cốc nước xuống: “Được rồi đi thôi, tôi đi dạo siêu thị với cậu.”
Hai người kẻ trước người sau.”
Hoắc Tây vẫn còn đeo kính râm, người lạ chớ lại gần, các thư ký cũng không dám nhiều chuyện.
Lên xe cô tháo kính râm xuống.
Trương Sùng Quang cài dây an toàn xong: “Sao, tôi không có bản lĩnh à?”
Hoắc Tây lạnh lùng cười ha ha: “Tôi đâu biết cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”
Trương Sùng Quang nhìn cô mấy giây mà không tiếp lời, cậu lặng lẽ nhìn phía trước.
Đều là người lớn hết rồi, khi nào cũng nói lời ngang ngược đầy hổi hận đó cũng khiến cậu xem thường bản thân mình, là một người đàn ông thì cậu hi vọng hơn cả đó là tương lai của cậu với
Hoắc Tây.
Toàn thân Hoắc Tây đều là gai nhọn, có khi đâm vào cậu rất đau.
Nhưng có đau đến mấy cậu cũng chịu được.
Bầu không khí trong xe có chút nặng nề, nên Hoắc Tây mở nhạc, trong tiếng nhạc êm dịu khiến tâm trạng bọn họ tốt lên nhiều.
Nửa giờ sau Hoắc Tây dừng xe lại.
Ngồi một lúc cô nghiêng đầu sang nói khẽ: “Chuyện lúc trước đừng nhắc lại nữa.”
Lời của cô nói rất mơ hồ.
Nhưng Trương Sùng Quang hiếu cô, cô trong quá khứ không mấy tươi đẹp.
Cô không muốn hồi tưởng nữa.
Cậu gật đầu nhưng trong lòng đau đớn.
Hai người xuống xe lặng lẽ đi bên nhau, một lúc sau Trương Sùng Quang đấy chiếc xe đấy qua, sánh bước đi giống như một cặp đôi lại giống như cặp vợ chồng trẻ, rất xứng lứa vừa đôi.
Không ngờ đến là bọn họ tình cờ gặp giáo viên cấp 3 lúc trước.
Là thầy giáo Vật lý.
Trương Sùng Quang đại diện cho lớp Vật lý, còn Hoắc Táy lại là học bá.
Giáo viên có ấn tượng rất sâu sắc.
Nhiều năm không gặp nên đầu tóc của thầy đã bạc phơ, nhìn Trương Sùng Quang một hồi lâu mới nói: “Là bạn học Trương Sùng Quang phải không?”
Trương Sùng Quang có trí nhớ tốt, trong giấy lát đã nhớ ra.
Cậu kinh doanh rất tốt và đương nhiên cũng biết cách giao tiếp.
Cậu nói chuyện với thầy giáo rất thuận lợi, sau một vài câu thì thầy giáo lại nhìn Hoắc Tây cười hài lòng: “Không ngờ hai em vẩn còn bên nhau, không tệ lắm, có vẻ chung tình đấy.”
Hoắc Tây cười rất tự nhiên.
Trương Sùng Quang liếc nhìn cô và nói với thầy giáo: “Vâng, vẫn còn bên nhau ạ.”
Vợ thầy đang mua thức ăn, thầy giáo đế lại phương thức liên lạc và đi vội vàng.
Mọi người rời đi.
Trương Sùng Quang cũng nhìn Hoắc Tây: “Chúng ta cũng đi vào thôi.”
Hoắc Tây không lên tiếng, chỉ là trầm lặng hơn nhiều so với hồi nãy, Trương Sùng Quang biết cô đang nhớ về quá khứ.
Cậu chưa học hết lớp 12 thì ra nước ngoài.
Để lại một mình Hoắc Táy.
Khi Hoắc Tây lựa chọn thực phấm, toàn bộ đều là mua trái cây nhập khấu, nếu là thức ăn thì chính là trứng và mì sợi, cô chẳng chọn gì khác.
“Ăn mấy thứ này sao mà được.”
Trương Sùng Quang lấy một vài loại thịt và còn có cả rau củ bỏ vào trong xe đấy.
Hoắc Tây có vẻ thờ ơ nói: “Đa số tôi đều ăn bên ngoài, hơn nữa ngày mai tôi phải đi công tác một tuần.”
“Vậy tôi phải làm sao?”
Hoắc Tây khẽ hừ: “Có cần tôi tìm cho cậu một bà vú không?”
Ánh mắt Trương Sùng Quang sâu sắc: “Tôi muốn đi công tác với cậu.”
Hoắc Tây đứng yên nhìn cậu: “Trương Sừng Quang! Bớt sến sấm thì còn thú vị, cậu thật sự cho rằng thầy Ch.ương nói một câu chúng ta ở bên nhau thì hai chúng ta thật sự yêu nhau sao? Mấy năm nay cậu sổng như thế nào thì trong lòng cậu đã rõ, nếu cậu vẫn còn đọng lại một chút tình cảm chúng ta thì năm đó cậu sẽ không đưa bạn gái về, lúc đó cậu nghĩ gì khi dẫn về, là đế cho bố tớ biết đôi cánh cậu đã vững rồi, hay là để cho tớ thấy cậu không phải là người không có tôi là không được, Trương Sùng Quang cậu rời bỏ nhà
họ Hoắc đều có người cần cậu, cậu muốn sống cuộc sổng đặc sắc như thế nào đều được phải không?”
Sắc mặt của Trương Sùng Quang tái nhợt.
Giọng điệu Hoắc Tây ôn hòa hơn một chút: “Được rồi, nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì cả, thực tế thì cậu không nên đến nhà tôi, tôi cũng không nên giữ cậu lại.”
Cô không có tâm trạng đi mua sắm tiếp nữa.
Cô ra ngoài lên xe trước.
Trương Sùng Quang mang đồ lên xe, khi ngồi bên cạnh cô, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Hoắc Tây hút thuốc sao?
Trương Sùng Quang luôn cảm thấy bất lực, cậu không biết làm thế nào đế bù đắp cho cô.
Hoắc Tây muốn gì cũng có, thậm chí là muốn có đàn ông đều có cả tá.
Chỉ xem tâm trạng cô.
Không ngờ là lần đầu tiên Hoắc Tây hạ thấp thái độ: “Trương Sùng Quang, tôi không nên nói những điều đó, đều đã là quá khứ rồi, cậu nói không sai, tôi vẫn có tình cảm với cậu, nhưng thật sự tôi không tìm được lý do để ở bên nhau, đều đã là người lớn cả rồi, đều chín chắn bao dung một chút, tôi cũng không muốn lừa gạt cậu, càng
không muốn báo thù tâm tư của cậu.”
Giọng nói của cô mang một chút mệt mỏi.
“Trương Sùng Quang, tòi muốn sống tốt hơn một chút.”
“Trừ cậu ra, tôi vần còn bố mẹ anh em nữa.”
Sắc mặt Trương Sùng Quang càng lúc càng tái đi, thậm chí cậu sốt ruột nói: “Nhưng tôi chỉ có cậu.”
“Vậy ai gây ra chứ?”
Hoắc Tây cười thê lương, cô nghiêng đầu: “Chúng ta đừng trách móc nhau nữa, qua hết nửa tháng thì cậu dọn ra ngoài, giữa chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đó là sự lựa chọn tốt đẹp cho cả tôi và cậu.”
Trương Sùng Quang im lặng.
Về đến nhà, Hoắc Tây đóng cửa phòng làm việc.
Cô ngồi sau bàn sách mở ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh.
Là Trương Sùng Quang và Hoắc tây lúc mười sáu tuổi.
Cậu ngồi trên bãi cỏ, Hoắc Tây ngồi phía sau quàng lấy cổ của cậu, cậu nắm lấy tay cô.
Bọn họ nở nụ cười tràn đầy thanh xuân.
Đã lâu cô không dám xem lại bức ảnh này, bởi vì xem một lần thì cô lại càng hận Trương Sùng Quang thêm một phần.
Nếu như cậu không yêu cô thì rời đi dứt khoát.
Bây giờ bọn họ vẫn có thể làm người thân, thậm chí có thế đến quán rượu uống một ly với nhau, chẳng có suy nghĩ gì cả, nhưng cậu không như vậy, cậu lượn về nhà muốn yêu đương với cô.
Yêu đương…
Cô còn muốn chơi trò này sao?
Căn phòng làm việc u ám, khuôn mặt Hoắc Tây nóng bừng, cô không lau nó đi.
Châm một điếu thuổc hút hai hơi, cô đặt giữa hai ngón tay bốc cháy, cô ngơ ngác.
Trương Sùng Quang nấu cơm đã xong
Cậu gõ nhẹ cửa phòng làm việc: “Hoắc Tây, ăn cơm thôi.”
Khoảng năm phút, cô mới từ trong phòng làm việc bước ra, khuôn mặt vẫn bình tĩnh khi đi ra.
Dưới ngọn đèn pha lê.
Bàn ăn được dọn ra rất chỉnh tề, ba món ăn và một món canh, và còn có một bình hoa được cắm hoa hồng xanh nữa.
Hoắc tây ngồi xuống ăn cơm.
Trương Sùng Quang nhìn cô, cô ngước mắt lên cười tự nhiên: “Bữa cơm không tệ lắm, làm một tay có vẻ không dể dàng nhỉ?”
“Cậu thích thì tôi làm cho cậu cả đời.”
“Tôi đâu mời được Tổng giám đốc Trương chứ.”
Khấu vị của Hoắc Tây không phải ngon lắm, ăn xong cô vào phòng, Trương Sùng Quang giống như cô vợ nhỏ đi dọn dẹp nhà cửa một vòng, lại còn đi đố rác nữa.
Cậu ngồi hút thuốc ở dưới lầu.
Trong lúc hút thuốc, một chiếc xe RV màu đen đi đến, cửa xe mở bước ra một cậu bé già vô cùng cao quý.
Hoắc Minh.
Trương Sùng Quang không thể bình tĩnh, rút điếu thuốc trên miếng xuống, cậu gọi lớn : “Chú Hoắc.”
Trong tay Hoắc Minh cầm một hộp giữ ấm.
Ông nheo mắt nhìn Trương Sùng Quang rồi nhìn lên trên lầu, âm lượng được nâng cao ở quãng tám: “Cháu sống ở đây sao?”
Trương Sùng Quang cười gượng không phủ
nhận.
Hoắc Minh đặt hộp giữ ấm lên trên mui xe.
Ông chống nạnh đi lui đi tới mấy lần mới đứng lại: “Là nghiêm túc hay chơi đùa?”
Trương Sùng Quang thu lại nụ cười: “Là cháu nghiêm túc.”
Hoắc Minh trừng mắt nhìn anh ây.
Sau đó đập đập vào cửa xe, giọng nói rõ to như sấm chớp: “Lão Triệu, ông bước xuống đây cho tôi, ông nói đi, có phải từ lâu ông đã biết hai đứa nhóc này sổng chung với nhau rồi phải không? Ha ha, hôm nay nói gì mà Hoắc Tây không khỏe muốn uống canh, gan của ông nhỏ như vậy đã bị hai đứa nhóc này đàn áp, ông đã sống vô ích đến tuổi này rồi đấy.”
Ông Triệu xuống xe bất an.
Hoắc Minh trừng mắt nhìn ông ấy: “ông nói thẳng cho tôi biết, tôi có thể để cho bọn nó ăn ông luôn không?”
Ông Triệu gãi gãi đầu: “Cái đó, tôi sợ ông và bà nuốt không nổi.”
Hoắc Minh giận dữ chỉ vào Trương Sùng Quang: “Cậu cầm lấy cái này theo tôi lên l’âu.”
Hai người lên lầu.
Hoắc Minh đi thẳng vào phòng làm việc
đánh đứa con gái quý hóa, cửa vừa mở ra thì bên trong toàn mùi thuốc lá.
Ông sửng sốt.
Hoắc Tây cũng sửng sốt, bao gồm Trương Sùng Quang ở phía sau cũng sửng sốt.
Hoắc Tây đang hút thuốc?
Hoắc Tây phản ứng trước tiên, cô mở cửa sổ ra rồi xua mùi thuốc lá và nói: “Chỉ châm vài điếu thôi chứ không hút gì cả.”
Khi người cha đang đứng chặn ở cửa, ông hỏi: “Trong nhà con có thêm một người lớn đang sống, con giải thích thế nào?”
Hoắc Tây dựa vào cửa sổ.
Cô cười: “Tay của anh Sùng Quang bị thương, nên con chăm sóc anh ấy, anh em thân thiết, bố, bổ nên vui mới đúng chứ.”
Hoắc Minh không muốn nghe lời quỷ quyệt của cô.
Ông định nói gì đó thì Trương Sùng Quang bước đến, cậu nhặt bức ảnh ở trên bàn lên.
Là cậu với Hoắc Tây.
Là Trương Sùng Quang và Hoắc Tây lúc mười sáu tuổi, nụ cười nhói đau mắt cậu, tất cả những điều này không còn nói cho cậu rằng, cậu muốn theo đuổi lại cô thì khó khăn biết chừng
nào.
Trong phòng sách rất yên tĩnh.
Cuối cùng vẩn là Hoắc Minh lên tiếng: “Hai đứa con cũng không còn nhỏ nữa, muốn ở chung thì sống cho đàng hoàng, đừng có vớ va vớ vấn nữa, đế rồi cuối cùng ngay cả làm người nhà cũng không thể làm được.”
Ông nói xong thì có chút mệt mỏi..
Hoắc Tây là đứa con gái ông quý mến nhất, yêu thương nhất, còn Sùng Quang thì ông chưa từng bỏ ra chút tình cảm nào, nhìn bọn họ dày vò lẫn nhau ông cũng không dề chịu.
Một lúc sau…
Hoắc Tây cười: “Bố, bố nghĩ nhiều rồi, nếu bố không tin thì bây giờ dần anh ấy về đi.”
Hoắc Minh nhìn cô rồi đi thẳng.
Hoắc Tây tiễn ông ra đến cửa: “Bố, bố đi cẩn thận.”
Đột nhiên Hoắc Minh quay người lại.
Ông nhìn Hoắc Tây khẽ nói: “Nếu thật sự thích cậu ta, thì cho cậu ta một cơ hội, Hoắc Tây, bố không muốn thấy con tự dày vò mình, con thà nói sẽ không tha thứ cho Sùng Quang, cũng chính là không tha thứ cho bản thân mình trước đó.”
Nụ cười Hoắc Tây biến mất.
Hoắc Minh không nói thêm gì nữa, con trẻ đều lớn hết rồi, bọn họ làm cha mẹ thì không nên nhúng tay quá nhiều vào chuyện tình cảm.
Hoắc tây quay lại phòng làm việc.
Cô dựa vào khung cửa, Trương Sùng Quang vẫn siết vào bức ảnh đó, giọng cậu truyền đến: “Hoắc Tây, cậu vẫn còn yêu tôi đúng không? Cậu vẫn luôn yêu tôi.”
“Có lẽ vậy.”
Hoặc Tây cười nhạt: “Cậu đã từng rất đáng yêu.”
Cô quay lưng muốn đi, Trương Sùng Quang ôm cô từ sau lưng, lòng bàn tay của cậu đặt lên eo cô vuốt ve nhẹ nhàng, và từng chút, giống như muốn gợi dậy tình yêu quý giá của cô, lại giống như chỉ muốn vuốt ve cô như thế này.
Đó hoàn toàn là cách cậu đối đãi với phụ nữ.
Không thể nào Hoắc Tây không có cảm giác.
Đột nhiên Trương Sùng Quang sốt ruột, cậu ấn cô trên tường phòng làm việc, cô mặc đồ công sở rất bất tiện, cậu không quan tâm nhiều như thế cũng không xem trọng lắm, cậu ấn vào sau đầu cô, và khàn giọng thì thầm quyến rũ: “Bây giờ từ chối anh vẫn còn kịp, Hoắc Tây, anh muốn ôm
em.
Anh ấy nói rất dễ nghe và muốn cô trả lời.
Nhưng lời vừa dứt thì cậu kìm lòng không được mà chiếm lấy cô, Hoắc Tây thụt lui rồi đánh vào cậu: “Trương Sùng Quang, cậu là kẻ khốn nạn, không phải tay cậu bị phế rồi sao? Chết tiết, cậu còn lổ mãng thành như thế này… Mẹ kiếp, cáu có phải nqười khônq vâv?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK