Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này cô Liêu đi vào, vừa vào đã thấy hai đứa trẻ, cô ấy nhìn xung quanh… Ấy, ông Lục và Truyền Chí đâu rồi?

Cô Liễu an ủi Lục Thước rồi gọi cho chồng mình.

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Sao Thước Thước lại tới thế? Hai đứa bé không hợp nhau đâu.”

Đối với thư ký Liễu, đây là tin tức vô cùng tốt.

Anh ta cúp mắt rồi nói với Lục Khiêm: “Cậu bé đang ở bệnh viện! Sao lại tìm ra được không biết?”

Lục Khiêm đoán cậu bé nghe lén điện thoại.

Ông lập tức quay về, còn gọi báo cho Minh Châu nữa.

Cuối cùng cũng yên tâm được.

Ông quay về bệnh viện.

Trong phòng bệnh, cô Liễu đang dọn dẹp giấy vụn trên đất, Lục Huân ngạc nhiên ngồi trên giường.

Mặt Lục Thước vẫn còn vẻ xấu hổ và giận giữ.

Lục Khiêm đi vào, chậm rãi tới cạnh con trai mình, đứng trước mặt cậu bé.

Lục Thước ngước mắt nhìn ông.

Lục Khiêm khàn giọng hỏi: “Chuyện không có phong độ như thế, sao con làm được?”

Lục Thước mím chặt môi, sau đó nói: “Bố muốn con xin lỗi cậu ấy à?”

Lục Khiêm như bị điện giật.

Lúc này trái tim ông vô cùng đau đớn… Đúng vậy, Lục Thước đã làm sai, nhưng tất cả chuyện này không phải do ông hay sao?

Nhất thời, ông cũng không biết phải làm thế nào.

Ông muốn dạy con, nhưng không nói ra được, vô cùng hổ thẹn.

Rốt cuộc vẫn là thư kí Liễu hiểu ông.

Anh ta nhẹ giọng nói: “Về nhà bàn lại đi! Ngài mang Thước Thước về nhà trước, thằng bé bốc đồng ấy mà, vẫn còn nhỏ… Đừng nghiêm khắc quá!”

Trong lòng Lục Khiêm tức giận, xách cậu bé đi.

Thư kí Liễu lo xong cái này mới quan tâm được cái kia.

Lục Huân không chịu nói chuyện, bị đối xử thô bạo như thế, cũng bị lặng lẽ ngồi một chỗ.

Thư kí Liễu vô cùng đau lòng.

Anh ta dịu dàng nói: “Mai bố mua quyển khác cho con! Đẹp hơn quyển này!”

Lục Huân không nói gì cả.

Cô bé nắm chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay còn giấu một mảnh giấy.

Đó là váy cưới màu đỏ.

Cô bé nghe nói, ngày chú Lục kết hôn, cô Minh Châu mặc váy đỏ rất đẹp.

Nhưng tất cả đều bị cô bé phá hỏng.

Lục Khiêm đưa Lục Thước về nhà.

Trên xe, hai cha con không nói gì cả, Lục Thước cũng đang giận.

Lục Khiêm lái xe.

Lúc này ông rất muốn hút thước.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, ông định nói phải trái với con trai: “Con không nên gây gổ với bạn gái! Con nghĩ xem, con bé bị người ta đẩy ngã xuống lầu làm gãy chân, còn không nói chuyện được nữa! Lục Thước, bố có dạy con thế à?”

Lục Thước không chịu nói lời nào.

Lục Khiêm không có cách nào với cậu bé cả, cũng không dám nói gì nghiêm khắc.

Mãi đến khi xe lái vào biệt thự, lúc dừng lại, Lục Thước mới nhẹ giọng nói: “Bố chưa từng dạy con!”

Cậu bé nói xong thì mở cửa xe nhảy xuống.

Lục Khiêm nhìn cửa xe mở rộng, vô cùng giận dữ.

Ông xuống xe, tức giận sút vào cửa xe, muốn đi vào nói lí lẽ, dạy dỗ cậu bé.

Nhưng đi vào phòng khách, ông lại ngây ngẩn.

Lục Thước quỳ thẳng dưới cầu thang, cơ thể nhu nhược ưỡn thẳng, tỏ ra quật cường.

Tiểu Lục U kêu anh.

Lục Thước chỉ vỗ cô bé, nhẹ giọng nói: “Qua bên kia chơi đi.”

Lục Khiêm cười trong tức giận.

Ha!

Bướng bỉnh như thế mà còn biết thương em gái nữa.

Ông vừa muốn nói chuyện, Lục Thước đã mở miệng trước: “Con đã làm sai! Con bằng lòng chịu phạt! Nhưng con không hối hận!”

Lời này khiến Lục Khiêm giận đến mức trái tim run lên.

Mẹ nó.

Mấy năm trước, theo tính khí của ông, dù thế nào thì ông cũng phải đánh thằng bé này một trận.

Nhưng giờ ông không đủ sức nữa!

Lúc này bà cụ hơi run run chạy tới, nhìn thấy cháu trai yêu quý đang quỳ thì đau lòng tiến lại kéo cậu bé lên, nhưng Lục Thước bướng bỉnh hiếm thấy, dù chết cũng không chịu đứng lên.

Trong lòng cậu bé mơ hồ nhớ ra.

Khi cậu bé xé quyển tập vẽ, con bé Manh Manh kia đang rưng rưng nước mắt.

Hình như còn khó nữa.

Con bé đó khóc rồi, cậu quỳ một tí thì đã là gì đâu?

Bà cụ không kéo cậu bé đứng lên được nên quay sang mắng Lục khiêm: “A! Nó làm chuyện hại đời hại người gì mà mày hành hạ nó thế hả? Nếu như theo tiêu chuẩn của mày, gây họa là nên đi chết hả? Nhiều năm qua, mẹ và Minh Châu luôn chịu nhiều khổ sở vì cái số đào hoa của mày, mày thương con người ta mà không xót con mình à? Hay là mày cảm thấy Lục Thước và Lục U không xứng làm con của nhân vật lớn như mày? Thế giờ tao mang cháu tao đi, không cản trở mày nữa! Nhưng mà Lục Khiêm, tao nói cho mày biết, bây giờ mày chẳng là gì cả đâu, Đại Thanh đã mất lâu rồi, mày còn tưởng đám người bảo vệ chút hào quang le lói kia nể mặt mày à! Tao nhổ vào, mẹ mày đây mới là người đầu tiên lo cho mày đó!”

Lục Khiêm cười khổ: “Mẹ à, con không có ý đó!”

“Thế mày có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK