Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé tức giận thật lâu, lúc này cũng không khỏi nhích lại gần, dán lên cánh tay Lục Khiêm nhìn.

Ánh mắt cũng nóng bỏng

Lục Khiêm đương nhiên phát hiện ra thằng bé ngốc, ông không nói lời nào.

Trong chốc lát, cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Thước dựa lên trên vai ông.

Khi không khí vừa vặn thì điện thoại Lục Khiêm vang lên.

Là Minh Châu gọi tới.

Lục Khiêm cúi người, cầm điện thoại di động trên bàn trà lên, kẹp giữa lỗ tai và bả vai, rất dịu dàng nói: “Ừm, Thước Thước và Tiểu Lục U đều ở chỗ anh, đang ở công ty đây!... Em ở dưới tầng à?”

Lục Khiêm lại nghe vài câu, ánh mắt hơi tối.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thước Thước cũng hơi căng thẳng, không nói một lời.

Lục Khiêm lặng lẽ cúp điện thoại.

Một lát sau, ông mở miệng: “Mẹ đang ở dưới tầng công ty, để bố đưa hai đứa xuống.”

Tiểu Thước Thước nhìn chằm chằm ông: “Ông không trở về cùng bọn con sao?”

Lục Khiêm sờ sờ đầu cậu bé, nói một tiếng: "Đứa bé ngốc!”

Tiểu Thước Thước không hỏi.

Cậu bé nhanh nhẹn sửa sang lại mình, lại vỗ vỗ trên người em gái, sau đó mang cái ba lô nhỏ lên.

Lục Khiêm bế Tiểu Lục U.

Khi xuống thang máy, Tiểu Thước Thước đột nhiên hỏi: “Chừng nào thì lại đến đón bọn con?”

Lục Khiêm hơi giật mình.

Sau đó ông nhẹ giọng nói: “Nếu nhớ bố thì cứ gọi điện thoại cho bố, bố sẽ đón các con đi chơi.”

Tiểu Thước Thước không hỏi nữa.

Rất nhanh thang máy đã tới tầng một.

Ban đêm, gió thổi hơi lạnh, trên người Lục Khiêm chỉ mặc áo sơ mi.

Dưới tòa nhà, một chiếc RV màu đen đã đỗ sẵn.

Cửa xe mở ra.

Minh Châu xuống xe, xuống xe cùng còn có cậu Tư, tuổi trẻ anh tuấn, cử chỉ đối với Minh Châu cũng rất săn sóc, cả người nhìn cũng xem như ổn trọng.

Tiểu Thước Thước không nói một lời, bò lên ghế sau.

Cách một tầng cửa sổ xe, cậu bé yên lặng nhìn Lục Khiêm, nhìn ông cậu.

Lục Khiêm nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, cười nhạt, sau đó giao Tiểu Lục U cho Minh Châu, thấp giọng nói: “Con bé mới uống sữa bò xong, hẳn là buồn ngủ rồi, khi xuống xe chú ý đừng để bị cảm.”

Trải qua tối hôm qua, Minh Châu không quá dám nhìn ông.

Cô lung tung ừ một tiếng.

Cửa xe đóng lại, chiếc RV chậm rãi rời đi, chỉ là ông vẫn là đứng ở trong bóng đêm.

Lúc này, ông rất muốn hút một điếu thuốc.

Nhưng thân thể ông không cho phép.

Hồi lâu sau, Lục Khiêm mới trở lại văn phòng, vừa lúc thư ký Trương cầm theo cơm hộp của khách sạn năm sao lại đây, còn rất vui vẻ nói: “Giám đốc Lục, tôi cố ý chọn món bọn trẻ thích ăn đấy!”

Lục Khiêm nhận lấy một phần.

Sau đó ông nhẹ giọng nói: “Phần này cậu ăn luôn đi!”

Thư kí sửng sốt một chút.

Lục Khiêm cười nhạt: “Mẹ bọn trẻ đã đón người đi rồi.”

Lục Khiêm nói xong.

Thư ký muốn nói vài câu an ủi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không ổn lắm.

Lục Khiêm chờ cô ấy tan làm.

Thư ký rời đi, hết người này đến người khác, đèn trong tòa cao ốc dần tắt đi…

Xung quanh yên tĩnh.

Lục Khiêm mang theo hộp cơm được chuẩn bị khéo léo vào văn phòng, cửa nhẹ nhàng mở hờ, cơ thể ông dựa vào ván cửa hồi lâu vẫn chưa động đậy, không phải là cơ thể không thoải mái, mà là tâm trạng uể oải.

Trong đầu đều là hình ảnh Minh Châu và người khác đang ở bên nhau.

Còn có Thước Thước ngồi trong xe, vẻ mặt thất vọng nhìn ông.

Là một người bố, làm sao ông có thể không nhìn ra suy nghĩ của Thước Thước, nhóc ngốc nghếch đang trách ông, nhưng ông cũng muốn bầu bạn với bọn họ mà, chỉ là tình cảnh hiện giờ của ông không thể nào đón Minh Châu và bọn nhỏ về bên mình.

Ông muốn Minh Châu, nhưng ông không muốn làm Minh Châu cảm thấy không thoải mái.

Một chút thôi cũng không được.

Con của cô, ông sẽ không tranh giành.

Còn về phần tình cảm, Lục Khiêm nghĩ ông sẽ đợi, đợi ngày đó đến.

Nhưng ông không thể biết ngày đó là ngày nào, ông chỉ có thể giữ khoảng cách rồi lặng lẽ nhìn cô, dù cho là phải thấy cô có bạn trai, thấy cô ở chung với người đó.

Không phải là ông không sợ.

Người được nhà họ Hoắc kiểm tra sẽ không tệ.

Tình cảm của phụ nữ đôi khi chỉ là trong lúc bốc đồng xúc động, nói ra câu chịu trách nhiệm hay không chịu trách nhiệm mà thành.

Minh Châu…

Lục Khiêm chậm rãi bước đến sô pha ngồi xuống.

Trên sô pha có một chiếc quần hoa nhỏ rơi vãi.

Quần của Tiểu Lục U.

Lục Khiêm nhặt nó lên, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK