Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U không nói gì.

Gương mặt cô lạnh ngắt, nhưng bàn tay của Diệp Bạch lại rất ấm áp... Cô ngửa đầu nhìn anh.

Đã hai năm kể từ ngày anh ra đi.

Khoảng thời gian hai năm ấy, cô đã sinh ra Tiểu Diệp Hồi, bây giờ con bé cũng đi bộ và nói chuyện được rồi.

Hai năm so với hơn mười năm bọn họ quen nhau thì không đáng kể, nhưng vẫn thoáng tồn tại cảm giác xa cách ... Rõ ràng trước khi anh đi, bọn họ vốn dĩ là một cặp vợ chồng hạnh phúc mà.

Tuy nhiên bây giờ, Lục U cảm giác được, Diệp Bạch đang che giấu suy nghĩ của mình.

Mà trong mắt Diệp Bạch, Lục U đã không còn là một cô gái ngây thơ nữa, cô thay anh quản lý công ty rất tốt... Cô đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành.

Một lúc lâu sau, Diệp Bạch cúi đầu, dường như muốn hôn cô.

Nhưng chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủi thì anh lại dừng lại, cúi đầu sờ chú chó Labrador bên cạnh: "Đây là Gina! Con làm quen chị một chút nhé."

Chú chó Labrador ngốc nghếch, đáng yêu, còn vươn một chân ra nữa.

Lục U nắm lấy chân nó, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Bạch, nói nhỏ: "Em muốn làm mẹ của nó."

Đôi mắt của Diệp Bạch sâu thẳm, có hơi khó hiểu.

Lục U cũng cảm giác được có một khoảng cách giữa cả hai, cô nhẹ nhàng vuốt ve lông của Gina, sau đó ôm lấy Diệp Bạch bằng một tay, chôn mặt vào giữa bụng của anh.

Động tác này thật sự rất thân mật và ỷ lại.

Đương nhiên Diệp Bạch hiểu phụ nữ, anh biết bản thân hơi lạnh nhạt, nên dùng ngón tay khô ráo chạm vào sau tai cô.

Lục U run lên, ôm anh bằng cả hai tay.

Cô cứ ôm anh như vậy, cảm giác gặp lại sau bao ngày xa cách, cảm giác mất đi mà quay trở về.

Hai bên hòa quyện với nhau.

Cô nằm trong lồng ngực của anh, run rẩy không ngừng: "Diệp Bạch, anh thực sự đã trở về rồi sao?"

...

Bọn họ không trở về ngay lập tức mà ngồi ôm nhau trên ghế sô pha, nói về những chuyện xảy ra sau đó.

Sau khi Diệp Bạch bị thương nặng nhảy xuống biển thì được người ta cứu, não sau lại bị chấn động nên bị mất trí nhớ tạm thời. Lúc anh khôi phục ký ức, bố mẹ đã tổ chức tang lễ cho anh.

Diệp Bạch từng đến mộ của mình.

Bia mộ màu trắng, đặt bức ảnh chụp lúc anh ba mươi tuổi, đó chính là tấm ảnh Lục U thích nhất.

Anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Lục U lúc chọn ảnh.

Chắc lúc đó cô ấy sắp sinh.

Chắc chắn cô ấy đã khóc rất lâu!

Lục U ghé vào ngực anh, ngón tay vuốt ve đầy quyến luyến. Chỉ khi chạm vào hơi ấm, cô mới có cảm giác yên tâm, rằng Diệp Bạch thật sự đã trở về.

Lúc trời gần tối, tia sáng trong phòng dần tối lại, ai cũng không muốn di chuyển.

Không biết ai là người bắt đầu trước, bọn họ bắt đầu hôn môi.

Bọn họ đã là vợ chồng hợp pháp từ lâu, nhưng vẫn chưa vượt qua bước cuối cùng giữa vợ và chồng... Gặp lại sau bao năm, trai đơn gái chiếc ở cùng một chỗ, thế mà lại không phù hợp cho lắm.

Lúc Lục U cởi quần áo, cơ thể trắng nõn nuột nà nằm trên ghế sô pha sẫm màu. Diệp Bạch không phải không có cảm giác, thậm chí anh rất muốn, cực kỳ muốn.

Hôn môi triền miên, ngón tay của Lục U cài vào mái tóc đen của anh.

Cô đỏ mặt, líu ríu gọi tên anh: "Diệp Bạch..."

Nhưng người đàn ông lại ngồi dậy.

Anh há to miệng thở, lập tức ôm Lục U vào ngực, nhặt quần áo của cô lên, mặc từng chiếc một lại cho cô. Tuy động tác của anh vô cùng dịu dàng, nhưng đối với người phụ nữ thì vẫn có hơi khó chịu.

Lục U ôm cổ của anh, không để cho anh hành động.

Cô bỏ đi sự rụt rè của phái nữ, ngẩng đầu dán vào người anh, giọng nói đầy ướt át: "Diệp Bạch... Anh sao vậy..."


Lúc này, quần áo của cô xốc xếch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK