Đến lúc này, cô có thể thấy rõ, trong lòng anh, Lý Nhàn chẳng là gì cả!
Phòng tiệc sôi động, đôi vợ chồng tưởng chừng như không thể tách rời.
Khi ánh mắt chạm nhau lại lộ vẻ xa lạ.
Gần trưa, Chương Bách Ngôn mang Tần Dụ đi, lúc này dư luận bên ngoài đã thay đổi, không còn phóng viên làm kẹt xe nữa, tâm trạng Chương Bách Ngôn rất tốt, nghiêng người nói với Tần Dụ: “Chuyện này đã được giải quyết rồi, em không cần phải lo lắng nữa."
Tần Dụ miễn cưỡng nở nụ cười.
Cô đang định bước lên xe thì có giọng một người phụ nữ vang lên: “Cái đồ nói dối không biết xấu hổ nhà mày, làm hại con gái tao thành chuột chạy qua đường bị mọi người la hét đòi đánh. Nhà tư bản các người sao lại xấu xa như vậy, rõ ràng khi mày qua lại với tên họ Chương thì cậu ta đã có quan hệ với con gái của tao, tao đánh chết cái đồ không biết xấu hổ như mày!"
Bảy tám quả trứng ném về phía Tần Dụ.
Chương Bách Ngôn lấy tay mình chặn cho cô.
Nhưng vẫn có hai ba quả cứ thế đập vào mặt Tần Dụ... Những thứ màu vàng trắng này cũng không quá bẩn, nhưng lại khiến cô chật vật không chịu nổi.
Đời này, Tần Dụ chưa bao giờ rơi vào tình cảnh chật vật như vậy.
Cô lặng lẽ đứng đó, nhìn nhân viên bảo vệ giữ người đàn bà kia lại và nói sẽ gọi cảnh sát.
Chương Bách Ngôn phủi xuống mọi thứ trên mặt cô.
Trông rất chu đáo.
Tần Dụ ngước mắt nhìn anh, cô không để ý đến chất lỏng lòng trắng trứng trên mặt, nhẹ nhàng hỏi anh: "Bà ta là mẹ của Lý Nhàn phải không?"
Chương Bách Ngôn khựng lại, gật đầu.
Anh nói: "Đúng vậy! Bà ta là mẹ của Lý Nhàn."
Tần Dụ đứng dưới ánh mặt trời, toàn thân lạnh buốt, cái lạnh lẽo khôn tả xuyên thấu tứ chi... Nhưng cô thậm chí còn chẳng có cơ hội giãy dụa.
Mẹ của Lý Nhàn còn đang mắng: "Đồ không có lương tâm các người! Con gái tao còn đang nằm trong bệnh viện, các người nói về nó như vậy, lương tâm các người bị chó ăn rồi!"
Tần Dụ đẩy Chương Bách Ngôn ra.
Cô bước tới gần người đàn bà, người đàn bà muốn cào mặt cô nhưng bị nhân viên bảo vệ giữ chặt lại khiến bà ta không thể cử động.
Tần Dụ im lặng nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, nhẹ giọng nói: “Rõ ràng là lỗi của con gái bà và Chương Bách Ngôn, sao bà lại trút hết giận dữ lên người tôi? Nếu nói cô ta không biết Chương Bách Ngôn đang yêu đương thì tuyệt đối không thể nào. Cô ta làm việc ở Bách Ưu, buổi xem mắt giữa Chương Bách Ngôn và tôi cũng được đăng trên báo, những lời tôi nói có sai không? Vậy tại sao bà không tìm Chương Bách Ngôn mà trút hết lỗi lầm lên người tôi? Bà chỉ đơn giản là muốn làm tôi sảy thai, hoặc là khiến tôi tức giận đến mức ly hôn, thế thì con gái bà sẽ có cơ hội, đúng không?"
Người đàn bà chột dạ.
Một lúc sau, bà ta mới ngơ ngác nói: “Chân con gái tôi bị gãy rồi, con bé bị hủy hoại hoàn toàn rồi.”
Bà ta không còn cách nào khác!
Bà ta lại cầu xin Tần Dụ ly hôn: “Cô Tần, cô thông minh, gia cảnh tốt, cô không lo không tìm được người đàn ông khác kết hôn. Tôi xin cô cho con gái nhà chúng tôi một cơ hội đi. Con bé chỉ có cậu Chương."
Tần Dụ không muốn nghe nữa.
Cô là phụ nữ, nhưng tuyệt đối không phải Đức Mẹ, từ đầu đến cuối chuyện này cô đều là người bị hại... Nàng chỉ đang dùng biện pháp của mình để bảo vệ chính mình và lợi ích của con mình mà thôi.
Cô không để ý người đàn bà đó, tất cả chuyện này Chương Bách Ngôn sẽ giải quyết.
Cô biết Chương Bách Ngôn sẽ không đưa người đàn bà vào đồn cảnh sát.
Bởi vì bà ta là mẹ của Lý Nhàn, anh nợ người phụ nữ đó nên anh sẽ không làm vậy.
…
Tần Dụ lên xe trước, Chương Bách Ngôn nói vài câu rồi mới lên xe.
Sau khi lên xe, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
Tần Dụ quay mặt sang chỗ khác nói: "Em muốn về nhà tắm rửa thay quần áo!"