Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Kiều vô cùng bình tĩnh nói: "Con trai chúng ta tên là Khương Sanh! Khương Lan Thính này, nếu anh không tin tưởng tôi thì chúng ta có thể làm giám định ADN.”

Khương Lan Thính vẫn nhìn chằm chằm cô.

Hoắc Kiều lại không muốn nhìn anh, cô cười tự giễu: "Có phải rất buồn cười không? Đứa bé lớn vậy rồi mà anh còn không biết.”

Thật ra cô cũng không giấu diếm.

Cô cũng không cố ý trốn tránh anh, hơn một năm nay cô mang thai sinh nở không mang theo đứa bé về được... Bây giờ cô đã quay về và gặp anh, đương nhiên phải xử lý xong xuôi mọi chuyện.

Một lúc lâu sau, Khương Lan Thính hỏi: "Có con rồi, có thể không ly hôn không?”

Hoắc Kiều nhẹ nhàng mỉm cười.

Cô hỏi ngược lại: "Tôi giữ anh lại làm gì? Giữ lại để tự chọc tức mình à?”

Thật ra thì giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì lớn, chẳng qua là anh không yêu cô... Những tình yêu mà cô từng lầm tưởng thật ra chỉ là dopamine được tiết ra tạm thời mà thôi, qua thời gian sẽ không còn nữa.

Phần còn lại mới là thật sự là một cuộc sống hôn nhân đượm buồn.

Sau đó bọn họ không nói gì nữa.

Tài xế lái xe đến chỗ ở của cô, vẫn là căn hộ trước kia, chỉ cần đẩy cửa ra là có thể ngửi thấy mùi trẻ con, đó là một mùi hương của sữa... Dịu nhẹ.

Khương Lan Thính không diễn tả được cảm xúc của mình.

Anh chỉ biết, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Sanh thì anh đã thích rồi.

Trắng trắng mềm mại, lớn lên chắc chắn sẽ rất đẹp.

Không chỉ đẹp trai mà còn có thần thái.

Khương Lan Thính ôm đứa bé trong tay vú em, ánh mắt anh hơi ướt, anh muốn nói chuyện với Hoắc Kiều nhưng Hoắc Kiều lại đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo...

Ánh mắt anh tối sầm lại.

Anh nhìn bộ lễ phục gợi cảm trên người cô, nhớ đến chuyện cô vừa khiêu vũ với người khác, trong lòng biết cô đã hết hy vọng với mình nhưng anh không muốn từ bỏ.

Mấy năm rồi mà anh không ký.

Không thể nói được anh yêu cô đến mức nào luôn cố chấp không muốn buông tay, không muốn để cho cô thuộc về người khác.

Tiểu Khương Sanh đã được 6 tháng.

Cậu bé cười vui vẻ, tay chân mập mạp vung đá mạnh mẽ, vú em ở bên cạnh không khỏi nói: "Cậu chủ nhỏ rất thích bố!"

Khương Lan Thính không nhịn được mà dán sát vào đứa bé.

Lúc này, Hoắc Kiều từ trong phòng ngủ đi ra, cô tẩy trang và thay quần áo, khuôn mặt của cô dù không son phấn nhưng vẫn xinh đẹp, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa vì muốn ôm con trai, trông cô còn rất trẻ, chắc hẳn là sống không tệ.

Khương Lan Thính lại cảm thấy mình già rồi.

Trong lòng anh thấy không công bằng.

Có người giúp việc bên cạnh, anh không tiện nói chuyện lớn tiếng nên hạ thấp giọng hỏi: "Sao không nói thẳng cho anh biết chuyện em mang thai, tại sao lại gửi đơn ly hôn?"

"Không còn tình yêu!"

Tiểu Khương Sanh còn nhỏ, nghe không hiểu những thứ này, Hoắc Kiều cũng không kiêng dè, cô thẳng thắn nói: "Tôi không cảm thấy hôn nhân của chúng ta có tình yêu, nhưng tôi muốn đứa bé này. Đương nhiên là Khương Lan Thính anh không chu cấp thì tôi cũng không làm gì anh được, lại càng không thể kiện anh, nhà họ Hoắc chúng tôi cũng không thể mất mặt được! Bây giờ cho bao nhiêu tiền nuôi dưỡng là hoàn toàn dựa vào lương tâm của anh.”

Khương Lan Thính vừa tức vừa buồn cười.

Anh nhìn cô: "Vừa về đã đòi anh tiền nuôi dưỡng sao?”

Hơn nữa, cô còn nói giữa bọn họ không có tình yêu, anh cảm thấy cũng không đúng. Anh chưa bao giờ có ý định ngoại tình, anh nghĩ cô cũng vậy, sao bọn họ lại không có chứ?

Anh giải thích: "Lúc đó anh quá bận rộn.”

Hoắc Kiều dừng lại, cô bảo vú em tránh ra trước, chờ bọn họ rời khỏi thì cô ôm đứa bé khẽ nói: "Không phải tôi muốn so đo với người chết nhưng Khương Lan Thính, bản thân anh tự suy nghĩ lại đi, lúc trước khi anh và Tống Thanh Thanh ở bên nhau thì cho dù anh có mệt mỏi đến mấy, anh cũng sẽ đón cô ta tan tầm vào đêm khuya và dẫn cô ta về nhà trọ nấu ăn... Mà người vợ này của anh, muốn gặp anh một lần phải đợi nửa tháng. Tôi đi ra nước ngoài muốn nói với anh một tiếng cũng phải thông qua thư ký sao? Anh nói xem, chúng ta có chỗ nào giống vợ chồng chứ?”

“Đứa bé chỉ là ngoài ý muốn! Nếu anh không muốn thì tôi tự nuôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK