Hoắc Tây không muốn biết.
Cô lẳng lặng ăn, không để ý tới ánh mắt nóng bỏng của Trương Sùng Quang.
Ăn xong, cô ngước mắt lên hỏi anh: “Sao anh không ăn?”
Trương Sùng Quang đang muốn cất mâm cơm đi, nghe vậy, những ngón tay thon dài run lên rất khẽ. Anh chăm chú nhìn cô, nói một cách chậm rãi: “Hoắc Tây, em còn quan tâm đến anh?”
Sắc mặt Hoắc Tây hồng hào, có lẽ là do uống canh bồi bố.
Cô nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta muốn sống với nhau sáu mươi ngày à? Đây chỉ là một cuộc trò chuyện bình thường thôi… Hay anh muốn tôi vẫn giữ thái độ lạnh lùng? Nếu anh muốn vậy thì tôi cũng có thế.”
Cô vừa dứt lời, anh đã ôm cô thật chặt.
Anh siết chặt cánh tay, ôm trọn bờ vai gầy gò của cô vào lòng, đầu anh hơi cúi xuống sát lại gần cô, môi chạm vào gáy cô. Tư thế này dường như bao bọc toàn bộ cơ thế Hoắc Tây dưới đôi cánh của anh, giống như lời thề khi bọn họ kết hôn.
[Hoắc Tây, anh sẽ bảo vệ em.]
[Sau này em không cần phải cực khố như vậy nữa, anh sẽ giúp em chia sẻ gánh nặng.]
[Kế từ hôm nay, em là bà Trương.]
Thế nhưng sau này họ vẫn thành một cặp vợ chồng bất hoà và ly hôn, tập đoàn Tây Á một lần nữa trở thành gánh nặng của Hoắc Tây. Anh đã không thực hiện được lời hứa khi họ kết hôn, anh đã phụ lời thề khi đó.
Anh chẳng những không làm Hoắc Tây hạnh phúc, mà cuộc hôn nhân của họ đối với cô còn giống như một nhà tù, khiến cô không còn vô tư như trước nữa, vì họ có thêm ba đứa con.
Người ta nói Hoắc Tây giống Hoắc Minh, nhưng Trương Sùng Quang lại biết cô giống ôn Noãn hơn.
Trương Sùng Quang cố kìm nén giọng nói đang run rấy: “Là lỗi của anh! Là lỗi của anh! Hoắc Tây, cho anh thêm một cơ hội nữa đi, anh sẽ làm một người chồng, người bố tốt.”
Nói xong, anh ôm cô chặt hơn, Hoắc Tây cảm thấy đau đến mức xương cốt như bị anh bóp gãy.
“Đau, Trương Sùng Quang…”
Cô phát ra âm thanh gãy vụn trong vòng tay anh, phải một lúc sau Trương Sùng Quang mới lấy
lại tỉnh táo, nhanh chóng buông cô ra… Dáng vẻ Hoắc Tây cúi đầu, mắt ngấn lệ, trông ấm ức khiến lòng anh rung động.
“Hoắc Tây.”
Anh không kiềm chế được bản thân, môi run run hôn lên môi cô. Khoảnh khắc áp lên môi cô, anh chợt muốn khóc, cũng không hôn sâu mà chỉ liên tục cọ xát cô.
Thân thể Hoắc Tây có chút cứng ngắc.
Khoảnh khắc Trương Sùng Quang tiếp xúc, cô theo bản năng nghĩ đến video anh ôm hôn Tổng Vận… và cả sự háo hức muốn chạm vào cơ thế người phụ nữ của anh, cùng tiếng thở hổn hển cuồng nhiệt của đôi nam nữ, tựa như một chiếc búa nặng đập mạnh vào tim cô, khiến cô không thở nối.
Nhưng cô không đẩy Trương Sùng Quang ra…
Hai người ở rất gần nhau, hơi thở quấn quýt nồng nàn.
Một lúc lâu sau, Hoắc Tây mới huých vào eo anh: “Được rồi.”
Trương Sùng Quang đã động tình không cầm lòng được.
Anh áp trán mình vào trán cô, nhìn cô thật sâu, ánh mắt u tối đến mức không thể nhìn rõ,
Hoắc Tây cũng không dám nhìn rõ, cô nhỏ giọng: “Tôi muốn ngủ.”
“Anh ngủ với em một lát nhé! Anh sẽ bưng khay xuống lầu rồi lên ở cùng em.”
“Anh không ăn à?”
“Không đói… Dậy rồi ăn, sau đó đón Miên Miên và Duệ Duệ đến.”
Trương Sùng Quang lại không nhịn được hôn lên mặt Hoắc Tây một cái rồi mới đi xuống íâu.
Hoắc Tây từ từ nằm xuống giường.
Cô dựa vào giường, cảm thấy buồn nôn, cô biết tại sao nhưng không quan tâm.
Cô cứ nằm im lặng như thế cho đến khỉ có thêm một người nằm bên cạnh.
Trương Sùng Quang không cởi quần áo mà chỉ cởi thắt lưng quanh eo, sợ nó cạ vào người cô.
Anh vừa cởi thắt lưng ra vừa thì thầm vào tai cô: “Nếu đế nó cạ suốt hai tiếng đồng hồ thì da trên eo em chắc chắn sẽ đỏ lên.”
Hoắc Tây không nói gì.
Cô nằm nghiêng, lặng lẽ nhìn đứa bé trong nôi. Có lẽ là đã ăn no, cô nhóc ngủ rất ngon lành. Hoắc Tây vốn muốn nhìn cô bé thêm một chút,
nhưng trước mặt Trương Sùng Quang, cô lại không muốn thể hiện là mình rất thích.
Nhưng người đàn ông lại hiểu được suy nghĩ của cô, anh hôn lên gáy cô, dịu dàng hỏi: “ôm bé cưng qua cho em nhìn được không?”
Hoắc Táy hờ hững từ chối: “Nó đang ngủ, tỉnh rồi tính.”
Trương Sùng Quang không kiên trì nữa.
Anh dang tay ra, đế Hoắc Tây nằm trong lòng mình. Thực ra lúc bọn họ thắm thiết nhất cũng hiếm khi âu yếm như vậy, Hoắc Tây cảm thấy Trương Sùng Quang hiện tại đang chơi trò cuồng yêu.
Tuổi cao rồi mà rõ là!
“Đang nghĩ gì vậy? Người anh rất ấm, dựa vào anh mà ngủ.”
Thấy Hoắc Tây không nhúc nhích, Trương Sùng Quang dứt khoát kéo cô vào lòng, ôm cô một cách rất cẩn thận vì sợ làm cô đau. Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, thấp giọng nói: “Mới sinh con xong, dù anh có cầm thú đến đâu cũng sẽ không làm như vậy.”
Cơ thề anh thực sự rất ấm áp, Hoắc Tây cũng biết anh không biến thái đến thế.
Cô yên tâm nhắm mắt lại.
Lúc đầu, cơ thể cô còn cứng ngắc, nhưng về
sau khi mệt mỏi, cô thả lỏng, bình yên tựa vào vai anh…
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ của cô, không còn tươi tắn mịn màng như lúc còn trẻ, nhưng vẫn thanh tú xinh đẹp, từng đường nét trên khuôn mặt không chỗ nào không xinh đẹp, anh không khỏi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve…
Một lúc lâu sau, anh nghiêng người về phía cô, áp mặt vào sát mặt cô.
Trong lòng anh có cảm giác kích động như lấy lại được thứ đã mất, hết cả đời này Trương Sùng Quang cũng sẽ không quên cảm giác này.
Buổi chiều Hoắc Tây tỉnh lại thì ngoài ý muốn phát hiện Trương Sùng Quang không có ở trên giường, nhưng dưới lầu lại có thể nghe thấy tiếng trẻ con.
Thỉnh thoảng có giọng nói của Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời đã chạng vạng.
Cô đã ngủ bao lâu?
Đúng lúc này, cửa phòng em bé cọt kẹt mở ra… Trương Sùng Quang bước vào. Giây phút hai người đối mặt nhau, Hoắc Tây còn có chút lờ mờ.
Trương Sùng Quang đến cạnh chiếc nôi, nhìn Tiểu Hoắc Tinh.
Anh nhẹ giọng nói: “Sắp bảy giờ rồi mà em chưa dậy nên anh đi đón Miên Miên và Duệ Duệ trước.”
Môi Hoắc Tây mấp máy.
Trương Sùng Quang thấy thế thì cười khẽ nói: “Anh ăn rồi!”
Bầu không khí có hơi vi diệu, Hoắc Tây đưa tay vuốt mái tóc dài màu trà, đứng dậy xuống giường: “Tôi rửa mặt rồi xuống 1’âu ăn cơm!”
Trương Sùng Quang lại nói: “Hay là cứ ở trên lầu đi. Trời đang mưa lâm râm, độ ấm ở tầng dưới hơi cao.”
Hoắc Tây suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Phòng em bé tóm lại không phải là nơi ở lâu dài nên cuối cùng vẫn gọi người giúp việc đến chuyến nôi sang phòng ngủ chính. Hai người giúp việc vừa đi, Trương Sùng Quang đã bế Hoắc Tây lên.
“Anh làm gì thế?”
Hoắc Tây túm lấy cổ tay áo anh, cụp mắt xuống nói: “Anh mau thả tôi xuống!”
Trương Sùng Quang nhìn cô chằm chằm.
Một lúc sau, anh mới nói: “Lúc em sinh Duệ
Duệ đều là anh bế em đi vệ sinh… Nhiều năm như vậy, cân nặng của em vẫn không hề thay đối.”
Hoắc Tây cảm thấy anh thật nhàm chán: “Thả tôi xuống, bọn trẻ nhìn thấy sẽ không tốt.”
“Sợ bọn trẻ nhìn thấy hay là em sợ anh?”
Anh ép thật sự quá chặt, ngón tay Hoắc Tây kéo khuy măng sét của anh, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi không quen như vậy, Trương Sùng Quang, chúng ta đã thỏa thuận sáu mươi ngày, nhưng quá nhanh…”
Nghĩ lại thì họ đã xa nhau gần một năm.
Đã là một nửa người xa lạ rồi.
Trương Sùng Quang không chịu buông tay, vẫn ôm cô về phòng ngủ chính. Khi đi qua hành lang dài lắp kính thuỷ tinh, anh đột nhiên dừng lại, ép cô vào bức tường gạch đỏ, nhưng không quên cô sợ lạnh mà đưa một tay đệm sau lưng cô.
Trương Sùng Quang cúi đầu, áp đôi môi mỏng vào vành tai cô.
Anh khàn giọng thì thầm: “Còn nhớ không, vào ngày sinh nhật năm ngoái em uống say, chúng ta đã làm trong tư thế này… Anh vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, Hoắc Tây, em có nhớ không?”
“Tôi quên rồi!”
Hoắc Tây trả lời rất nhanh và vội, đừng nói cô
không muốn nhớ lại, chỉ riêng những ký ức đó cũng đủ xấu hổ rồi.
Đêm đó phóng túng quá thể.
Kỳ thật lúc đó quan hệ của bọn họ vốn đã không tốt, đêm đó cô uống rượu, tâm trạng tốt đến mức bằng lòng làm chuyện mây mưa, vì vậy trong một tháng tiếp theo, Trương Sùng Quang luôn vô tình hay cố ý cho cô uống rượu, khiến hai người xảy ra quan hệ.
Nhưng một cuộc hôn nhân đã đi đến hồi kết, tình dục nhờ chất gây mê thì làm sao có thể cứu vãn được đây?
Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy cực kỳ trống rỗng.
Hoắc Tây nghĩ đến những điều đó, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng cũng phủ một tầng đỏ ửng mỏng, trông rất đáng yêu.
Trong công việc, cô là người vô cùng mạnh mẽ, song Trương Sùng Quang lại nhớ cô mềm mại như thế nào dưới cơ thể anh.
Cô thích anh ôm cô, cố gắng hết sức chinh phục cô đến dường nào. Mỗi lần thỏa mãn, cô đều dựa đầu vào vai anh, giọng như mèo con gọi tên anh: “Trương Sùng Quang… Trương Sùng Quang…”
Trương Sùng Quang nhướng mày nhìn cô.
Anh nhỏ giọng nói: “Hoắc Tây, anh sẽ không đế em quên, anh sẽ khiến em nhớ lại mỗi một chuyện.”
Không khí im lặng, hồi lâu sau Hoắc Tây cười nhạt.
Cô nói: “Tôi thà bản thân quên đi! Quên hết dù là chuyện tốt đẹp hay xấu xí, xé nát bản thân rồi ghép lại. Như vậy… sẽ không đau đớn đến thế.”
Đây là lần đầu tiên cô kế với anh về nỗi thống khổ của mình.
Yết hầu Trương Sùng Quang chuyến động, anh thấp giọng hỏi: “Hoắc Tây, bây giờ anh vẫn làm em đau khổ ư?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK