Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng dưng anh cúi đầu, ghé vào tai cô lẩm bẩm: “Em gọi anh một tiếng chồng ơi đi, anh bỏ qua cho em ngay.

Sao Hoắc Tây có thể đồng ý.

Thật sự cô không gọi được.

Trương Sùng Quang càng làm mạnh hơn, mãi đến khi cô không chịu nổi, quay mặt không chịu nổi gọi một tiếng, dù giọng nói mơ hồ nhưng anh lại nghe được, thế là anh lại càng hưng phấn hơn.

Hoặc Tây đứng cạnh cửa sổ.

Không gian yên tĩnh, Miên Miên vẫn chưa ngủ dậy, Tiểu Quang rúc vào chuồng chó màu hồng, dùng đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Hoắc Tây, biểu cảm một lời khó nói hết.

Hoắc Tây đột nhiên nhớ ra, vừa rồi lúc Trương Sùng Quang làm loạn, rất có thể con chó này đã xem hết từ đầu đến đuôi.

Đôi mắt đen kịt của Tiểu Quang nhìn xuống.

Sau đó kẹt một tiếng, nó chạy đến bên cửa, có vẻ như muốn đi vệ sinh.

Hoắc Tây mở cửa.

Tiểu Quang ngúng nguẩy cái mông xuống tầng.

Hoắc Tây không chốt cửa, cô xoay người nhìn Miên Miên vẫn đang ngủ say sưa.

Cô rón rén tìm bình hoa để bó hồng champagne vào rồi để ở đầu giường... Hoắc Tây nằm xuống, Tiểu Quang cũng đi nhà xí xong, còn tiện ăn một ít thức ăn cho chó rồi mới quay lại.

Nhưng Tiểu Quang không muốn ngủ ở chuồng chó nữa.

Nó nhanh nhẹn nhảy lên giường, nằm bên gối Hoắc Tây, nó sợ cô đuổi nó đi nên dùng đôi mắt chó lòng đen lòng trắng tách biệt kia nhìn cô.

Bình thường Hoắc Tây cũng không quan tâm đến nó.

Quan trọng nhất là Miên Miên thích nó.

Bây giờ cô mới cẩn thận quan sát chú chó nhỏ này, cả người đều là mấy đốm nhỏ dễ thương, giống như một chú trâu nhỏ vậy.

Cực kỳ đáng yêu.

Hoắc Tây giơ tay vuốt ve nó, Tiểu Quang trực tiếp lật ngửa bụng cho cô xem.

Một đống nơ màu hồng, sau đó... Nó là một con chó đực.

Hoắc Tây thấy con chó này rất giống Trương Sùng Quang.

Cô rút tay lại, Tiểu Quang lại cọ cọ, cuối cùng còn to gan chui vào chăn của cô, nằm ngủ trong ngực Hoắc Tây.

Hoắc Tây do dự một chút rồi vẫn ngầm đồng ý.

Cô ngủ một giấc đến tận trưa, đến khi cô ngủ dậy, Miên Miên và chú chó đều không ở trên giường.

Giọng nói của Miên Miên vang lên trong phòng khách.

Hình như cô bé đang huấn luyện chó, nhưng giọng nói bị bộ không hề có sức thuyết phục, sau đó lại có tiếng chạy rầm rầm, là Miên Miên đang đến đây.

Cô bé nằm nhoài lên giường nhìn Hoắc Tây.

Mặt Hoắc Tây nóng lên.

Miên Miên nói: “Con đã ăn trưa rồi, bố gọi điện thoại bảo là có thể mẹ sẽ ngủ đến tối, bảo con không được làm ầm làm mẹ tỉnh”

Tóm lại trẻ con không biết nhiều, cô bé ngóng trông nhìn Hoắc Tây.

“Mẹ bị ốm sao?”

Hoắc Tây hơi không giữ được mặt mũi, ho nhẹ một cái: Mẹ hơi bị cảm lạnh rồi.”

Miên Miên liền chạy sang phòng khách,

Lấy ra một bộ ống nghe đồ chơi cho Hoắc Tây, còn dí vào ngực để nghe, Hoắc Tây dở khóc dở cười nhưng trái tim lại mềm mại.

Miên Miên vẫn chưa thấy đủ,

Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ xem lúc cô bé bị bệnh thì mẹ chăm sóc như thế nào, thế là cô bé chạy xuống tầng. Một lúc sau người giúp việc trong nhà đi lên, còn cầm theo một cái khay.

Miên Miên đi đằng trước, rất ra dáng.

Người giúp việc để bữa trưa lên giường, mỉm cười nói: “Cô chủ nhỏ thương cô thật đấy, cô bé nói cô thấy trong người không thoải mái nên mang thức ăn lên phòng cho cô! Điểm ấy lại giống ông chủ.”

Người giúp việc là người từng trải, cô ta đoán được nguyên nhân Hoắc Tây thấy không thoải mái.

Chỉ là trước mặt trẻ con không thể nói thẳng được.

Hoắc Tây tự thấy cô không còn mặt mũi gặp ai nữa.

Người giúp việc rất biết ý, nói thêm vài câu rồi ra ngoài trước, Hoắc Tây nhìn Miên Miên.

Cô bé nằm ngoài trên giường với Tiểu Quang, ngẩng cái đầu nhỏ như muốn được khen.

Hoắc Tây không nhịn được cười.

Cô đưa tay sờ đầu cô bé nói: “Mẹ không sao hết, cảm ơn con nhé!”

Bạn nhỏ tự nhiên lại hơi ngại.

Cô bé chạy sang phòng khách chơi xếp gỗ, Tiểu Quang chơi với cô bé.

Ánh nắng chiếu vào thân hình nhỏ bé ấy, Hoắc Tây nhìn mà thấy lòng mình như nhũn ra, lại thêm mùi hoa hồng thoang thoảng nơi đầu mũi, tâm trạng cô thật sự không tệ.

Vì không phụ ý tốt của bạn nhỏ, cô vẫn ngồi trên giường ăn cơm, lúc đầu không thấy gì nhưng cô chỉ ăn một miếng đã thấy rất đói!

Cô thật sự vừa mệt vừa đói.

Nhớ đến yêu cầu sáng nay của Trương Sùng Quang, Hoắc Tây hơi buồn bực.

Đúng lúc này, điện thoại cạnh giường reo lên.

Cô nhìn, là điện thoại của Trương Sùng Quang.

Hoắc Tây suy nghĩ rồi vẫn nghe, chắc máy bay của Trương Sùng Quang bên kia đã hạ cánh rồi, anh khàn giọng: “Em dậy rồi à?”

Hoắc Tây không hỏi sao anh lại biết, người giúp việc ở đây đều là con mắt của anh.

Cô thấp giọng ừ một tiếng.

Cố ý để lộ sự lạnh nhạt.

Sao Trương Sùng Quang lại không hiểu cô, anh cười nhẹ: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy hôm nữa anh về rồi!”

Hoắc Tây cúp điện thoại.

Cô cúp điện thoại mà thấy dưới chân nóng hầm hập, cô vội vàng đứng lên.

Ga giường đỏ hết lên.

Vừa đúng lúc ấy bụng dưới cũng đau đớn, Hoắc Tây ôm bụng, thậm chí cô còn muốn làm thịt Trương Sùng Quang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK