Trời vừa tờ mờ sáng, Lục U liền đi đến bệnh viện.
Cô mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Lục Khiêm nằm trên giường, thần sắc của ông ấy đã khá hơn, sau khi truyền dịch vào buổi tối thì lúc này bệnh tình đã ổn định, không có gì đáng lo nữa.
Hoắc Minh Châu đang ngồi bên giường trông ông ấy.
Diệp Bạch không ngủ, anh ngồi trên sô pha xem tài liệu trên điện thoại, xử lý việc công ty. Thế nhưng, dù sao cũng là người trần mắt thịt, trên khuôn mặt anh không khỏi hiện lên sự mệt mỏi…
Lục U lặng lẽ đứng ở cửa nhìn một lúc rồi đi vào vỗ nhẹ vai Hoắc Minh Châu.
Minh Châu tỉnh lại: "Lục U, con đến rồi!"
Bà ấy nói tiếp: "Bố con không sao rồi! Ở bệnh viện hai ngày là ổn!... Con thay Diệp Bạch, bảo cậu ấy trở về đi! Hôm qua cậu ấy đã trông suốt cả đêm rồi!"
Lục U khăng khăng bảo bà đi về trước, dù sao Minh Châu cũng đã có tuổi rồi.
Hoắc Minh Châu xoay người sửa chăn cho Lục Khiêm, nhẹ nhàng nói: "Như vậy cũng được! Để mẹ về bảo bếp hầm mấy món dễ tiêu bồi bổ cho bố con! Chắc chắn là vì cuối năm phải tham gia nhiều tiệc xã giao, ông ấy cứ tưởng mình còn trẻ lắm ấy, không biết tiết chế gì cả!"
Lục U cười nhạt, giúp bà dọn đồ.
Vừa rồi Diệp Bạch quá tập trung vào công việc, bây giờ mới để ý thấy Lục U đến. Anh cũng đứng dậy tiễn Minh Châu ra cửa. Minh Châu bảo anh nên trở về nghỉ ngơi, Diệp Bạch vuốt mặt nói: "Buổi chiều đi ạ! Buổi chiều cháu về ngủ một giấc rồi tối lại đến!"
Minh Châu thoáng nhìn Lục U, muốn nói lại thôi.
Lục U không phản đối.
Bà biết hai người đã hòa hợp. Thật ra cũng không có gì lạ, từ lần Diệp Bạch cứu Lục U khi cô đang mang thai… Quan hệ của họ đã dịu đi, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội để ở bên nhau, phát triển như bây giờ cũng là thuận theo tự nhiên.
Hoắc Minh Châu ra về!
Lục U xoa mặt và tay Lục Khiêm, cô vừa tỉ mỉ làm vừa cảm thấy thương cảm. Lục Khiêm ngày càng lớn tuổi, cô không biết còn có thể ở bên ông như vậy được bao lâu nữa.
Diệp Bạch đoán được nỗi lòng của cô, anh vỗ nhẹ lên vai cô, khẽ nói: "Đừng nghĩ mấy chuyện thương cảm nữa! Chí ít thì bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi! Con người nên sống ở hiện tại."
Lục U quay sang nhìn anh, đây là khác biệt văn hóa giữa anh và cô.
Anh lớn lên ở nước ngoài, mang theo lối suy nghĩ của phương Tây, không giống cô.
Cô không để ý đến anh, chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh đi nằm một chút đi! Em ở đây trông được rồi!"
Diệp Bạch gật đầu, xem như đồng ý.
Lục U đi vào nhà vệ sinh giặt khăn, đang giặt cô bỗng khẽ giật mình…
Trong gương xuất hiện thêm một người.
Diệp Bạch lại gần, vòng tay ôm eo cô, dịu dàng hỏi nhỏ: "Vẫn đang suy nghĩ à? Anh thấy bố em vẫn còn có thể sống thêm tám đến mười năm cơ."
"Như vậy vẫn không đủ."
Đôi mắt Lục U đỏ hoe, cô cúi đầu không cho anh nói nữa.
Diệp Bạch lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, nhìn vẻ hờ hững thoáng hiện lên trên khuôn mặt của cô… Sau đó anh kéo cô vào lòng, lợi dụng ban đêm lén lút gần gũi trong phòng bệnh.
Lục U cảm thấy ngượng ngùng, cô vội vàng sửa sang lại quần áo.
Trước khi ra ngoài, Diệp Bạch nắm nhẹ cổ tay cô, cúi đầu nói nhỏ: "Không được khóc nữa đó!"
Lục U ‘ừ’ một tiếng, đôi mắt vẫn hơi đỏ. Cô quay lại vào phòng bệnh thì thấy Lục Khiêm đã tỉnh. Ông nhìn thấy đôi mắt con gái đỏ hoe, cố ý nói: "Bố bị bệnh là để cung cấp chỗ hẹn hò cho hai con đúng không? Phòng bệnh quả là chỗ tốt!"
Lục U ngồi xuống cạnh ông ấy, nhỏ giọng nói: "Bố!"
Lục Khiêm tựa lưng vào gối, dỗ dành cô: "Được rồi, bố không đùa với con nữa! Bố không sao, chỉ là uống hơi quá chén ấy mà… Lại để mẹ con sợ rồi, sau này bố nhất định sẽ uống ít lại."
Lục U cắn môi: "Lần nào bố cũng nói vậy!"
Lục Khiêm liền cãi lại: "Tửu lượng của bố tốt mà! Từ trước đến giờ có bị gì đâu, lần này cũng chỉ bị bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại, con xem không phải bây giờ đã ổn rồi sao!"
Lục U không lên tiếng.
Lục Khiêm biết cô giận rồi, vội vàng hứa hẹn vài câu. Lục U nói cô ghi nhớ hết rồi, khi về sẽ nói với mẹ…
Lục Khiêm mềm lòng, vỗ về đầu cô: "Bố không có việc gì đâu!"
Đang nói, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Là người giúp việc của Lục Viên đến đưa đồ ăn sáng, ngoài cháo dinh dưỡng cho Lục Khiêm, tất nhiên còn có phần cho Diệp Bạch. Tính Minh Châu cẩn thận, cho dù không được nghỉ ngơi tốt vẫn không quên việc Diệp Bạch lớn lên ở nước ngoài, nên đã làm bữa sáng kiểu phương Tây bảo người giúp việc mang đến cho anh. Diệp Bạch ngồi sô pha ăn sáng, sau đó thì mở laptop.
Lục U nhìn anh.
Diệp Bạch nhẹ nhàng nói: "Buổi sáng anh phải tham dự một cuộc họp! Nhất định buổi chiều anh sẽ đi ngủ."
Lục U nâng tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút, cô nói: "Anh quay về thành phố B làm việc đi! Cứ như vậy sẽ mệt lắm!"
Diệp Bạch uống hơn nửa ly cà phê, mắt nhìn màn hình nói: "Trong nhà không thể không có đàn ông! Em và mẹ ở nhà, anh không yên tâm."
Lục U còn muốn nói thêm nhưng Diệp Bạch đã vào cuộc họp quản lý cấp cao của công ty.
Các quản lý nhìn thấy Tổng Giám đốc Lục cũng vào họp!
Lục U đành mỉm cười, tránh sang một bên… Lục Khiêm vừa ăn sáng vừa nhẹ nhàng nói: "Bố và mẹ con đã nghĩ kỹ rồi, đợi bố hết bệnh sẽ về thành phố B sống, vậy nên hai con quay về làm việc đi, để Tiểu Lục Hồi của chúng ta cũng quay về thành phố B học luôn, con bé giỏi như vậy mà sống ở thành phố C như sống ở nông thôn ấy."
Lục U nghe thế liền ngây người: ‘Thành phố C tốt xấu gì cũng là thành phố cấp 1 mới đó.’
Sao lại trở thành nông thôn rồi?
Lục Khiêm ăn cháo trắng, nói qua loa: "Bố và mẹ con vốn cũng muốn lá rụng về cội, nhưng trở về sống vài năm thì thấy sống không quen! Đặc biệt là mẹ con, bà ấy vẫn thích cuộc sống xa hoa, không sống nơi khác được!"
Lục U làm sao không biết tâm tư của ông, đây là vì sự nghiệp của cô và Diệp Bạch.
Trong lòng cô xúc động.
Nhưng cô không thể nói ra, khiến Lục Khiêm khó xử, vì thế cô cố ý nói: "Có phải là vì bố còn nhớ nhung mấy dì ở thành phố B đúng không! Lần trước cô Hồ còn nhớ thương bố, hỏi thăm tình hình gần đây của bố đấy!"
Khuôn mặt già nua của Lục Khiêm đỏ lên: "Chuyện từ thuở xa xưa nào rồi, đừng nói nữa, về mà mẹ con nghe thấy lại suy nghĩ nhiều! Bà ấy hay ghen lắm!"
Nói đến Minh Châu, ông nói bao nhiêu cũng không hết chuyện.
Lục U dựa vào ông, nhẹ nhàng hỏi: "Bố thực sự muốn về sống ở thành phố B sao?"
Thật ra đây cũng là mong muốn của Lục Thước, dù sao mấy chục ngàn người tập đoàn Lục Thị cũng không thể nói chuyển đến thành phố C là có thể chuyển được, các bên liên quan ở giữa rất phức tạp. Hơn nữa, phần lớn mạng lưới quan hệ của nhà họ Lục mấy năm nay tập trung ở thành phố B, trở về thành phố C chẳng khác nào bắt đầu lại từ đầu!
Lục Khiêm ăn xong bữa sáng, lau miệng.
Sau khi nằm xuống, ông đặt tay sau gối, nhẹ nhàng nói: "Sao lại không muốn! Đó là nơi bố và mẹ con đã quen nhau mà! Còn nhớ chiều hôm đó bố đến nhà cậu Hoắc Minh của con, đó là lần đầu tiên bố gặp mẹ con, khi đó bà ấy còn rất nhỏ, vai vế cũng nhỏ hơn bố!"
Lục U chăm chú lắng nghe, bố mẹ cô rất ít khi kể chuyện hồi trẻ của họ.
Lục Khiêm thở dài: "Sau này, bố thấy rất có lỗi với mẹ con, bà ấy đi theo bố phải chịu bao nhiêu cực khổ! Anh của con hồi xưa cũng khổ lắm, trong nhà không phải có nuôi con chó tên là Trà Sữa sao, là anh con nuôi hay là Trương Sùng Quang nuôi ấy nhỉ? Mà thôi, ý là hồi nhỏ anh con còn không có tiền mua trà sữa uống."
Lục U không biết trong nhà còn có chuyện như vậy.
Cô nhìn sang Diệp Bạch.
Rõ ràng anh đang nhịn cười…
Lục U bỗng nghĩ thoáng, cô nghĩ bố mẹ quay về thành phố B sống cũng không tính là chịu thiệt thòi gì, có con gái cạnh bên sao có thể chịu thiệt thòi được! Khi nào nhớ nhà thì về nhà, quan trọng là... có người chăm sóc.
Buổi trưa, Lục Khiêm đang ngủ, cô bèn thương lượng với Diệp Bạch: "Em muốn mua một căn biệt thự lớn!"
Diệp Bạch cố ý hỏi: "Muốn kết hôn với anh sao?"