Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điếu thuốc lá ở giữa hai ngón tay run rấy.
Anh nghe thấy tiếng Hoắc Tây đi bộ, sau khi cô quay lại làm việc, thường đi giày cao gót trong những dịp trang trọng.
Giọng nói trong trẻo vang vọng nơi lối đi nhỏ.
Cũng vọng trong đầu Trương Sùng Quang.
Điếu thuốc lá đốt đến ngón tay anh, đến khi sắp bỏng thì anh mới tỉnh táo lại, đưa tay dập điếu thuốc… Anh không rời khỏi đây ngay lập tức, mà ngồi một mình trên xe lăn, lặng lẽ ngấm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhưng anh ngồi thì có thể nhìn thấy được bao xa?
Nhiều nhất là được một nửa so với trước đây.
Nhưng dù vậy, anh vẫn cố chấp ngồi đó, anh không biết mình đang chờ đợi điều gì, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì… Anh đang nghĩ xem Hoắc Tây đang làm gì, có phải cô đang nói chuyện cực kỳ vui vẻ với người đàn ông đẹp trai kia hay không.
Nghĩ đến mức trái tim đau nhức, anh nói với thư ký Tần ở cách đó không xa: “Đi thôi!”
Thư ký Tần đến phía sau anh, giúp anh đẩy xe lăn.
Bàn tay Trương Sùng Quang nắm chặt tay vịn, cất giọng khàn: “Tòi muốn tự đi.”
Thư ký Tần hơi khom lưng, giọng điệu dịu dàng: “Tống Giám đốc Trương, ngài quên bác sĩ Trịnh dặn dò rồi à, ông ấy bảo nửa tháng này ngài không nên đi bộ.”
Trương Sùng Quang không nói gì, nhưng tay anh lại nắm tay vịn rất chặt.
Thư ký Tân biết không thế ngăn anh, vì vậy cô ấy tiến lên một bước, để Trương Sùng Quang nắm lấy cánh tay cô ấy… Anh bóp tới nỗi bắp tay cô ấy đau nhức, vậy mới thấy anh đau đớn đến mức nào.
Một lát sau, Trương Sùng Quang đã đứng vững, thư ký Tân nói nhỏ: “Tôi đỡ ngài lên xe.”
“Không cần!”
Thư ký Tần không dám lơ là, cô ấy cân nhắc rồi mới nói: “Xe đậu ở bên ngoài, giờ ngoài trời đang mưa…”
Trương Sùng Quang đứng thẳng, nhưng cơ thể lại trông cứng ngắc cực kỳ kỳ lạ.
Thư ký Tần biết mình nói sai.
Quả nhiên một lúc sau, Trương Sùng Quang kiềm giọng, nói: “Cô sợ tôi trượt chán? Cô cũng
nghĩ tôi là một tên tàn phế, đúng không?”
Thư ký Tần thở dài trong lòng.
Cô ấy thực sự đã dỗ dành hết lòng: “Làm sao có thể vậy chứ, bác sĩTrịnh nói chỉ cần ngài kiên trì luyện tập phục hồi chức năng thì có thế khôi phục như lúc trước…”
Trương Sùng Quang cắt đứt lời cô ấy: “Có thể khôi phục được bảy, tám phần?”
Giọng điệu của anh có hơi kỳ lạ.
Thư ký Tần bất đắc dĩ, dạo gần đây cấp trên thường xuyên trở nên kỳ quái, hình như bắt đầu từ ngày luật sư Hoắc về nước! Cô ấy oán thầm trong lòng, không biết đùi anh bị bệnh hay là trong lòng bị bệnh nữa.
Cò ấy bất đắc dĩ buông tay, nhưng vẫn che chở phía sau mọi lúc.
“Tôi không cần cô xem!” Trương Sùng Quang như mọc mắt sau lưng, anh nói như vậy.
Thư ký Tần đành phải quay lại lấy xe lăn.
Trương Sùng Quang từ từ đi đến cửa câu lạc bộ thương mại, bên ngoài quả đúng như lời thư ký Tân nói, mưa phùn rơi liên tục, dày đặc như lá kim, trên mặt đất đã bị mưa cọ rửa bóng loáng.
Xe của anh đậu cách đó không xa chỉ tầm mười mét ngắn ngủn.
Nhưng mặt đất trơn trượt.
Phía sau truyền đến âm thanh lo lắng của thư ký Tần: “Tổng Giám đốc Trương, đế tôi đỡ ngài.”
Trương Sùng Quang bảo không cần, anh chỉ chống đỡ bản thân mình, dồn toàn bộ sức lực vào đùi phải… Nhưng cho dù anh nỗ lực đế bản thân trông bình thường nhưng sao có thế giống như cũ?
Rõ ràng là khác nhau mà.
Mưa vẫn rơi, Trương Sùng Quang khó khăn đi về phía trước, cô ấy không thể ngăn nối nước mắt trong mắt mình nữa, vành mắt nóng lên như cảm xúc sắp tràn ra ngoài. Nhưng cô ấy phải nhịn, vì cô ấy chỉ là thư ký, cô ấy chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của cấp trên vô điều kiện.
Đằng trước, cuối cùng Trương Sùng Quang cũng đến bên cạnh xe.
Anh thở phì phò vịn cửa xe, chân trái của anh run rấy, đau đớn dữ dội.
Tài xế đang không tập trung.
Thư ký Tần vội vã chạy tới mặc kệ làn mưa xối ướt váy của cô ấy, cô ấy mở cửa cho Trương Sùng Quang… Tài xế giật mình, vội vàng chạy xuống đỡ người lên xe, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi Tống Giám đốc Trương, do tôi không phát hiện ra
ngài.”
Tuy tính tình Tổng Giám đốc Trương không tốt nhưng tiền lương cao, cũng đủ nuôi sổng cả gia đình.
Anh ta không muốn đánh mất công việc này.
Anh không trách móc, khó khăn rướn người sang ghế sau xe, biểu cảm lạnh nhạt: “Không sao, lái xe đi!”
Tài xế lại thăm hỏi.
Anh ta giúp thư ký Tần đặt xe lăn lên xe, rồi lặng lẽ xin thư ký Tần nói đỡ cho anh ta vài câu, thư ký Tần thấp giọng nói: “Lái xe nhanh đi, đừng làm những việc vô ích này nữa. Hôm nay tâm trạng của tống Giám đốc Trương không tốt.”
Tài xế biết cô ấy rất khéo léo, liên tục bảo được rồi đi lên xe.
Thư ký Tần cũng lên xe.
Lúc xe chuẩn bị rời đi, Hoắc Tây và người đàn ông vừa nãy cũng đi ra. Lúc Hoắc Tây đến đây xe bị hỏng giữa đường, đối phương là người quen trong giới pháp luật, đang bàn chuyện hợp tác với cô. Anh ta muốn mua cố phần công ty Anh Kiệt, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, thứ hai là vì anh ta độc thân, Hoắc Tây cũng độc thân, anh ta muốn theo đuối cô nhờ công việc mà thôi.
Cơ hội khó có được, người đàn ông tự nhiên đề nghị: “Tôi đưa luật sư Hoắc về! Giờ trời mưa không thể bắt xe đâu.”
Hoắc Tây cũng không thấy Trương Sùng Quang.
Cô nhìn mưa rơi, nghĩ về Tiểu Hoắc Tinh đang ở nhà thì gật đầu mỉm cười: “Vậy làm phiền luật sư Thấm rồi.”
Luật sư Thấm thấy cô đồng ý, trong lòng vui mừng, nhưng đàn ông ở độ tuối này vẫn nên dè dặt, anh ta mỉm cười, phong độ giúp Hoắc Tây mở cửa ghế lái phụ.
Hoắc Tây đang định ngồi vào, khóe mắt nhìn thấy Trương Sùng Quang ở bên kia.
Cửa số xe ô tô hạ xuống một nửa, nước mưa làm cửa kính ướt nhẹp, nước nhỏ xuống như giọt nước mắt của tình nhân trong mùa mưa, khiến gương mặt của Trương Sùng Quang mờ đi.
Anh im lặng nhìn cô.
Hoắc Tây không nghĩ đến việc anh có hiếu lầm hay không vì bọn họ là vợ chồng cũ… Nhưng Miên Miên thường nhỏ giọng phàn nàn với cô, vì sao bổ ít khi đến thăm cô bé, đa phần đều trò chuyện qua video, cô bé muốn đi gặp bố, nhưng bổ luôn bận nhiều việc.
Hoắc Tây nghĩ, giờ bọn họ không còn là vợ
chồng, nhưng con cũng phải chăm sóc.
Cô nghĩ vậy thì lập tức xuống xe, đi về phía Trương Sùng Quang, luật sư Thẩm vẫn đuổi theo cô, dù biết người đàn ông đối diện là Trương Sùng Quang, chồng cũ của Hoắc Tây, nhưng anh ta vẫn cầm dù cho Hoắc Tây, trông cực kỳ phong độ: “Mưa hơi to, cô che cái này đi.”
Đối phương có liên quan đến công ty của mình, lại là bạn bè quen biết nhiều mặt, Hoắc Tây không thế làm phật ý người ta, c’âm chiếc ô.
Trương Sùng Quang ngồi bên trong xe, mặt không có biểu cảm gì.
Thấy Hoắc Tây đi qua đây mà tay vẫn cầm ô của người đàn ông khác, anh nghiêng đầu, nhìn cô một lát rồi mới mở miệng: “Em có người khác rồi à? Trông cũng được đấy!”
Anh bình tĩnh nói, nhưng chỉ có mình anh biết, lúc anh nói ra những lời gió nhẹ mây bay như thế này, thì trong lòng anh lại thấy tự ti và ghét bỏ bản thân. Có thể trước kia người đàn ông ấy không bằng Trương Sùng Quang, nhưng hôm nay Trương Sùng Quang lại kém hơn hẳn, chí ít anh ta vừa có sự nghiệp vừa có đôi chân nguyên vẹn, anh ta có thể lái xe cho Hoắc Tây, che ô cho cô, lúc chờ thang máy anh ta cũng có thế ấn nút cho Hoắc Tây.
Trương Sùng Quang lại không thể làm được
những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Chân trái của anh bất lực, ngay cả lên giường cũng lực bất tòng tâm, có gì để so sánh với người ta?
Hoắc Tây không biết nội tâm của anh phong phú tới mức nào.
Cô nhẹ nhàng nói: “Chỉ là đồng nghiệp thôi.”
Trương Sùng Quang không ngăn được sự kỳ lạ của mình: “Đồng nghiệp trên phương diện nào?”
Anh vừa hỏi, bầu không khí lập tức trở nên vi diệu, thư ký Tần quả thực muốn đào một cái hố đế chui xuống… Cho dù luật sư Hoắc thật sự tìm đàn ông, nhưng Tổng Giám đốc Trương cũng không thể nói như vậy.
Thật sự là quá kỳ lạ.
Bọn họ chưa gặp mặt hơn nửa năm, lần gặp ở sân bay trông anh cũng rất ôn hòa nhã nhặn, nhưng không ngờ lần gặp gỡ này lại thành như thế này, cô đè sự buồn bực, thấp giọng nói: “Trương Sùng Quang, anh đừng ngáy thơ như vậy được không?”
Anh không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
Hoắc Tây tạm thời không muốn nhắc chuyện con cái với anh, cô chống cây dù xuống lùi ra sau một bước, luật sư Thẩm cũng tiến lên một bước,
cảm giác như hai người đứng sóng vai nhau.
Hình ảnh đối diện kích thích Trương Sùng Quang.
Anh nhìn bọn họ chằm chằm, nói với tài xế, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Lái xe!”
Tài xế không dám thở mạnh, nhanh chóng lái xe đi.
Chiếc RV màu đen từ từ đi qua, bọt nước tóe lên, thậm chí làm ướt cả quần áo của Hoắc Tây… Cô không hề để ý, im lặng đứng đó.
Một lát sau, luật sư Thấm mới nhẹ giọng nói với cô: “Em vẫn yêu anh ta, phải khônq?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK